Chương 3: [ Truyện Ngắn ] Yến Hề, Yến Hề

Tuyệt Yến Hề, nữ nhân nham hiểm, không từ thủ đoạn. Đoá hoa đang nở rộ chốn hậu cung. Nàng coi trọng tôn nghiêm đến mức, có thể chết vì nó.

Tôn nghiêm của nàng, không thể để kẻ khác giẫm đạp.

Ai ai cũng biết trong hậu cung nước Tử, nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất, cũng đang là nữ nhân được sủng ái ngất trời.

Vốn dĩ, Yến Hề được định sẵn làm Hoàng Hậu, chỉ tiếc, Hữu Tể tướng Tào Bắc thâu tóm quyền lực, chỉ đợi cơ hội tạo phản. Thành Tuyên Đế đành phải lập Tào Lục Mai làm Hoàng Quý Phi, đợi thời cơ phản binh.

Đêm thành thân, Hoàng Đế bỏ rơi Hoàng Quý Phi để chạy đến chỗ nàng, hắn ôm vai nàng, lắc nhẹ:

"Yến Hề, xin lỗi, xin lỗi, đừng giận Trẫm"

Nhìn dáng vẻ hồ đồ, ngốc nghếch của quân vương, nàng bật cười:

"Bệ hạ"

"Ừ?"

"Hứa với thϊếp, đừng bao giờ lập Hậu"

Hắn cười cười, ôm nàng vào lòng:

"Hoàng Hậu của Trẫm chỉ có thể là Hề nhi, vì nàng, khuynh tẫn Trẫm sở hữu. Người phụ nữ của Trẫm, phải là nữ nhân tôn quý nhất"

Mùa xuân năm Thành Tuyên thứ 3, Tào Lục Mai mang thai.

Mùa hè năm Thành Tuyên thứ 3, Tuyệt Yến Hề mang thai long phượng.

Tin tức này nhanh chóng được chiếu cáo thiên hạ. Thành Tuyên đế khỏi nói vui mừng thế nào, Hữu Tể tướng cũng dẹp âm mưu tạo phản qua một bên.

Mùa thu năm ấy, Thành Tuyên đưa nàng cùng Tào Lục Mai đến Giang Nam vi hành.

Vinh sủng từ đây biến mất.

Tào Lục Mai giở quỷ kế hãm hại nàng.

Ả tiện nhân, long thai của nàng mất rồi, ả còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Hoàng Đế không đến thăm nàng nổi một lần, mang nàng vào biệt phòng. Với lý do ở đây dưỡng sức, không cho phép ai tiếp cận nàng.

Tin tức về hắn và hậu cung hàng ngày vẫn bằng cách nào đó truyền vào biệt phòng.

Tuyệt Yến Hề đã thề, nàng nhất định phải trở thành nữ nhân quyền lực nhất.

Mùa đông năm ấy, Thành Tuyên hạ lệnh đưa nàng ra khỏi Biệt Phòng. Tạm rời đến một điện nhỏ trong cung của Tào Lục Mai

Mùa xuân năm Thành Tuyên thứ 4, Tào Lục Mai hạ sinh hoàng tử, ngày hôm sau, Hoàng Tử chết thảm trong nôi. Tào Lục Mai phẫn uất cùng cực, treo cổ tự vẫn. Hữu Tể Tướng vì việc ái nữ qua đời, cơn phẫn nộ dâng lên không ngừng. Ngay lập tức triệu tập binh mã bàn kế hoạch.

Mùa hè năm Thành Tuyên thứ 4, Vi phi được thị tẩm, nghe nói y bị mất một con sủng vật, Hoàng đế biết được, đến "an ủi" Vy phi liền mấy ngày. Vy phi liền chết không tìm thấy xác.

Từng người trong hậu cung của Thành Tuyên lần lượt chết. Hắn đến tìm nàng, chỉ buồn buồn hỏi:

- Hề nhi của Trẫm đâu?

Nàng cười nhẹ, ôn nhu đáp lời hắn.

- Thϊếp vẫn ở đây, lúc nào cũng bên cạnh người.

Hắn liên tục lắc đầu, trong mắt tràn đầy bóng xanh:

- Hề nhi của Trẫm không phải nàng.

Nàng tựa tiếu phi tiếu:

- Sao thϊếp lại không phải Hề nhi của bệ hạ?

Hắn phủ phục xuống dưới chân nàng, cong môi, cười như không cười:

- Tuyệt Yến Hề, nữ nhân cao ngạo như ánh mặt trời, nhưng lại rất bao dung.

Tuyệt Yến Hề, cho dù Trẫm làm việc có lỗi với nàng. Nàng cũng chưa từng trách Trẫm

Nàng ấy, đã từng là một nữ nhân rất tốt.

Nàng ấy sợ máu tanh, sợ chém gϊếŧ.

Nàng chỉ cười, hỏi lại hắn:

- Vậy lúc nàng ấy xảy thai, sao người bỏ mặc, nhốt y trong biệt phòng?

Hắn cười như mếu:

- Là Trẫm không tốt, là Trẫm không tốt. Nếu Trẫm đến thăm nàng, Tào Lục Mai sẽ cho rằng Trẫm còn rất thương nàng, sẽ hại chết nàng mất.

Hắn cầm tay nàng, tự tát vào mặt mình.

- Trẫm là quân vương nhu nhược.

Mùa xuân năm thứ 15, Tuyệt Yến Hề nàng, lên phượng vị, trở thành Mẫu nghi thiên hạ. Nhưng lại không phải là Hoàng Hậu của Thành Tuyên Đế.

Vào trận binh biến năm xưa, Hoàng Đế chết trận. Người đời tự hỏi: Một vị quân vương 17 tuổi đã dẫn quân xuất chinh như hắn, sao lại bại dưới mũi đao của binh tướng quân tạo phản?

Chẳng có ai biết, tại sao hắn chết. Ngoài Tuyệt Yến Hề. Hữu Tể tướng bắt trói nàng, treo trên thành.

"Hiền tế, hôm nay, ta gϊếŧ ả tiện nhân này, để an ủi con gái ta trên trời. Thành Tuyên, ngươi đến chậm một bước, cẩn thận đến xác ái thϊếp cũng không lấy về được"

Gió đêm tạt vào mặt nàng, lạnh buốt.

Tiếng vó ngựa lộc cộc dưới thành, nam tử ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm xuất hiện trước mặt mọi người.

Nàng không nhìn thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ thấy bóng người thẳng tắp,

Thành Tuyên tiến lên vài bước.

"Dừng lại, nếu ngươi tiến 1 bước, ta liền cắt một thứ trên người ả tiện nhân này"

Dưới thành, trên thành, 30 vạn đại quân bao vây trùng trùng lớp lớp, một khe hở cũng không có. Nhiều người như vậy, ngoại trừ tiếng chiến mã hí vang, nàng không nghe thấy âm thanh nào khác.

Tuyệt Yến Hề buông làn váy phức tạp trong tay, mặc nó tung bay trong gió.

Hữu Tể tướng đặt thanh kiếm hôi tanh của hắn lên cổ nàng, sát khí trên giáp trụ của hắn khiến nàng rùng mình. Hắn khàn giọng rống to:

- Hiền tế, một là ngoan ngoãn giao ngai vàng, hai là ả tiện nhân này chết.

Thành Tuyên không trả lời, 30 vạn quân đều im lặng chờ đáp án.

Nhưng nàng đã biết kết quả rồi. Nàng nhắm mắt thật chặt,

Phút cuối đời, Tuyệt Yến Hề có thể đổi được sự do dự trong chớp mắt của Thành Tuyên.

Giang sơn này là của tổ tiên chàng, kéo dài trên 400 năm. Không thể vì một nữ nhân như nàng, khiến Thành Tuyên trở thành tội nhân thiên cổ.

Kiếm của Hữu Tể tướng cắt sâu vào cổ nàng, bắn ra một tia máu. Nhưng hắn không dám gϊếŧ nàng thật.

- Yến Hề!

Thành Tuyên gào to dưới thành.

- Không được làm hại nàng!

Tuyệt Yến Hề cười cười, thì ra hắn đang lo cho nàng. Làm được chút chuyện, vì hắn, thì thật tốt.

Nàng dùng hết sức lực, kéo theo Hữu Tể tướng rơi xuống thành. Y phục bay tán loạn, nàng nghĩ, hôm nay, ngoài màu máu ra thì màu y phục nàng là đẹp nhất, tao nhã nhất.

Kết thúc một đời sủng phi như thế

Chỉ là, không như ý nàng.

Thành Tuyên chết cùng tên bạo tướng, cứu nàng một mạng.

Nàng thấy hắn phóng đến như tia chớp, ánh mắt bi thương thảm thiết.

- Yến Hề, không được!

Tiếng thét của y hoà trong tiếng mưa xối xả.

Sau đó, chỉ có một màu máu...

Mùa xuân năm thứ 16, Tào Mục Hàn, con trai của Tào Bắc lên ngôi. Ép nàng làm Hậu.

Ngày đó, nàng một thân giá y đẹp đẽ tiến vào chính điện.

Ngày đó, cũng là ngày nàng và Tào Mục Hàn chết.