Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

24.

Cuối cùng cũng hoàn thành bài tập về nhà, Lục Phong đem vở giao cho bạn cùng bàn, nằm sấp xuống bàn, gò má in trên mặt bàn lạnh, thở dài một hơi. Phía sau không có động tĩnh gì lớn, chỉ ngẫu nhiên truyền đến âm thanh lật sách vở, Du Am từ trước đến nay là cái dạng này, an an tĩnh tĩnh, nếu không phải Lục Phong biến thành mèo nhà hắn, chỉ sợ không biết Du Am cũng sẽ cười.

Lục Phong tận dụng khoảnh khắc yên tĩnh này, tỉ mỉ nhớ lại những lần hai người tiếp xúc từ khai giảng đến nay.

Cũng không nhiều.

Lúc mới bắt đầu vào học, Lục Phong là người nhanh nhất làm quen với mọi người trong lớp, nhưng cũng không thể nào nói chuyện với Du Am, hôm đó là lần đầu tiên từ khai giảng đến nay giáo viên không đến lớp vào giờ tự học, Lục Phong đã sớm hô bằng gọi hữu xuống lầu chơi bóng.

Thiếu một người, Lục Phong sốt ruột, ánh mắt đảo qua người ngồi sau lưng hắn, mang mắt kính, cao cao gầy gầy, vai lại rộng, nhìn qua không xác định được có thể chơi bóng hay không.

"Ai ngươi," Lục Phong đang vội để chiếm sân bóng, gấp đến độ thái dương thấm mồ hôi, lời nói tới bên miệng, đầu óc lại chậm nhịp, "Ngươi, gọi là gì, chơi bóng không?"

Đang cúi đầu đọc sách ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói: "Du Am."

Lục Phong dừng lại: "Du cái gì?"

"Am," hắn không nhanh không chậm mà nói, "Phong cảnh đã cũ."

"Vậy ngươi chơi bóng không?"

Du Am do dự một chút, nói: "Tôi sẽ không."

Lục Phong có chút thất vọng, nhưng lại nói "Không sao đâu." quay đầu hỏi những người khác, cuối cũng tìm đủ người, hấp tấp ôm bóng muốn đi, Du Am hỏi cậu: "Tôi đi xem được không?"

"Hả, này có gì mà không thể, đến đến đến."

Hồi ức của Lục Phong chỉ đến đây, còn cảm thấy mọi việc khá ổn, cậu nhớ rõ ngày đó Du Am ngồi xem ở bóng râm trong sân bóng rổ, xem rất nghiêm túc, còn giúp nâng bảng điểm, không giống bộ dạng một con mọt sách, còn chủ động hỏi: "Có cần tôi mua giúp cậu chai nước không?". Lục Phong từ trước đến nay không sợ phiền toái, không sợ phiền toái người khác, không sợ người khác phiền toái mình.

Du Am thực sự đi mua, lúc sau Lục Phong nhớ không rõ lắm. Chỉ nhớ Du Am hình như không trở lại, Lục Phong cũng không thèm để ý, tự đi mua nước, ngày hôm sau, cậu không cẩn thận làm rớt đồ vật của Du Am, Du Am thái độ không âm không dương, bọn họ liền kết hạ sống núi.

Rốt cuộc là sai ở đâu, trong lòng Lục Phong như có chân mèo cào đến khó chịu, quay đầu lại liếc Du Am một cái, vừa lúc Du Am ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều sửng sốt, Lục Phong vội vàng quay lại, đem mặt chôn ở cánh tay.

25.

Vào cuối tuần, lớp trưởng còn chưa từ bỏ ý định, tan học nói muốn hẹn mọi người ra ngoài chơi, Lục Phong sao cũng được, vừa nói tới cậu liền đáp ứng, mới vừa quay đầu, liền nghe thấy Du Am ở phía sau lên tiếng "Đi."

Một hàng người mênh mông cuồn cuộn bước ra ngoài, Lục Phong đi trong đám bạn câu có câu không mà nói giỡn bậy bạ, Du Am không thân với mọi người, đi ở sau cùng, cặp sách mang trên lưng, tay cắm túi quần, tự tạo thành một thế giới, Lục Phong thường thường quay đầu liếc hắn một cái, lén lút vài lần, nhưng cũng không chủ động nói chuyện.

Ca hát quá nhàm chán, uống rượu quá làm càn, một đám người đi đến câu lạc bộ bắn cung mới mở gần đó, không quá nhiều người còn rất tiện, có thẻ học sinh còn giảm giá 20%.

Vài người cũng chưa từng chơi thử cái này, xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử.

Câu lạc bộ này tương đối giải trí, còn lộng mấy bộ trang phục bắn cung Nhật Bản cho người ta có thể chụp hình, màu trắng và đen, bộ bao cổ tay, có đầy đủ hết. Nam, nữ thiếu niên đều ham mới mẻ, hi hi ha ha muốn tròng lên.

Lục Phong kéo kéo quần áo trên người, quá rộng, mặc có chút không thoải mái, cậu vừa đi ra, liền thấy Du Am đang kéo cung ngắm bia. Dường như hắn biết chơi, cánh tay căng ra, kéo cánh cung mở ra, hai chân tách ra, anh đứng vững vàng, vai bình eo thẳng, quần áo vừa khít người hắn, cơ bắp căng khi cánh tay anh dùng sức, lại bị dụng cụ bảo vệ màu đen cô trụ, phiến mắt kính phản quang.

Lục Phong còn thất thần, mũi tên liền bắn đi, không trúng hồng tâm, nhưng lệch không quá xa.

"Oa —— hảo soái a!"

Ai nói hộ lòng tôi! Lục Phong trong mũi hừ một tiếng bước đến, phát hiện là lớp trưởng, vẻ mặt si mê. Lục Phong thấy trong lòng không thoải mái, cũng đứng kéo cung, có thể là do sai tư thế, lực đạo đủ để mũi tên cách xa hồng tâm vạn dặm, cánh tay đau nhức.

Quay đầu lại, cũng may Du Am không thấy.

Lục Phong vừa thấy may mắn vừa thấy mất mát, tùy tiện bắn mũi tên xong, thay quần áo, vừa đi ra ngoài, thấy mặt trời chiều ngả về tây, Du Am ngồi xổm cạnh cửa, có hai con mèo hoang bước đến bên người hắn, cọ mu bàn tay hắn vươn tới. Lục Phong mới tiến lên một bước, liền làm cho hai con mèo cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn hắn, cúi thấp người, làm bộ muốn chạy.

Lục Phong sinh khí.

Mèo con hà tất làm khó mèo con.

26.

Lục Phong không dám tiến lên phía trước, lui về một chút, ngồi xổm xuống để giảm bớt sự hiện diện của mình.

Hai con mèo nhìn chằm chằm cậu, xác định cậu bất động, lại bắt đầu thả lỏng lại, vòng quanh bên chân Du Am. Du Am lấy ra từ trong cặp sách một túi đồ ăn vặt cho mèo nhỏ, mới xé mở, hai con mèo đã thay nhau đứng trên đầu gối hắn, "Miao miao" mà làm nũng. Du Am đổ toàn bộ đồ ăn vặt cho chúng, nhìn thấy chúng ăn đến vui vẻ, hắn gãi gãi cằm chúng nó.

Lục Phong liền như vậy ngồi xổm bên cạnh xem, trong lòng chửi thầm, nhìn thấy người không cười, nhìn thấy mèo mới cười.

Cậu nhìn thấy Du Am vươn ngón trỏ khớp xương rõ ràng gãi cằm mèo, nhìn nhìn liền thấy cằm mình phát ngứa, nghĩ đến chính mình biến thành mèo cũng bị gãi như vậy, mặt đỏ tới mang tai.

"Ai," cậu biết rõ vẫn cố hỏi, "Nhà cậu cũng nuôi mèo phải không."

Du Am ngẩng đầu liếc hắn một cái, lên tiếng: "Ừ."

"Là chủng loại gì, bao lớn rồi."

"Ragdoll, bảy tháng tuổi."

"Ờ."

Nói chuyện qua lại xong, Lục Phong không nghĩ ra cái gì để nói, cũng không thể nói tùy tiện, ai, ngươi biết không, ngươi khẳng định không biết, ta chính là mèo của ngươi.

Hai con mèo hoang nhanh chóng ăn sạch sẽ đồ ăn vặt, ngồi xuống liếʍ móng vuốt, Du Am vỗ vỗ tay đứng lên, hai con mèo nhanh như chớp chạy vào ngõ nhỏ không thấy bóng dáng, mắt thấy bạn cùng lớp cũng sắp đi ra, Lục Phong sốt ruột, moi hết cõi lòng, cuối cùng cũng chưa kịp nói cái gì.

Ragdoll là tên một loài mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương. (wiki)

Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó - Chương 6