Chuông điện thoại đổ hơn mười lần, Ngả Hi không kiên nhẫn, đang muốn cúp máy thì gọi được.
"Khi nào cô về?" Đối phương còn chưa mở miệng, Ngả Hi hỏi trước.
Bình thường Lê Mộc không ít lần nói xấu Ngả Hi trước mặt Mạc Nhiên Hồ Tiểu Uyển, "A Tây" là biệt hiệu của Ngả Hi, tuy rằng Mạc Nhiên chỉ gặp Ngả Hi một lần, nhưng cũng có ấn tượng với giọng của Ngả Hi, nên khi Ngả Hi vừa mở miệng thì Mạc Nhiên đã xác định được là ai.
"Tiểu Mộc uống say ở quán bar..." Nói, Mạc Nhiên thẳng người, vì Phương Hi Hàm đột nhiên vây lấy cô, môi và mũi thỉnh thoảng quẹt qua tai cô...
Lúc Phương Hi Hàm tháo nút áo thứ nhất trên áo sơ mi của cô, tay dò theo cổ áo đi vào thì Mạc Nhiên bất chấp đang trò chuyện với Ngả Hi, trực tiếp cảnh cáo: "Này!"
Không hiểu ra sao, Ngả Hi không nói chuyện, tiếp tục nghe.
"Xin lỗi, cô chờ một chút."
Mạc Nhiên để điện thoại xuống, giữ cổ tay Phương Hi Hàm, cố sức lôi kéo, đặt cô trên quầy rượu, nắm cằm hung hăng hôn.
Phương Hi Hàm sắp say, cơ thể mềm nhũn, cô không nghĩ Mạc Nhiên hôn thô bạo như vậy, không chút báo hiệu, đều là cao thủ hôn môi, hai người nhanh chóng ăn ý, dây dưa nóng bỏng hôn nhau...
"... Một người cô đơn hai người sai..." Lê Mộc xiêu vẹo ngồi trên ghế, nghiêng đầu ngân nga hát, nàng híp mắt suy nghĩ, thấy trước mắt có rất nhiều Mạc Nhiên, rất nhiều Phương Hi Hàm, môi hai người dán với nhau, hình như rất kịch liệt, Lê Mộc rêи ɾỉ: "Có muốn đi không..."
Phương Hi Hàm hoàn toàn bị nụ hôn này trêu chọc, nếu như có thể, cô rất muốn làm với Mạc Nhiên ở ngay tại đây, ngay lúc Phương Hi Hàm muốn kề cận nhau hơn thì Mạc Nhiên đẩy cô ra, giọng nói vừa uy hϊếp vừa ám muội, "Ngoan chút, đêm nay... thời gian còn rất dài."
"Ừ ——" Phương Hi Hàm đứng dậy, cơ thể yếu đuối nhu nhược không xương, ánh mắt quyến rũ, liếʍ liếʍ môi, mặt ửng đỏ nói: "Đêm nay... tôi đang mong chờ."
Khoảng ba mươi giây sau, Mạc Nhiên cầm điện thoại lên, tiếp tục nói với Ngả Hi, "Có thể phiền cô đón Lê Mộc được không? Chúng tôi ở..."
Gì? Ngả Hi nghĩ mình nghe nhầm, Lê Mộc lại uống say, còn bắt cô đón? Lần trước con ma men đó ói đầy ra đất, chuyện đó còn chưa tính, bây giờ lại như vậy nữa? Xưa nay Ngả Hi ghét người uống rượu, bình thường do xã giao cô mới uống một ít, nhưng chỉ một ít thì dừng, đến bây giờ cũng chưa từng say.
"Cô ấy uống say..." Ngả Hi không nói nên lời, cân nhắc một chút, quan hệ của cô và Lê Mộc đã tốt đến mức này sao, đêm khuya phải thay quần áo, phải trang điểm, lái xe đi đón một con ma men có thể ói bất cứ lúc nào? Ngả Hi rất muốn nói, cô ấy uống say liên quan gì tới tôi.
Mạc Nhiên biết Ngả Hi do dự, nếu không thân thiết, ai muốn lãnh chuyện phiền phức này, Mạc Nhiên liếc nhìn Phương Hi Hàm, nói tiếp: "Nếu cô không tiện..."
Lúc này dùng câu đói khát khó nhịn để miêu tả Phương tổng cũng không quá đáng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm xương quai xanh của Mạc Nhiên, nút áo sơ mi bị tháo hai cái, cảm giác vừa che vừa lộ làm cho người ta không động lòng không được, cô muốn cởi hết đồ của Mạc Nhiên, sau đó dây dưa với Mạc Nhiên đến sáng...
Nên trong mắt Phương Hi Hàm gọi điện thoại là vô cùng dài dòng, cô giật lấy điện thoại trong tay Mạc Nhiên, "Chỉ đến đón người thôi, làm gì phải kì kèo thế, đến nhanh..." Đang làm sếp, nên cũng bị bệnh nghề nghiệp, giọng điệu ra lệnh như vậy không phải ai cũng bắt chước được.
"Phương tổng?"
Vừa nghe là Ngả Hi, chuyện này tốt hơn nhiều, Phương Hi Hàm trực tiếp ra lệnh: "Giám đốc Ngả, cô ấy..."
Phương Hi Hàm không biết tên Lê Mộc, hỏi Mạc Nhiên, "Tiểu Mạc, cô ấy tên gì?"
"Giám đốc Ngả, Lê Mộc uống say, khởi động tình yêu đồng nghiệp của cô lên, đưa cô ấy về, tôi cho cô hai mươi phút." Phương Hi Hàm quăng địa chỉ, phóng khoáng cúp điện thoại, từ chuyện này cũng đủ nhìn ra, Phương tổng cực kì giỏi nâng cao hiệu quả quản lý công ty, chỉ cần ra lệnh, cấp dưới khó xử là chuyện của cấp dưới, cô chỉ muốn kết quả.
Phương Hi Hàm dính vào người Mạc Nhiên, hôn lên má cô, cười quyến rũ, "Cục cưng, giải quyết xong ——"
Phương tổng viên mãn, Ngả Hi hao tổn tinh thần.
Ngả Hi đứng thay quần áo trước gương, bất đắc dĩ, cô gặp Lê Mộc đúng là nhặt được "báu vật", hơn nữa, tại sao Lê Mộc ở cùng nơi với Phương Hi Hàm?
Hai mươi phút, dĩ nhiên là không kịp trang điểm, cô lái xe đến DO, có chút ấn tượng với quán bar này, không xa lắm, kế bên phòng tập cô hay đi, chưa tới mười phút là đến.
Đây là bar les, Ngả Hi cũng không ngạc nhiên, Phương Hi Hàm là hạng người gì cô hiểu, Ngả Hi vừa vào quán bar, lập tức có người tiếp cận, không trang điểm mà đến hộp đêm, đúng là hiếm thấy.
Ngả Hi trưng khuôn mặt tê liệt đi qua đám đông, vô hình viết: Người lạ chớ gần.
"Rất đúng giờ." Phương Hi Hàm vỗ vỗ vai Ngả Hi, "Người đẹp, giao cô gái kia cho cô."
Sau đó, Phương Hi Hàm bỏ đi...
Ngả Hi không nghĩ Lê Mộc theo Phương Hi Hàm tới chỗ như thế, lần trước Phương Hi Hàm làm chuyện như vậy với nàng, hơn nữa Ngả Hi cũng hảo tâm nhắc nhở Lê Mộc giữ khoảng cách với Phương Hi Hàm, đầu gỗ này không đề phòng chút nào sao? Lê Mộc là thuần khiết, hay ngu xuẩn.
Không sai, nhưng Ngả Hi không bao giờ nghĩ, Lê Mộc cong tự nhiên, nhưng sau này cô nghĩ, nếu ngay từ đầu biết Lê Mộc cong, đoán chừng hai người cũng không thành một cặp.
Làm gái thẳng hai mươi mấy năm, muốn thực sự tiếp nhận tình yêu không phân biệt giới tính, đòi hỏi một chút thời gian.
Lê Mộc nằm trên quầy rượu, vẫn đang hát, nhưng mà sức hát cũng không còn, giọng hát thật nhỏ, như muỗi vo ve.
"Ê! Đi..."
Say y như lợn chết, toàn mùi rượu, Ngả Hi không biết mình đã làm cách nào để lôi Lê Mộc lên xe, tiềm năng con người thực sự vô hạn, nếu không bị ép, Ngả Hi làm sao biết mình mạnh như vậy.
Xe đậu ở ngoài bãi xe của quán bar, cách mười mấy mét đi cũng khó khăn.
Lê Mộc quá nặng, thế nên khi Ngả Hi ném Lê Mộc vào ghế sau, cô cũng ngã quỵ, may mắn, ngã trên người Lê Mộc.
"Cô... là ai?" Lê Mộc mơ màng hỏi Ngả Hi, cảm thấy mùi thơm nhạt nhạt trên người đối phương rất dễ ngửi, không giống mùi gay mũi của những cô gái trong quán bar, nên Lê Mộc không kháng cự lại Ngả Hi, còn ôm lấy cô.
Cảnh này, người bên ngoài nhìn sẽ chẳng thấy hài hòa, ngoài cửa xe là bốn chân hai đôi cao gót, bởi vì bên cạnh là bar les, chuyện này thấy rồi nhưng chẳng thể trách, chơi "xe chấn" cũng không kịp đóng cửa, rất thiếu kiên nhẫn.
"Lê Mộc, buông ra!" Ngả Hi nghĩ, nên bỏ nàng vào cốp sau mới đúng.
Ừm, nhất định đang mơ, Lê Mộc nghĩ, trong cuộc sống thực, làm gì có cô gái nào can đảm ôm nàng vào lòng? Huống chi nàng còn hát trong quán bar, ừ, chắc chắn đang mơ.
"Cô hôn tôi một cái... tôi sẽ buông ra." Lê Mộc từ từ nhắm mắt ngu ngốc cười, nếu là mơ, không có gì phải sợ.
"Khùng hả..." Ngả Hi giãy giụa, "Buông ra!"
"Vậy cô hôn tôi đi..." Lê Mộc say rượu quá hèn hạ, còn hèn hơn lúc tỉnh, y như lưu manh.
Tình huống hiện tại có hơi bế tắc, Ngả Hi có thể nghe thấy tiếng cười ồn ào ngoài xe, mà Lê Mộc vẫn đang đùa giỡn vô lại.
"Hôn một cái..."
"Hôn một cái... thì buông ra... hì hì..."
Não bị ngập nước mới đến thu dọn chuyện rối rắm này, Ngả Hi nhắm mắt lại...
Chụt~
Cô cũng không có cách khác, Ngả Hi hôn Lê Mộc một cái, "... Bây giờ buông ra đi."
"Ừ, tôi rất nghe lời." Lê Mộc nói được thì làm được, buông Ngả Hi ra, hài lòng đi ngủ.
*
"Lần đầu thấy cô, tôi đã muốn lên giường với cô."
Mạc Nhiên tiếp sát Phương Hi Hàm nói, "Lần đầu thấy cô, chỉ biết cô muốn lên giường với tôi."
"Chúng ta đều là người lớn..."
Quẹt thẻ, mở cửa, đóng cửa.
Mạc Nhiên đặt Phương Hi Hàm lên tường, "Vậy chơi trò người lớn..."
Quả nhiên Mạc Nhiên rất hợp khẩu vị, ngay cả phương thức đối thoại cũng vậy, không kém ấn tượng đầu tiên, Phương Hi Hàm đã từng thử nhiều người, cô tin, Mạc Nhiên là người bạn tình xuất sắc nhất.
"Tiểu Mạc, càng ngày tôi càng thích cô, làm sao bây giờ."
Mạc Nhiên ôm cô, kéo khóa váy sau lưng cô, từng chút từng chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn thủ thỉ vào tai đối phương. "Vậy nghìn vạn lần cô đừng yêu tôi."
Phương Hi Hàm không chịu nổi động tác chậm, cánh tay ôm cổ Mạc Nhiên, chủ động hôn, trong nháy mắt dường như củi khô đυ.ng phải lửa nóng, bắt đầu cháy!
Trò chơi vừa mới bắt đầu.
Hôn môi với Mạc Nhiên, Phương Hi Hàm cũng phải mê muội, bá đạo với dịu dàng, Phương Hi Hàm luôn thích nắm quyền chủ động, chợt bắt đầu hưởng thụ cảm giác bị động, hưởng thụ là không cần làm chuyện gì, mặc đối phương "xử lý".
Phương Hi Hàm bị Mạc Nhiên đè xuống giường, lúc trên người không còn vật gì trói buộc, cô phát ra một tiếng rên nhỏ, "Ưm ~"
Đôi lưỡi dây dưa, tứ chi cũng đang dây dưa, Mạc Nhiên còn mặc quần áo, Phương Hi Hàm rất không thích cảm giác ma sát với vải vóc, tay di chuyển xuống cổ Mạc Nhiên, tháo từng nút áo sơ mi của đối phương.
Mạc Nhiên buông đôi môi, chặn tay cô, "Cô gấp làm gì... chúng ta đổi trò khác..."
Sau đó, Mạc Nhiên xoa xoa má cô, từ từ đứng dậy, cười xấu xa, "Ngoan, chờ tôi một chút, đảm bảo làm cô thoải mái."
Quả nhiên là phòng tình thú xa xỉ, đầy đủ mọi thứ.
Phương Hi Hàm nằm trên giường, tuy rằng không đồ lót, nhưng không hề ngượng nghịu che giấu, cô vẫn tin khỏa thân mới là đẹp nhất.
"Cô... có sở thích này?" Phương Hi Hàm thấy sợi dây trong tay Mạc Nhiên, có hơi giật mình.
"Đêm dài, không chơi nhiều trò, cô đủ no sao?"