Tiêu Ngôn Du nói xong, khí thế hừng hực rời đi.
Tô Miên bị dọa choáng váng, đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu không nói nên lời. Phải đến một lúc sau, nàng mới chống tay lên án thư, ngồi xuống chiếc ghế, nhìn Liễu Bạch và hỏi: “Tiêu Ngôn Du sao lại ở chỗ ngươi? Ngươi có phải đã lén lút giao tình gì với hắn sau lưng ta không?”
“Không thể nào!” Liễu Bạch liền xua tay, vội vàng giải thích, “Đây là lần đầu tiên ta lén gặp hắn, là hắn tìm đến ta. Hiện giờ hắn là thiên tử của Tiêu Quốc, ta nào dám từ chối không gặp hắn.”
“Nhưng ta thật sự không hiểu, Tiêu Ngôn Du đến tìm ngươi làm gì? Ngươi văn không bằng đại ca của ngươi, võ cũng không bằng nhị ca của ngươi, làm thơ còn thua cả đại tỷ của ngươi, đánh đàn cũng không bằng ta...”
Tô Miên cứ lải nhải, Liễu Bạch mặt đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận, hắn ôm lấy ngực, cố ý châm chọc nàng: “Hắn đến tìm ta là để hỏi thăm chuyện của ngươi, không chừng hắn định giở trò gì mới để ngáng chân ngươi đó. Ngươi không lo tự bảo vệ mình, còn có thời gian trách móc ta?”
Tô Miên bừng tỉnh, mạnh tay đập lên án thư, đứng dậy quyết đoán: “Hiện giờ ta đã bị hắn theo dõi chặt chẽ, nếu còn liên lụy đến ngươi, e rằng sẽ làm hại cả ngươi. Nếu Tiêu Ngôn Du còn đến tìm ngươi, ngươi hãy nói rằng chúng ta hôm nay đã cãi nhau một trận lớn, tình nghĩa cạn kiệt, từ nay mỗi người đi một đường, như vậy sẽ giúp bảo vệ gia đình ngươi an toàn.”
“Sư phụ…” Liễu Bạch nghe lời nói của Tô Miên, hốc mắt đỏ lên, giơ tay nắm lấy tay áo của nàng, không muốn nàng đi, rồi nhẹ giọng thỏa hiệp: “Nếu không, ta sẽ cưới ngươi, chúng ta cùng nhau về quê ở Âm Dương.”
Khóe miệng Tô Miên khẽ nhếch lên một nụ cười khổ. Nếu Tiêu Ngôn Du không có mặt ở đây hôm nay, có lẽ kế hoạch này còn khả thi, nhưng hắn đã nói những lời tàn nhẫn kia, nếu nàng dám tự ý gả chồng, chẳng khác nào kháng chỉ, không chỉ hại Tô gia mà còn liên lụy đến cả Liễu gia. Nàng không thể ích kỷ đến mức vì mạng sống của mình mà khiến hai gia tộc chịu khổ.
“Không cần, ngươi không nghe Tiêu Ngôn Du nói sao? Hắn sẽ tìm cho ta một mối hôn sự tốt đẹp.” Tô Miên bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhạo báng: “Dù hắn có tìm người mù hay què thì ta cũng không sợ. Cùng lắm thì đêm tân hôn ta mưu sát chồng, trở thành quả phụ tự do tự tại, ngươi thấy thế nào?”
“Sư phụ quả không hổ là sư phụ!” Liễu Bạch nhướng mày, không kìm được mà khen ngợi.
“Hừ, đương nhiên rồi!” Tô Miên cố nén nỗi bất an trong lòng, ngẩng cao cằm, bước ra khỏi phòng, nhưng không quên dặn dò Liễu Bạch: “Dạo này ngươi đừng đến Tô phủ tìm ta nữa, hãy bảo vệ chính mình cho tốt.”
---*---
Tô Miên không dám kể lại chuyện gặp Tiêu Ngôn Du ở phủ Liễu cho cha nàng nghe, vì biết rằng cha nàng đã đủ lo lắng rồi, nàng không muốn thêm gánh nặng cho ông. Suốt mấy ngày liền, nàng tự giam mình trong phủ, không ra ngoài, không tiếp xúc với ai, chỉ cảm thấy như mình sắp phát điên.
Ngày hôm đó, trời sáng sủa, gió nhẹ mây trong. Tô Miên, không thể chịu đựng thêm nữa, chạy ra vườn sau, đứng dưới gốc cây đa mà mắng chửi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tiêu Ngôn Du, trách hắn nhỏ mọn, lợi dụng quyền lực để báo thù cá nhân.
Sau khi chửi mắng vẫn chưa thấy hả giận, nàng còn mang một chén thức ăn đến bên hồ, vừa cho cá ăn vừa than thở với những con cá chép đỏ và xanh, kể lể nỗi khổ của mình.
Trong hồ, những con cá chép to bằng cánh tay cứ tranh nhau thức ăn, bơi lội vui vẻ, chẳng chút nào để tâm đến tâm trạng của Tô Miên. Nhìn thấy cảnh đó, nàng càng thêm tức giận, chỉ vào những con cá trong hồ mà mắng: “Ăn, ăn, chỉ biết ăn! Cha ta mua các ngươi về với hy vọng mang lại may mắn, bảo vệ gia đình, nhưng nuôi các ngươi lâu như vậy, các ngươi chẳng giúp được gì!”
Tô Miên càng nói càng tức, thấy bọn cá không để ý đến mình, vẫn tranh nhau ăn, cơn giận trong lòng nàng bùng lên, nàng liền nhảy xuống hồ, dùng váy của mình bọc lấy thức ăn, chặn đường ăn của bọn cá.
“Hai ngươi, ở đó mà suy ngẫm lỗi lầm của mình, ba ngày không được ăn!” Nói xong, Tô Miên bò lên bờ, chỉ vào hai con cá chép đang đắc ý mà trách mắng.
Vừa dứt lời, nàng thấy quản gia vội vã chạy tới, hô lên: “Đại tiểu thư, lão gia bảo ngài ra sảnh ngoài tiếp chỉ.”
Nhìn thấy Tô Miên toàn thân ướt đẫm đứng bên hồ, quản gia không kìm được mà đề nghị: “Tiểu thư, hay ngài đi thay đồ trước?”
“Cái gì đến rồi cũng phải đến,” Tô Miên thầm nghĩ, áp chế nỗi hoảng loạn trong lòng, xua tay từ chối: “Chỉ là tiếp chỉ thôi, cần gì phải thay đồ?”
Nói xong, nàng ngẩng cao đầu, thẳng lưng bước đi, để lại sau lưng bóng dáng tiêu sái đầy khí phách.