Chương 18

60.

Du Am rõ ràng không uống rượu, lại hoài nghi chính mình đã uống, nếu không thì là Lục Phong uống quá nhiều rượu.

Du Am: "Cái, cái gì?"

Đều là một hơi nói ra, không bằng nói ra luôn đi. Lúc sau rượu lên tới não Lục Phong, cảm thấy thẹn thùng gì đó đã bị gây tê, bất chấp tất cả, thành khẩn mà đỡ bả vai Du Am, nghiêm túc nói: "Nói ra thì chắc cậu không tin, mỗi khi đến cuối tuần tôi sẽ biến thành mèo của cậu."

Du Am: Tôi thật sự không tin.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Lục Phong nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải, ý tưởng trong đầu lung tung rối loạn, cậu không thể ngay lúc này biến thành mèo, nếu không cậu sẽ nằm sấp xuống kêu hai tiếng meo meo để trình bày ngôn ngữ mèo học tập được từ trước tới nay.

Du Am hoàn toàn ngây dại, hắn vừa rồi vốn dĩ muốn hôn xuống, hai người dán chặt vào nhau, trên hàng lang ngẫu nhiên có hai nhân viên tạp vụ đi ngang qua, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ.

Đây là nói hươu nói vượn cái gì, tâm tư Du Am rối bời thay đổi liên tục, cuối cùng không thể không nghi ngờ, nói không chừng đây là lý do uyển chuyển để Lục Phong từ chối nụ hôn, từ trước đến nay, đều do hắn hiểu lầm.

Nghĩ như vậy một hồi, Du Am nói trong lòng "Quả nhiên là như vậy", rồi lui về sau một bước, hai người lại bảo trì khoảng cách lịch sự.

"Cậu uống nhiều rồi, chúng ta trở về thôi." Hắn bình tĩnh mà nói.

Lúc Phong thấy hắn sắp đi, vội vàng kéo lấy cánh tay hắn, sốt ruột mà theo sau, vội vàng nói: "Tôi nói thật!"

Du Am dừng bước, Lục Phong vội nói tiếp: "Tuy rằng nghe qua thật giả, nhưng tôi nói thật! Cuối tuần đều sẽ biến, ai nha, biết nói như thế nào bây giờ...... Cậu có phải có bộ áo ngủ, màu nâu, mặt trên còn có con khỉ, còn có một bộ màu đen, mặt trái có hình Iron Man......"

Cậu uống rượu xong, không biết âm thanh của mình thật lớn, Du Am càng nghe càng cảm thấy thẹn thùng, trước mặt còn có người đi tới, hắn vội vàng quay đầu che miệng Lục Phong lại. Lục Phong chớp đôi mắt, hàm hàm hồ hồ mà "Ngô ngô ngô" vài tiếng, cong cong đôi mắt mà lấy lòng.

Lần này Du Am thật sự bị dọa đến, lổ tai đều đỏ, lắp bắp: "Cậu, cậu làm sao mà biết được?"

Lục Phong kéo tay hắn ra, vô tội mà nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là mèo con!"

Du Am cau mày, lặp lại chuyện này mà tự hỏi, ý đồ tìm ra điều hợp lý trong câu chuyện này, ở trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, cũng chưa nghĩ ra cái gì hợp lý. Lục Phong thấy hắn vẫn là bộ dáng do dự không tin, linh quang chợt lóe, đề nghị: "Như vậy đi, tôi cảm thấy ngày mai còn sẽ biến thành mèo, đêm nay tôi đến nhà cậu ngủ, ngày mai cậu sẽ biết!"

Logic thật hợp lý, hai người, một người còn hơi say, một người còn bị sốc, nhất thời không thấy chỗ nào không đúng, ăn nhịp với nhau.

Hai người trở lại phòng K, thuận miệng bịa một lý do, cũng mặc kệ cả lớp dùng ánh mắt quái quái nhìn họ, trước sau trở về chỗ.

Trời đã tối từ lâu, ánh trăng lơ lửng giữa trời, vào buổi tối sự hiện diện của cơn gió đầu thu đặc biệt mạnh mẽ, một làn thổi qua, Lục Phong rùng mình một cái, bước chân đều lung lay, bắt lấy trụ đèn dừng bước, Du Am đỡ lấy cậu, nhỏ giọng hỏi: "Đi được không, hay để tôi cõng cậu."

Lục Phong vung tay, nói "Không cần", giây tiếp theo thiếu chút nữa bị bậc thang lối đi bộ vướng ngã ăn cứt chó.

Du Am thở dài, ngồi xổm xuống, lưng hắn cực kỳ rộng, hắn ngồi xổm, quay đầu lại, nhìn Lục Phong sững sờ ở một bên, nói: "Nhanh lên, thất thần cái gì?"

Lục Phong mí trên đánh mí dưới, phục tùng mà leo lên lưng Du Am, Du Am cõng cậu lên, tay giữ chân cậu, vóc dáng Lục Phong không hề thấp, chân thật dài, Du Am xốc cậu lên trên, tay bọc đùi, ổn định đi nhanh. Ban đầu Lục Phong còn không được tự nhiên, sau lại cảm thấy buồn ngủ, ngay cả ngôi sao trên trời cũng rũ bỏ linh hồn cậu, cả người thả lỏng, nằm trên vai Du Am, từng đợt hô hấp phun lên tai Du Am.

Du Am nhún vai, bị cọ đến lổ tai phát ngứa, nhưng cũng không nói lời nào.

Rẽ vào một góc, đường nhỏ yên tĩnh, lâu lâu lại có người làm ca đêm chạy xe điện đi ngang qua, đèn xe chiếu làm bóng hai người họ chồng lên nhau, dài lại ngắn, ngắn lại dài.

61.

Lại là ngôi nhà quen thuộc của Du Am, Lục Phong được cõng tới huyền quan rồi bị thả xuống đất, mèo con Bảo Bối kiều kiều đà đà tiến lên cọ cọ, Lục Phong vừa thấy mèo con liền chỉ vào nó, nói: "Chính là nó! Cuối tuần tôi lại biến thành nó!"

Nghĩ đến việc Lục Phong đã nói có khả năng là sự thật, Du Am muốn sờ mèo cũng cảm thấy do dự, đành phải đổi chủ đề, nói: "Còn chóng mặt sao, có thể tự tắm không, tôi lấy cho cậu cái áo ngủ."

Lục Phong dừng lại, tốt hơn chút, không quá chóng mặt, nhưng hưng phấn cùng mỏi mệt do cồn mang lại đang đánh nhau trong đầu cậu, cậu lung tung gật đầu, nói: "Tôi không mặc áo ngủ con khỉ......"

Du Am mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, thẹn quá hóa giận: "Những cái đó đều được đóng gói mua vào 11-11(*), tôi không thấy hình vẽ, tôi không thích con khỉ, cũng không thích Iron Man......"

(*) 11-11: ngày lễ hội mua sắm lớn nhất trong năm tại Trung Quốc, tương tự như ngày hội mua sắm Black Friday tại Mĩ.

Lục Phong đỡ tủ giày ở huyền quan, mèo còn đang cọ tới cọ lên trên chân cậu, cậu vô tội mà nói: "Làm gì vậy, tôi thích Iron Man nha."

Du Am: "...... Được rồi."

Lục Phong tắm xong, mí mắt gục xuống, mặc áo ngủ Iron Man quá khổ đi ra, phi thường không khách khí mà bò lên giường Du Am, chui vào trong ổ chăn, đem mèo con đang nằm trên gối ra, chỉnh sửa chăn lại, nằm thẳng người, như một người làm chủ được ý thức.

Du Am: "......"

Cồn rốt cuộc tốt chỗ nào.

Đột nhiên, Lục Phong ngồi dậy, gọi Du Am đang chuẩn bị đi tắm lại.

"Ngày mai có khả năng tôi sẽ biến thành mèo, cũng không biết cơ thể của mình sẽ biến thành cái dạng gì, trước đây cũng chưa từng nghiên cứu qua, không được mang mèo đi thiến biết chưa."

Du Am: "......"

Lục Phong nghiêm túc nói: "Đáp ứng tôi, không được thiến, biết chưa."

Du Am: "...... Được."

Lục Phong buông tảng đá trong lòng xuống, lập tức nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt ngủ.

62.

Du Am tắm xong đi ra, Lục Phong đã ngủ thành heo con, hắn theo thói quen định bế mèo con lên, động tác sờ đầu không khỏi dừng một chút, mèo con không hài lòng mà nâng đầu lên chủ động đỉnh tay hắn. Du Am không khỏi nhìn về phía Lục Phong đang ngủ say, nếu điều cậu nói là sự thật, trước kia chẳng phải là hắn......

Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, Du Am dẹp chất thải màu vàng trong đầu qua, cũng nằm lên giường, tắt đèn, nhìn khuôn mặt say ngủ của Lục Phong, nhớ tới nụ hôn bỏ dở cách đây không lâu, không tự chủ mà đưa mặt lại gần, nào ngờ Lục Phong đã ngủ như chết, còn có tiếng khò khè nhỏ.

Du Am bật cười, nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."