Chương 2

Editor: Cogau

Sau một tuần tập luyện, người đảm nhiệm vai trò Chỉ huy không biết được ‘cao nhân’ nào chỉ bảo bỗng thông suốt, rất không hài lòng rằng mình chỉ có hai cơ hội lộ diện đó là cúi chào lúc lên sân khấu, cúi chào khi xuống sân khấu, nên quyết liệt yêu cầu được đối mặt với khán giả, Thành Hạ cao hứng đề nghị được đảm nhận vị trí Chỉ huy, xem ra cuối cùng cô cũng không cần ‘tấu’ lên âm cao nữa rồi.

Động tác chỉ huy của Thành Hạ xem ra chính là không ngừng đem chữ "Bát"(八)viết đi viết lại hai nét mà thôi, thử mấy lần hình dáng cũng giông giống.

Hát một tuần rồi, cảm giác hứng khởi của mọi người giảm đi, lại rơi vào giai đoạn chống chế, âm thanh yếu ớt, không còn vẻ sôi nổi như ve kêu trên cây ban ngày nữa.

Vì vậy, vị lãnh đạo Lý Hàm Trúc suy nghĩ biện pháp động viên tinh thần quần chúng – đó là mượn phòng học đa phương tiện để chiếu phim, hơn nữa còn suy nghĩ rất chu đáo, vừa săn sóc được nam sinh ưa náo nhiệt cũng thông cảm được nữ sinh yêu lãng mạn.

Phim thứ nhất: Lưỡi hái Tử Thần (Final Destination).

Phim thứ hai: Thư tình.

Nữ sinh ít cũng có cái lợi, khi xem phim kịnh dị sẽ không có tiếng thét chói tai bất ngờ.

Điện thoại di động rung lên, lấy ra xem, là Lâm Phóng.

Vừa xem phim, vừa nhắn lại anh ấy mấy chữ đơn giản.

Lưỡi Hái Tử Thần chiếu xong rồi, bên trong phòng học chìm vào bóng tối, đang bấm chữ cái, Thành Hạ bị một tiếng "A" làm cho sợ rơi cả điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn xem cô bạn nào mà phản xạ hét lớn như vậy chứ?

Vừa ngẩng đầu lên, tia sáng chợt lóe lên trước mắt, rồi lại chìm vào tối tăm, ai lại thất đức dọa cô như vậy?

Đáng tiếc, ngay lập tức tất cả yên tĩnh lại, cô cũng không biết là ai.

Xem phim xong, bốn nữ sinh dàn hàng ngang ở hành lang, các nam sinh thì ở phía sau, Thành Hạ vẫn còn đang nghĩ tới vừa rồi ai là người cầm đầu dọa cô, hồn nhiên không hay người khác hỏi cô phim nào hay hơn.

"À? Cái gì?"

"Chỉ huy Thành, cậu nói phim nào hay hơn?"

"Các cậu nói Lưỡi hái Tử Thần với Thư Tình à? Bách Nguyên Sùng đẹp." Thành Hạ nói.

Kết quả là phát hiện vẻ mặt khinh khỉnh của mọi người.

Trước cuộc thi một ngày đã xuất hiện sự cố, bao đựng đĩa nhạc đệm của đội Đồng ca Hoàng Hà bị một người nào đó dẫm lên nát vụn, dưới tình thế cấp bách này phải đi tìm mua đĩa gốc để diễn rồi.

Nhìn mấy Chỉ huy trước đó, rồi lại nhìn chiếc áo thun xanh nhạt, chiếc quần jean xanh đậm, Thành Hạ rất im lặng, anh Hàm Trúc, anh định tạo nên phong cách người chỉ huy bình dân, tự lực cánh sinh cho em sao?

Đợi đội hình đứng ngay ngắn, Chỉ huy Thành căng thẳng lên sân khấu, cúi chào khán giả, nhìn một cái thấy ngay Học trưởng ‘Hành lý’ đang đứng thẳng, khoanh tay nhìn lên sân khấu cười, vóc dáng còn rất cao nữa.

Dàn đồng ca bắt đầu rất ổn, Thành Hạ cũng bắt chước cách thức Chỉ huy.

Chỉ có điều, dàn đồng ca vì sao càng hát càng nhanh? Hoàn toàn không nhìn tay cô.

"Chậm một chút!" Thành Hạ mở miệng về phía các bạn nháy mắt thì thầm, nhưng tập thể lại không thấy.

Được rồi, cô cũng theo tập thể vậy.

Đến đoạn thứ hai thì hay rồi, nhạc đệm vẫn đang hùng hồn bắt đầu đoạn thứ hai, nhưng trên sân khấu thì không có một ai há miệng!

Không cần quay đầu lại Thành Hạ đã nghe được tràng cười phía dưới.

Cuối cùng thì bài thứ nhất cũng qua, đến bài thứ hai ‘Bươm buớm bay’, nhạc dạo vang lên, Thành Hạ đã không nhịn được muốn cười, anh Hàm Trúc nói đây là một ca khúc vui, cho nên anh đã suy nghĩ cặn kẽ muốn làm động tác nắm tay uốn lượn hình sóng biển, lúc tập luyện Thành Hạ đã muốn cười lăn ra rồi, mọi người thì bên trái một đằng, bên phải một nẻo, động tác rất hoan hỉ.

Không bất ngờ, phía dưới lại một tràng tiếng cười.

Thành Hạ quay lưng về phía người xem, lúc này cũng toét miệng cười, suy nghĩ, có lẽ sẽ cho họ thưởng thức một ca khúc hài hước nhất.

Màn trình diễn kết thúc, chào cảm ơn, Thành Hạ lại một lần nữa đối mặt với khán giả, nhìn thấy tất cả mọi người đã cười lăn cười bò, người thư ký đứng phía bên cạnh cũng đang xoa bụng.

Mất mặt cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Các bạn lớp 0302 chạy khỏi sân khấu như chạy nạn vậy.

Buổi chiều thì có kết quả, lớp mình đạt được giải thưởng "Biểu diễn hay nhất "! Anh Hàm Trúc an ủi mọi người, như vậy cũng là có giải rồi.

"Nếu như lần sau có cuộc thi biểu diễn nữa, chúng ta tranh thủ giật lấy giải ĐỒNG CA HAY NHẤT đi!" Thành Hạ nói.

Cũng chỉ như là Vật lý so với Hóa học, Hóa học thi với Vật lý vậy thôi.

Có điều, nhờ vào cuộc thi Đồng ca lần này, quan hệ giữa mọi người thân hơn rất nhiều, không khí ‘ái muội’ cũng rõ rệt hơn. Tuần tiếp theo, Thành Hạ đã thấy XX và OO cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học. Sau đó cô gửi tin nhắn cho Lâm Phóng than thở: tụi nó bây giờ tình cảm tới thực vui vẻ.

Lâm Phóng nói: Em cũng đừng ăn nhanh, tiêu hóa không tốt dễ làm cho dạ dày không tốt. Dạ dày không tốt sẽ nhanh già đó!

Không chịu ngồi yên, anh Hàm Trúc phát động phong trào Lớp học không ‘lén’ online, nếu bắt được một lần thì phạt viết một bài thơ tình dán lên Bảng THÔNG BÁO CHUNG, Thành Hạ than thở, tâm lý anh Hàm Trúc này không phải đen tối bình thường đâu!

Sắp tới Nô-en rồi, đúng lúc anh Hàm Trúc rảnh rỗi, trong THÔNG BÁO CHUNG ghi rõ: Ai online đề nghị đóng góp một tiết mục cho lễ hội Nô-en.

Ngày nhìn thấy thông báo đó đúng ngày mấy người phòng Thành Hạ đi ra tiệm net suốt đêm, vừa trông thấy mỗi người viết ra một ý kiến, Lâm Lâm thì nói là đi quán bar, Chu Nhược Nhược nói là đi du lịch, Thành Hạ nói không ý kiến, theo số đông, hồi lâu không thấy Phương Ngu online, Lâm Lâm bèn hỏi, Phương Ngu nói cô đang trốn một người đáng ghét.

Gần mười giờ, chân dung Tiếu Thanh bỗng xuất hiện, đề xuất là: cùng nhau suốt đêm.

Rất nhanh, một người bạn khác xuất đầu lộ diện, báo cáo với anh Hàm Trúc, nói là Tiếu đẹp trai cố ý "ẩn thân"! Yêu cầu cho cậu ta viết thơ tình!

Ơ hic! Thành Hạ cười, có náo nhiệt, Lâm Lâm cũng cười, nhanh như chớp lạch cạch gõ ra một hàng chữ: Phương Ngu ở đây cũng "ẩn thân".

Suốt đêm tới tận rạng sáng, Thành Hạ xem ‘Shin – Cậu bé bút chì’ rồi ngủ thϊếp đi, năm giờ rưỡi sáng chạy về trường, không ít bạn học đã thức dậy, bốn người mới về ngủ lại lúc hai giờ vội vàng rời giường đi học, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược có bạn trai giữ chỗ, mỹ nữ Phương Ngu có chỗ ngồi cố định, Thành Hạ có thói quen ngồi hàng cuối cùng.

Mí mắt càng ngày càng trĩu xuống, Thành Hạ nhéo bắp đùi, nhưng cũng vô dụng, uống nước, cũng vô dụng. Nhìn ba phương bốn hướng, đã sớm ‘tử trận’ rồi, vì vậy Thành Hạ cũng an tâm ‘tử trận’, tuyệt đối không biết Học trưởng phía sau từ từ lặng lẽ dịch cái bàn ngồi vào bên cạnh cô.

Giang Nam Đồng chống cằm, xem ra Quả táo nhỏ này vô cùng buồn ngủ, những thứ mới vừa ghi chép đó đều như ma quỷ vậy.

Giống như cô đang nói thầm cái gì đó, lặng lẽ nghiêng đầu lắng nghe: "Chuyện này cứ quyết định như vậy!"

Nổi lòng hiếu kỳ, Giang Nam Đồng nhỏ giọng hỏi tiếp: "Em tự tính toán à?"

"Đúng! Em quyết định, không phục tìm em nói!" Một câu khí phách tận trời xanh!

Phòng học lập tức yên lặng như tờ!

Quả Táo nhỏ, xem ra em nổi tiếng rồi. Giang Nam Đồng thầm nghĩ.

Thầy giáo có lẽ đã thấy nhưng cũng không trách, chỉ thong thả ung dung nói một câu: "Thông báo một quy tắc, từ nay về sau đi học mà ngủ không được nói mơ!"

Tiếng cười ầm ầm cũng không đánh thức được Thành Hạ, cô vẫn ngủ say sưa.

Mãi đến khi tan học làm tỉnh giấc, Thành Hạ còn không biết rõ tình hình, ba tờ ghi chép tóm tắt ngay ngắn nắn nót, đơn giản, rõ ràng trước mặt càng làm cho cô mờ mịt, nhìn bút tích là của phái nam, chẳng lẽ đầu năm nay còn ‘cô tấm nhỏ’ sao?

Chu Nhược Nhược nói là các cô cũng ngủ nên không nhìn thấy.

Buổi chiều, trong điện thoại di động mọi người nhận được tin nhắn anh Hàm Trúc gửi chung, nói là thơ tình của Tiếu đẹp trai. Xem xong, Thành Hạ không tự chủ sờ mũi một cái.

"Trong đám đông anh liếc mắt là thấy em ngay!

Dưới cây liễu, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc mềm mại

Bàn tay xinh xắn, ánh mắt ngơ ngác như nai con.

Được thiên sứ dẫn đường, anh từ từ, từ từ đến gần em.

Giây phút anh gần như đυ.ng phải em đó

Em lại xoay người

Kiên quyết quay đầu áp mặt lên l*иg ngực một người đàn ông khác

Để cho anh một mình đứng tại chỗ, mãi gọi theo phía em đi,

Em - chó Bắc Kinh thật đáng yêu!"

Gửi tin nhắn cho Lâm Phóng: Em muốn cái mũi to.

Lâm Phóng lập tức nhắn lại: Thông minh, có một biện pháp đơn giản, kẹp khung cửa!

Thành Hạ xử anh ta tội chết theo quy định mới nhất luật pháp về điều kiện xử tử!

Thơ tình của Tiếu đẹp trai viết xong, mọi người lại trông chờ Phương mỹ nhân, Phương Ngu cũng nhanh nhẹn, ngày thứ hai đã viết rồi dán lên.

"Nếu như em nói ‘Em yêu anh’, đó nhất định là thật.

Nếu như em nói ‘không thích anh ’, có lẽ là giả.

Nếu như em nói ‘ơ hay’, vậy nhất định không phải giả."

Từ đó, Thành Hạ đặc biệt bội phục Phương Ngu, đúng là một mỹ nữ toàn diện.

Nhân dịp Nô-en, anh Hàm Trúc đưa ra một đề nghị dễ thực hiện, bởi vì trong Khoa muốn tổ chức lễ hội Nô-en.

Nghe tin này, Thành Hạ suy nghĩ, đây chẳng lẽ là chiêu ‘quyến rũ’ trá hình để giải quyết nguy cơ tài nguyên giống đực quá dư của ngành kiến trúc sao? Ừ, rất có khả năng.

Vào một ngày, khi rửa mặt buổi tối, Phương Ngu nói "Thế này thì các hòa thượng có thể hoàn tục rồi."

Rất nhanh đã tới lễ Nô-en rồi, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược được hoàng tử chở đi chơi từ sớm, Thành Hạ và Phương Ngu liền lững thững đi tới Đại Lễ Đường, từ xa đã nghe tiếng nhạc.

Đẩy cửa vào trong, mây ngũ sắc lập lòe, không nhìn rõ mặt của từng người. Hai người lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, thấy trong sàn nhảy đã có mấy đôi đang khiêu vũ.

"Thành Hạ, cậu thấy hai chúng ta ăn mặc có chút quái dị phải không?" Phương Ngu hỏi.

"Ừ, giống như thu dọn tàn cuộc vậy." Thành Hạ nói, quần jean dầy, áo len phía trong, bên ngoài mặc áo khoác không tay, trang phục này giả trang làm người tình nguyện cũng sinh động lắm.

Lối ăn mặc này, lại núp ở trong góc không ai mời hai cô khiêu vũ cũng là bình thường, Thành Hạ dựa vào thành ghế, sắp phiêu du theo tiếng nhạc du dương này. Từ từ mở mắt ra, phát hiện không thấy Phương Ngu đâu, đưa mắt tìm, thì ra Phương Ngu đang cùng một nam sinh nhịp nhàng khiêu vũ trong sàn nhảy, nam sinh kia không phải là ai khác, chính là Tiếu đẹp trai!

Hotboy và hotgirl, trông thật là đẹp đôi!

Trước mặt bỗng bị che khuất, một bóng người đứng ngay trước mặt cô: "Thành, Thành Hạ, anh mời em khiêu vũ được không?"

Không, không được! Thành Hạ rất muốn trả lời như vậy, nhưng đây là anh Hàm Trúc, cô phải chừa chút mặt mũi chứ.

"Lớp trưởng, em không biết khiêu vũ, nếu dẫm lên giày của anh thì em không đền nổi đâu." Thành Hạ nói.

"Không sao, giày không đắt lắm." Anh Hàm Trúc cười nói.

Thành Hạ đang suy nghĩ, giả bộ đứng lên bị tụt huyết áp đến trời đất quay cuồng, ngờ đâu điện thoại di động vang lên đúng lúc, liếc nhìn, là Lâm Phóng, Thành Hạ vội vã có vẻ như kinh ngạc: "Thật xin lỗi, lớp trưởng, điện thoại của mẹ em, em đi trước. . . . . ." Rồi chỉ ra ngoài cửa, anh Hàm Trúc thân thiện gật đầu một cái.

Hù!

"Làm chuyện gì xấu đó? Âm thanh sao như ‘có tật giật mình’ vậy? Nha đầu to gan, mau mau thành thật khai báo, nếu không Cẩu Đầu Trảm phục vụ, ù ù òa à à aaaaaa . . . . ." Ở đầu điện thoại bên kia, Lâm Phóng dùng giọng Bao Công.

"Anh bị đau răng à? Kìm nén một chút đi. Trong Khoa tổ chức lễ hội, lúc trước anh nói anh dạy em trượt băng - bơi lội - đánh tennis, sao không dạy nghiêm chỉnh chút, đây không phải là làm lỡ tương lai của em sao?" Tay Thành Hạ đút vào trong túi áo khoác, đi kiểu răng cưa qua lại trên con đường nhỏ.

"Còn nhỏ tuổi vậy không học hành nghiêm chỉnh, nam nữ ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?" Lâm Phóng bỗng nhiên ra vẻ biện hộ.

"Stop! Giống như là anh chưa từng ôm ấp ấy nhỉ, em phiền nhất loại người như anh, nghiêm khắc kiềm chế bản thân em, lại ép buộc đức hạnh của em." Hứ một tiếng Thành Hạ nói tiếp: "Được, Bổn cung hôm nay tâm tình tốt không so đo với nhà anh. Tiểu Lâm Tử, anh yên tâm đi."

"Vâng, Tiểu tổ tông! Nô-en vui vẻ nhé!" Lâm Phóng tính tình dễ chịu nói.

"Dạ. Tiểu Lâm Tử, vài hôm nữa là tới năm mới rồi, nhớ đi phủ Nội Vụ cầu Thánh mẫu xin lộc nha." Thành Hạ nói xong cúp điện thoại.

Mặc dù nghe điện thoại nhưng Thành Hạ vẫn không trốn được lời mời của anh Hàm Trúc, bản nhạc tiếp theo lại tới, Thành Hạ hơi ngượng ngùng.

"Aizz, lớp trưởng, lát nữa nếu anh đến Khoa Chỉnh hình thì đừng quên tìm em để lấy tiền thuốc thang nha." Thành Hạ nói.

Anh Hàm Trúc cười cười: "Thành Hạ, quả thực em là sát thủ giày da."