“Con nghĩ kỹ rồi, chỉ là…” Tô Miên cười chua xót, “Không ai dám cưới con gái của ngài.”
“Không sao, dưới trướng của cha còn nhiều người chưa lập gia đình, đợi cha gọi họ đến, con tự mình chọn,” Tô tướng quân ngượng ngùng cười, rồi gọi Lý phó tướng đi ra sân huấn luyện ngoài thành truyền lời, “Ai được đại tiểu thư chọn, sẽ được thưởng ngàn lượng vàng và một tòa phủ đệ.”
Lời của Tô tướng quân vừa ra, thật sự có vài người dũng cảm đến, nhưng tuổi tác chẳng ai dưới 28, thậm chí có người đã gần 30. Tô Miên thật sự không thể hạ quyết định.
“Cha, thôi đi, không cần ngài phải bận tâm, để con tự lo chuyện gả chồng của mình,” Tô Miên đỡ trán thở dài, rồi ra khỏi phủ tìm đồ đệ Liễu Bạch của mình, hy vọng hắn có thể giúp nàng nghĩ ra kế sách toàn diện.
——*——
Khi Tô Miên đến Liễu phủ trong tâm trạng sốt ruột và lo lắng, gã sai vặt nói rằng Liễu Bạch đang tiếp khách và yêu cầu nàng chờ một chút.
Tô Miên tính tình nóng nảy, không chờ nổi, liền sải bước vào Liễu phủ, thẳng tiến đến sân của Liễu Bạch.
Liễu Bạch sống ở Vân Anh Viện, trong sân trồng đầy hoa cỏ, cây xanh rợp bóng. Ngày thường, Liễu Bạch thích ở trong sân pha trà, đánh đàn, hoặc luyện võ với những động tác nửa vời, thường dẫn đến tiếng vỗ tay và trầm trồ của các nha hoàn trong phủ. Nhưng hôm nay, sân im ắng, không giống như mọi khi.
Tô Miên trong lòng sốt ruột, đẩy cửa bước vào, liền thấy Liễu Bạch mặc bạch y, ngồi dựa vào án thư, cúi đầu đọc sách.
Trên bìa cuốn sách màu xanh lam có ba chữ to “Bác Vật Chí,” nhưng lại
Tô Miên nhìn bìa sách với ba chữ "Bác Vật Chí" nổi bật, nhưng lại thấy sách được lật ngược.
Thấy hành động kỳ lạ của Liễu Bạch, nàng liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Ngươi thích đọc sách ngược sao?"
"Ta tưởng cha ta đang tìm ta, nên chỉ vội lật quyển sách làm ra vẻ thôi." Liễu Bạch nhận ra người đến là Tô Miên, liền ngượng ngùng cười và giải thích.
"Mấy hôm trước ta nhận được chút trà mới, đệ tử muốn mời ngươi nếm thử." Liễu Bạch bước tới, nắm lấy tay áo của Tô Miên, như thể muốn kéo nàng ra khỏi phòng.
"Ta có việc gấp muốn tìm ngươi, không có tâm trạng uống trà mới." Tô Miên dừng bước, rồi lùi lại gần án thư, tựa vào đó và vội vàng nói: "Ta nhớ ngươi đã nói, quê quán của ngươi ở Tín Dương, trong nhà có nhiều thúc bá huynh đệ đều làm kinh doanh ở đó, phải không?"
"Đúng là như thế." Liễu Bạch gật đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Miên hỏi: "Nhưng ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
Thấy Liễu Bạch gật đầu, Tô Miên trong lòng mừng rỡ, liền kể hết chuyện mình muốn gấp rút gả chồng, rồi vội vàng nói thêm: "Ta đã suy nghĩ kỹ, gả càng xa, ta càng có thể sống yên ổn. Trong những huynh đệ ở Tín Dương của ngươi, có ai chưa lập gia đình không? Mau giúp ta làm mai đi."
"Như thế sao được, ngươi là sư phụ của ta, nếu gả cho huynh đệ của ta, chẳng phải sẽ rối loạn bối phận sao!" Liễu Bạch trợn tròn mắt, cuống quít lắc đầu, ánh mắt vô tình liếc về phía sau bình phong, như thể nơi đó đang ẩn giấu thứ gì đáng sợ.
"Giờ lửa đã cháy đến chân rồi, ngươi còn bận tâm mấy chuyện đó làm gì?" Tô Miên nghiến răng, tiến lên nắm lấy cổ áo của Liễu Bạch, giọng lạnh lùng uy hϊếp: "Ta thật sự không còn cách nào khác mới tìm đến ngươi. Nếu ở Tín Dương có huynh đệ nào chưa lập gia đình thì tốt nhất, còn nếu không, ngươi cưới ta đi, chúng ta cùng nhau trở về Tín Dương."
"Không... không được, ta coi ngươi là sư phụ, ngươi lại muốn làm nương tử của ta, chuyện này tuyệt đối không thể, một ngàn lần không thể, một vạn lần không thể." Liễu Bạch như con nai hoảng loạn, vặn vẹo muốn thoát khỏi, nhưng cổ áo bị Tô Miên nắm chặt khiến hắn nghẹt thở.
"Sư phụ, ngươi đừng nóng, chắc chắn sẽ có người không sợ ch·ết mà dám cưới ngươi." Liễu Bạch trộm liếc về phía bình phong, trong lòng thật sự hoang mang, người trốn sau bình phong kia, sáng sớm đã chạy đến hỏi thăm về sở thích của Tô Miên, là thật sự có ý với nàng hay chỉ đang chơi trò gì? Dù sao, hắn và Tô Miên từ nhỏ đã là đối thủ không đội trời chung.
"Không sợ ch·ết? Dám cưới ta?" Giọng Tô Miên lạnh lùng, nàng buông Liễu Bạch ra, hai tay ôm ngực, cố ý kích hắn: "Nói đến nói đi, ngươi thực ra là sợ ch·ết, không dám cưới ta, chẳng có chút nghĩa khí nào, ta đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng mà ngươi lại như vậy."
"Ai nói ta không dám." Liễu Bạch bị Tô Miên kích động đến đỏ mặt, hắn cứng cổ đáp, đang định đồng ý với Tô Miên, thì thấy bình phong bị người nào đó đá ngã.
Một thiếu niên áo lam đội kim quan bước ra, giẫm lên bình phong, liếc Tô Miên một cái rồi nhẹ giọng nói: "Hóa ra A Miên muội muội vội vã muốn gả chồng đến vậy, vậy để trẫm giúp ngươi tìm một mối hôn nhân tốt nhé."
---------
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Ngôn Du: Muốn gả người, không có cửa đâu!
Tô Miên: Không có cửa thì ta leo cửa sổ!
Tiêu Ngôn Du: Cửa sổ cũng bị trẫm phong kín.
Tô Miên: ...