Một tuần sau là nhóm sinh viên kiến trúc năm 3 đi kiến tập tại công trường thi công, cái gọi là kiến tập chính là thầy quản sinh đưa mọi người tới ngay công trường, chứng kiến thực tế quá trình thi công, còn phát cho mỗi người một chiếc nón an toàn màu vàng. Trở về phòng, các nữ sinh suy đoán ‘thứ đồ chơi’ này không biết mua bao nhiêu tiền, nghiên cứu xong rồi kết luận nhất định không phải loại 100 nghìn/5cái đó.
Ngày thứ nhất đi thăm công trường Ký túc xá, ngày thứ hai và ngày thứ ba thăm công trường nhà ở, mấy ngày này cũng đều thật tốt, ngày thứ tư đi thăm một tòa cao ốc Văn phòng, khi họ đang đi từ dưới lầu lên thì không biết ai phía trên không giữ được đồ đang thi công nên một khối vữa từ đâu đổ xuống, người tinh mắt mới thấy được, còn người đang đứng ở chỗ theo phương thẳng đứng của khối vữa đổ xuống thì không nhìn thấy, vẫn ló đầu ra nhìn những công nhân đang tô tô trát trát vữa ở lầu một.
“Nhóc Con . . . . . .”
Có người hét với cô.
Thành Hạ quay đầu lại nhìn, Tiếu Thanh giống như con Tinh Tinh: một tay thì khua khua với cô một tay vừa chỉ lên trời.
Gì vậy chứ? Cho cậu ta sức lực để cậu ta ‘lên đồng’ à? Người này, thật nhàm chán, rồi tiếp tục quay đầu lại ngó dáo dác xem người ta trát vữa.
Thị giác chợt quay 90 độ, đồng thời còn có vật nặng đè lên người, thiếu chút nữa làm cô tắt thở.
“Cộp” một tiếng, một vật đập lên chiếc nón an toàn màu vàng rồi bắn ra, lăn trên mặt đất mấy vòng rồi dừng lại.
“Hạ Hạ, em không sao chứ?” Âm thanh quen thuộc, dùng sức ôm chặt cánh tay của cô.
“Không việc gì, Giang Nam Đồng, anh cũng không sao chứ?” Cuối cùng, tầm mắt Thành Hạ tìm đúng ánh mắt của Giang Nam Đồng, ở đó tràn đầy lo lắng, đại khái cho là mới vừa rồi cô bị dọa sợ choáng váng.
Các bạn học ba chân bốn cẳng đã chạy tới thấy cảnh tượng trước mắt cũng “Khụ khụ” hai tiếng.
“Nhóc Con, cậu không sao chứ?” Tiếu Thanh chạy tới dùng sức lay Thành Hạ, hoàn toàn không thấy Giang Nam Đồng.
“Không chết được, đừng lay nữa.” Thành Hạ lườm Tiếu Thanh.
Vội vàng đỡ hai người dậy, ánh mắt của mọi người đều đảo qua lại giữa Giang Nam Đồng và Thành Hạ, chỉ có Tiếu Thanh kéo cánh tay Thành Hạ: “Đi, tớ cõng cậu đi bệnh viện.”
“Hạ Hạ, nghiêm trọng hơn sao?” Từ miệng Giang Nam Đồng rất dịu dàng phát ra.
Con ngươi những người vây xem mở lớn có thể so được với chuông đồng, thấy thế Tiếu Thanh cũng nới lỏng tay: “Thầy Giang, thầy gọi bạn ấy là gì?”
“Hạ Hạ, sao vậy, không đúng sao? Hạ Hạ là bạn gái tôi.” Lời của Giang Nam Đồng nói ra như một chuỗi pháo nổ bắn tán loạn vào bọn Tiểu Ngưu Tiểu Mã phía sau này, Thành Hạ cũng muốn trốn đi nhưng tiếc rằng lại bị Giang Nam Đồng ôm vào trong ngực, lúc này chỉ còn cách cúi đầu vào trong ngực giả bộ ‘đà điểu’.
“Nhóc Con, cậu lại nhờ thầy Giang sắm vai bạn trai cậu à, không phải đã nói cậu hãy tu luyện đến nơi đến chốn cho thật nữ tính trước sao?” Tiếu Thanh nói.
Lập tức, bị Phương Ngu đứng ở bên cạnh cậu ta bấm một cái.
‘Đà điểu’ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cũng bốc lửa, ‘đà điểu’ nở nụ cười, buồn rười rượi, tay cô ôm vòng quanh cánh tay kia: “Hứ, cậu cho rằng bạn trai tớ cũng như cậu, ‘sớm nắng chiều mưa’, là người đàn ông chỉ tìm kiếm người có gương mặt xinh đẹp và hay đổi thay sao? Chính thức giới thiệu với cậu, bạn trai tớ - Giang Nam Đồng!”
Hiển nhiên, Tiếu Thanh bị tin tức này dọa cho ngây người, ngược lại Giang Nam Đồng lại rất phối hợp với Thành Hạ, chìa tay ra nói: “Xin chào, tôi là Giang Nam Đồng.”
Nhóm nữ sinh bên cạnh gào lên một tiếng, không biết ai đó còn kích động kêu một câu: “Đồng Đồng thật tuyệt, Đồng Đồng tất thắng!”
Tiếu Thanh lấy lại tinh thần, nhìn Giang Nam Đồng rồi lại nhìn Thành Hạ, sau đó bắt tay Giang Nam Đồng: “Em chỉ có thể nói, khiếu thẩm mỹ của thầy Giang thật đặc biệt.”
“Cậu . . . “ Thành Hạ.
“Đối với khiếu thẩm mỹ của mình, tôi cực kỳ tự tin.” Giang Nam Đồng nói, vẫn nụ cười nhạt.
Suy đoán tiếp theo đương nhiên là tiếng thét chói tai của các nữ sinh, không biết lại cho là ngôi sao nào tới đấy.
Tốt lắm, không cần Tiếu Thanh cậu nữa rồi, mặt Thành Hạ lại hơi ửng đỏ, sau mới nhớ ra bây giờ đang lúc kiến tập, Giang Nam Đồng không chỉ anh hùng cứu mỹ nhân còn gián tiếp thổ lộ tình cảm nồng nàn, má ơi, quá cảm động, đây chính là chỗ tốt thứ hai khi có bạn trai.
“Vậy sao? Thật hâm mộ tự tin của thầy.” Tiếu Thanh buông lỏng tay rồi nhìn về phía Thành Hạ: “Nha đầu thối, sao không nói để cho ‘anh’ đây vui chứ.”
Xí, tự nhiên lại nhận người thân sao. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn di34ddanlequyd0n.cơm
Hiển nhiên, trên đường về, không có nữ sinh nào tranh ngồi bên cạnh Giang Nam Đồng nữa rồi, đùa giỡn đuổi Thành Hạ tới ngồi, tuy dáng vẻ Thành Hạ duy trì vẻ tự nhiên, nhưng chờ Giang Nam Đồng ngồi xuống ở bên cạnh cô, khẽ mỉm cười với cô lại lo lắng hỏi cô có cần phải đi bệnh viện kiểm tra không thì mặt của Thành Hạ chợt đỏ lên.
Mắt nhìn chằm chằm bốn chữ “Thi công An toàn” trên nón an toàn nghiên cứu mãi mà cũng không biết cuối cùng là kiểu chữ gì.
Các nam sinh ồn ào nói Giang Nam Đồng mời uống rượu nhưng bị Giang Nam Đồng bác bỏ, nói họ không tôn sư trọng đạo, tại sao có thể để thầy giáo mời uống rượu chứ, xe sắp về tới trường thì có một nam sinh kêu: “Thầy Giang, vậy bọn em góp tiền mời thầy và ‘cô’ uống rượu được chưa?”
Thành Hạ bị chữ “cô” làm cho choáng váng.
“Yên tâm, sẽ không để cho các em tiết kiệm đâu, chờ tới lúc tôi và ‘cô’ ấy kết hôn đưa bao tiền lì xì đi, người nào người nấy không được quỵt nợ nha.” Giang Nam Đồng cười nói.
Cùi chỏ Thành Hạ nhẹ huých vào anh một cái, còn lắm mồm nữa . . . . . . Kết hôn, nghĩ hay lắm, dễ dàng như vậy đấy, xem cô như cải trắng tùy tiện ném vào trong giỏ đồ ăn rồi xách về nhà ư.
Xe vào trường rồi dừng hẳn, Thành Hạ nhảy xuống xe đầu tiên, nhưng chạy chưa được bao xa đã bị kéo lại bên cạnh Giang Nam Đồng, còn có nam sinh cười cô: “’Cô’ à, đừng để thầy Giang lại một mình chứ.”
Mọi người đàn đàn lũ lũ giải tán, chỉ còn lại Thành Hạ ôm cái nón an toàn cạnh Giang Nam Đồng. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên dienddanl3quyd0n.c^m
“Đi thôi, ăn cơm, rồi về tắm nghỉ ngơi thật tốt.” Giang Nam Đồng rất tự nhiên dắt tay của cô đi về phía nhà ăn.
Đi tới nửa đường, vẫn một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên Thành Hạ hỏi: “Giang Nam Đồng, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đối với anh chứ?”
Anh vừa tốt nghiệp ở lại trường, đang học tiến sĩ, nếu bởi vì điều này mà ảnh hưởng tới sự nghiệp tương lai thì cũng không hay.
“Em quên à? Anh còn ôm cẳng Hiệu trưởng Đới, có cây to này anh hóng mát là được, ai hắt nước cũng không dội được lên người anh, ngoan, yên tâm đi.” Giang Nam Đồng cười an ủi cô.
“Thật không có chuyện sao?” Thành Hạ vẫn có chút thấp thỏm.
“Nếu nói không sao thì đó là lừa em, cho nên . . . . . .” Giang Nam Đồng nhìn cô, thấy Thành Hạ bất ổn.
“Cho nên cái gì?”
“Cho nên chúng ta phải hạnh phúc tới khi đầu bạc, như vậy họ chẳng còn gì để nói cả.” Giang Nam Đồng nói.
Cùng sống tới lúc đầu bạc! Lời người thật quyến rũ.
Đến lúc đó, anh chính là ông Giang, còn cô chính là bà Thành, nghĩ tới đây, Thành Hạ không tự chủ liền cười.
Cùng sống tới già có vẻ cũng không tồi, vậy thì cố gắng lên.
Tuy nói “Có chuyện bạn trai gánh vác thay” là đặc quyền của phái nữ khi yêu, nhưng Thành Hạ chưa từng yêu, cho nên không biết mình được phép ngồi chờ thức ăn bưng đến trước mặt như nữ hoàng, cô vẫn cầm khay tự mình đi mua đồ ăn. Mua một chiếc đùi gà, chợt nghĩ đến bây giờ mình đã “đùm đuề” rồi nên lại mua thêm một chiếc nữa, đón nhận ánh mắt “ngưỡng mộ” của mọi người, bình tĩnh ngồi xuống.
Giang Nam Đồng cũng về tới, so với cô còn dữ dằn hơn, trong khay của anh có tới ba cái đùi gà lận. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại dienddanleq4yd0n.c0m
Ý nghĩ đầu tiên của Thành Hạ là: Oa, cô có thể ăn hai chiếc đùi gà rồi!
“Cầu Cầu, em đói à?” Giang Nam Đồng hỏi cô.
Thành Hạ gật đầu liên tục, rất đói nha, cho dù không đói mà ngửi thấy mùi thơm của đùi gà cũng đói thôi.
“Nhưng em đói tới nỗi ăn được bốn cái đùi gà sao?” Giang Nam Đồng hỏi.
Bốn cái!!! Tự nhiên ánh mắt bay tới cái khay của anh, nói như vậy có nghĩa là hai phần ba chỗ đó cũng là của cô sao? Ôi!!!!! Sức ăn của bạn trai cô cũng chỉ ở mức trung bình, thật là làm cho cô xấu hổ mà.
“Thật ra thì, bình thường em chỉ ăn một cái.” Thành Hạ nói.
“Thế này đi, hai cái này cho vào bịch mang về, buổi tối cho em ăn khuya, vừa hay trong phòng của anh có lò vi sóng, hâm lại là được rồi.” Giang Nam Đồng nói.
Ăn khuya như vậy hơi quá có phải không? Bình thường cô ăn qua loa cái bánh bao là được.
“Không cần hâm lại, phiền lắm.” Thành Hạ nói.
“Đến lúc đó anh đưa qua cho em, bình thường mấy giờ em ăn khuya?” Giang Nam Đồng hỏi cô. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn diee4ddanlequydon.c^m
“Chín rưỡi.” Thành Hạ đáp, trong lòng sung sướиɠ, sớm biết có bạn trai tốt thế này thì năm đầu tiên cô đã tìm rồi, tối thiểu không cần tự đến nhà ăn mua đồ ăn.
“Ừ, được. Ăn cơm đi.” Giang Nam Đồng nói.
Ăn xong hai chiếc đùi gà, Thành Hạ cảm thấy rất no bụng, ăn thịt calo cao hơn hẳn so với ăn cơm, làm cô hài lòng. Giang Nam Đồng đi xin túi nylon xách hai chiếc mang về.
Trở lại phòng, Thành Hạ không ngờ mình lại được hoan nghênh nhiệt tình như vậy - các nữ sinh khoa kiến trúc từng đợt từng đợt ùn ùn kéo đến hỏi thăm cô, ‘tám’ với cô nhiều chuyện không hề bổ ích.
Chu Nhược Nhược và Lâm Lâm nhiệt tình rót nước cho mọi người, trong ly mỗi người đều thả một túi nhỏ Hồng Trà, Thành Hạ vừa tiếp nhận thăm hỏi vừa nhìn Hồng Trà của mình nhanh chóng tan ra, trái tim đang rỉ máu.
‘Tám chuyện’ tới tận tám giờ, cuối cùng cũng tống cổ được cả đám, Thành Hạ trốn ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Giang Nam Đồng: “Anh đang ở phòng à? Anh có tiện không?”
Giang Nam Đồng nói thuận tiện, hỏi cô thì sao, sao nghe giọng mệt mỏi vậy, Thành Hạ vội nói không có việc gì, cuối cùng nói bạn gái thông cảm anh mấy ngày nay khổ cực nên không để cho anh chạy tới chạy lui, lát nữa tự cô tới ăn khuya, Giang Nam Đồng nói được, bất cứ lúc nào anh cũng nghênh đón Nữ hoàng. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên di34ddanlequyd0n.cơm
Đến cổng khu nhà tiến sĩ, Giang Nam Đồng đang đợi cô, nói anh vừa xuống mua chút đồ thuận tiện đợi một lát. Vào tòa nhà, cô trực ban cười chào hỏi với Giang Nam Đồng rồi nói lên đi.
Có lẽ, phòng 608 bình thường rất chỉn chu, nhưng trên bàn sách Giang Nam Đồng bày một chồng tài liệu dày, còn có mấy quyển sách đang mở ở xung quanh máy vi tính, giống như anh đang đọc sách, cô tới có lẽ là không đúng lúc chăng? “Anh đang đọc sách à? Lấy đùi gà đưa cho em là được.” Chính xác, tiến sĩ thì sao có thể rảnh rang đi dạo khắp nơi cùng với một sinh viên chính quy như cô vậy chứ.
“Thì ra em là vì đùi gà mới tới, thật đau lòng quá.” Giang Nam Đồng nói.
“Không phải là anh đang đọc sách sao, em ở đây cũng không giúp được gì, anh lại còn phải quan tâm tới em nữa, dù sao cũng không có chuyện gì, em đi về trước.” Thành Hạ nói, ah, đúng là có lò vi sóng thật, sao lần trước cô lại không thấy nhỉ.
“Cầu Cầu, em không biết có câu ‘Hồng Tụ Thiêm Hương’** đọc sách đêm sao? Anh đang buồn, đọc sách một mình không hứng thú đấy.” Giang Nam Đồng cười nói.
** Hồng Tụ Thiêm Hương: ý chỉ thư sinh thức đêm học bài, có người con gái thức cùng sẽ thêm hương.
“Hai người đọc sách càng không thú vị, anh tự đọc đi, em ăn xong sẽ đi luôn.” Thành Hạ nói, quá kỳ cục, hai người ngồi cùng một cái bàn đọc sách, giống như tự học vậy.
“Cho em xem cái này trước này.” Giang Nam Đồng ấn cô ngồi xuống trước máy vi tính, còn mình thì di chuột mở nhiều tấm hình ra, thì ra là những tấm hình trong công viên hôm đó, nhưng tại sao lại như vậy chứ? “Anh làm photoshop hết hả?” Thành Hạ hỏi. Cô nhớ rõ là chỉ nhờ người chụp giùm hai tấm ảnh chung thôi, thế mà bây giờ tất cả toàn là ảnh chụp chung, chính xác mà nói là mỗi tấm đều là cùng hai người, mặc dù vị trí có khác biệt, cảnh vật cũng không giống nhau, ví như có tấm thì cô ngồi ở trên mặt trăng lưỡi liềm còn anh thì ở dưới đất ngửa mặt nhìn lên bầu trời. . . . . . có nhiều sắc thái thần thoại: “Tấm này đẹp này, nếu trang phục cổ thì hay.”
“Hôm nào đi chụp.” Giang Nam Đồng tiếp lời rất ăn ý, tay vô tình đặt lên vai Thành Hạ. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên diễn đàn di33nddanl32quyd04.c^m
“Còn cần phiền anh như vậy sao? Photoshop là được rồi, em chọn bối cảnh anh chỉnh sửa, em cảm thấy anh mặc trang phục cổ sẽ rất đẹp.” Đột nhiên, Thành Hạ cảm thấy hào hứng bừng bừng.
“Đương nhiên rồi, để trần cũng rất đẹp.” Giang Nam Đồng nói.