Editor: Cogau
Khi Thành Hạ về, Lâm Phóng và cha còn chưa về, mẹ Thành đang chuẩn bị cơm tối, làm cho phòng bếp lênh láng, nhanh nhẹn thay đồ đi giúp mẹ, mẹ hỏi cô đi ra ngoài với ai, Thành Hạ khai báo đầu đuôi ngọn ngành - vốn là cô cũng không cho đây là chuyện không thể nói.
"Đi thăm hỏi các gia đình à? Sao con không mời thầy đến nhà?" Mẹ Thành hỏi.
"Rất kỳ cục! Mẹ, con gái mẹ lớn rồi, qua tuổi bị tới gia đình thăm hỏi rồi, mà có lẽ, chính là thầy ấy mới đến nên hơi rảnh rỗi, rất may gặp được người quen là con đây." Thành Hạ nói qua rồi chợt nghĩ đến Lữ Đồng, liền như tên trộm theo sát mẹ nói, nói xong thì mặt mày hớn hở lại còn thêu dệt thêm.
"Nghe con nói như vậy, cô gái này ngược lại rất không tệ, anh con có thể xứng với người ta sao?" mẹ Thành hỏi.
"Nói chuyện này, mẹ coi anh Lâm Phóng như con cóc ăn thịt thiên nga vậy." Thành Hạ cười.
"Cái con bé này, cứ ‘Lâm Phóng! Lâm Phóng!’ không biết lớn nhỏ gì, người ngoài nghe thành cái gì? Về sau đừng nói thế." Thịnh mẹ hạ lệnh.
"Dạ." Thành Hạ tùy tiện trả lời một tiếng.
Cơm tối, Lâm Phóng bị mẹ hỏi han, anh vừa nói qua không có gì vừa hung ác trừng mắt với Thành Hạ.
"Mẹ, mẹ xem đi, Lâm Phóng trừng con kìa, con cảm thấy ở đây nhất định có quỷ, trúng tim Lâm Phóng rồi." Thành Hạ vừa nhìn nhưng vẫn không quên rưới thêm chút dầu.
"Tiểu Phóng, tuổi của con cũng nên tìm bạn gái rồi, nếu là cô gái không tệ, con đưa về ra mắt một chút coi. . . . . ." Mẹ Thành nói.
Ba Lâm cũng thêm vào: "Con bé Lữ Đồng này cũng không tệ."
"Vâng, không tệ, tự nhiên, cởi mở, còn xinh đẹp nữa. Lâm Phóng, anh theo đuổi đi." Thành Hạ nói.
"Hạ Hạ, nói thế nào!" Mẹ Thành quay đầu lại quát lớn cô, lúc này Lâm Phóng cười.
Mấy ngày sau, Lữ Đồng cũng không tìm cô đi dạo phố, có lẽ là rất bận, Thành Hạ cũng chẳng để ý, chỉ là lúc sắp đi nhờ Lâm Phóng truyền đạt lời chúc phúc năm mới cho chị ấy, Lâm Phóng nói mặc kệ cô.
Hết Tết rồi, mẹ con Thành Hạ phải về Trùng Khánh, trước khi cô đi mấy ngày, Thành Hạ hé cửa nghe lén, hình như nghe bà nói về làm thủ tục gì đó, Thành Hạ đoán đại loại là chuyển công việc về thành phố H, nói thật cô không nỡ rời căn nhà kia, thời gian ở cũng dài nên so với nơi này tình cảm nhiều hơn, nhưng tuổi mẹ ngày một nhiều lên, cũng nên có nơi nương tựa để bà dựa vào nghỉ ngơi một chút, huống chi chỉ là đậy nắp chai rượu đã mở vào với chai mà thôi.
Quay về bằng máy bay, Thành Hạ dựa vào cánh tay mẹ.
"Mẹ, chúng ta định chuyển về sao? Nhà bán đi à?" Thành Hạ hỏi.
"Căn nhà ở Giang Cảnh tốt như vậy bán đi cũng rất tiếc, nếu không bán, sau này cha con về hưu chúng ta sẽ tới Trùng Khánh dưỡng già, ở đây có sông có núi rất thoải mái." Mẹ Thành Hạ nói.
"Mẹ, mẹ và cha con. . . . . ."
"Hạ Hạ, có một số việc con không cần biết quá trình, chỉ cần biết kết quả là được, giống như khi con mua một căn nhà vậy, chẳng lẽ ngày ngày nhìn chằm chằm họ xây từng viên gạch, lợp từng viên ngói sao? Chỉ cần biết làm xong có thể ở là được." Thành Hạ mẹ nói.
"Nhưng ít ra cũng phải có ‘Hồ sơ nghiệm thu’ và ‘Cam kết chất lượng ngôi nhà’ chứ?" Thành Hạ nói.
"Không có lỗi lớn là có thể tiếp nhận được. Không ảnh hưởng đến việc sử dụng là được, những chỗ nhỏ tự mình sửa chữa." Thành Hạ mẹ nói.
". . . . . . Vâng." Trong cổ họng Thành Hạ phát ra một âm.
Trong lòng hoang mang, có chút cảm giác không chân thật.
Lại tới ngày tựu trường, đã là nửa học kỳ sau năm thứ hai đại học rồi, bấm ngón tay tính toán, mới qua một học kỳ mà cô có thể thăng cấp làm ‘ma cũ’ rồi. Tất cả mọi người không thay đổi nhiều, không muốn nói là không có thay đổi gì, phảng phất hình như là tóc cũng dài ra một chút vậy, ngoại trừ Phương Ngu, cô gái này không biết sao lại không thích tóc dài nên cắt thành tóc ngắn, cùng "độ dài tri thức" với Thành Hạ.
Tiếu Thanh khá là tiếc.
"Phương Ngu, cậu nói xem, cậu là cô gái xinh đẹp vì sao muốn học con nhóc này vậy? Cậu ấy, tóc ngắn mặc kệ tóc ngắn, còn cậu rất đáng tiếc, đây không phải là phá hủy phong cảnh của khoa Kiến trúc năm 2 chúng ta sao?"
Cốc cốc! Thành Hạ gõ cái bàn: "Ông Tiếu, cái gì gọi là tóc tôi ngắn mặc kệ tóc ngắn vậy hả? Làm phiền đến ai chứ?"
"Cô nhóc cậu để tóc dài. . . . . . trông không hài hòa, dài ra trông như rau diếp vậy, mà mấu chốt là, có dài như rau diếp cũng không có ‘hoàng tử’ nào tự nguyện vuốt đâu." Tiếu Thanh nói.
"Nhắc nhở cậu này, hoàng tử của Thành Hạ rất đẹp trai, phóng tầm mắt nhìn khắp ngành Kiến trúc không có người nào vượt qua được đâu. Tớ muốn Thành Hạ cũng đừng nuôi dài lại, kẻo một đám hoàng tử Ếch bò tới vuốt rất đáng sợ." Phương Ngu nói.
Sau đó, Tiếu Thanh tức chết, Thành Hạ thì vui chết.
Sau đó nữa, Thành Hạ và Phương Ngu hình như lại khôi phục quan hệ như hình với bóng như trước kia.
Tựu trường, thầy quản sinh Giang Nam Đồng xuất hiện một lần, nói chuyện nội dung chương trình học kỳ sau, Quản sinh đã nói không có gì khác biệt, có điểm duy nhất là muốn mượn "khoa học kỹ thuật hiện đại" hỗ trợ việc quản lý, vì vậy, muốn tạo QQ nhóm để dễ cho mọi người có việc kịp thời thông báo. Mặt khác cũng có thể giúp mọi người trao đổi với nhau. (QQ giống như FB hoặc Skype vậy, vì giữ nguyên tác nên tớ vẫn để QQ)
"Cái này, là khoa học kỹ thuật hiện đại sao?" Thành Hạ chống cằm, Học trưởng thật có sáng kiến, năm nhóm nhỏ cộng lại thành một nhóm lớn, mỗi ngày gõ chữ đầu ngón tay chắc gãy mất.
"Chẳng có gì đặc sắc." Phương Ngu phụ họa.
"Đúng vậy, QQ là quá phổ biến rồi, nghề nghiệp tương lai của chúng ta là thành phần tri thức nên nói làm quen trước một chút với MSN mới đúng." Chu Nhược Nhược nói.
Có điều đại đa số mọi người không có ý kiến, nên được thông qua, vì vậy hai ngày sau Lớp kiến trúc 0302 triển khai gấp một cuộc xây dựng hoạt động QQ nhóm kỳ quái, câu nói đầu tiên khi mọi người gặp mặt là: "Hôm nay cậu đã vào chưa?"
Vô cùng ý nghĩa, vô cùng viển vông.
Bởi vì có Lâm Phóng "Quyên tặng" laptop, Thành Hạ lên thư viện lên mạng, ngồi ở trong phòng cũng lên mạng. Ban đầu có chút hưng phấn, nhưng chỉ mấy ngày sau thì hưng phấn cũng bay mất.
Bắt đầu có một ít bài học thiết kế đơn giản, sớm muộn gì đều muốn dùng ứng dụng chuyên ngành để hoàn thành, cho nên Phương Ngu, Lâm Lâm, rồi Chu Nhược Nhược đều lần lượt mua máy vi tính, máy vi tính cộng thêm Internet sẽ biến thành ‘thần kỳ đồ’, nó sẽ làm cho bạn và những người bạn phương xa trở nên gần gũi hơn, ví dụ như Thành Hạ và cô bạn tốt học chung cấp 2 Lê Lê, lúc này đang học ở Bắc Kinh, nhưng tương tự như vậy cũng sẽ kéo dài cự ly của bạn và những người ngay bên cạnh.
Hiện tại, có lẽ họ đi ngược lại với phương hướng di chuyển.
Cũng sắp đến ngày mồng một tháng năm, Lê Lê nói muốn đi Hàng Châu chơi, Thành Hạ cũng không đi đâu nên hai người hẹn nhau, Lê Lê nói hai ngày nữa sẽ qua thành phố S sau đó cùng đi. Cho nên định trốn hai ngày - bởi vì tuần lễ trước ngày mồng một tháng năm là "Tuần lễ Lao động", cái gọi là lao động lại đặc biệt đơn giản, hôm nay nhổ cỏ chỗ này, ngày mai sắp xếp chậu hoa chỗ đó, rồi sau đó chăm bón vun trồng.
Cùng Lê Lê ở Hàng Châu chơi ba ngày, trở về thành phố S đi dạo một ngày, rồi Lê Lê mua vé về Bắc Kinh.
Mấy ngày sau, Thành Hạ lên mạng, vừa mới login thì anh Hàm Trúc đã nhiệt tình nói cho cô biết cô bị phạt, trái tim Thành Hạ đập nhộn nhạo, anh Hàm Trúc cho cô xem văn bản chung.
Xem thì là Giang Nam Đồng phát hành, danh sách là người chưa tới điểm danh tuần lễ lao động, xử phạt là sử dụng ngày nghỉ, trốn bao nhiêu ngày thì phạt bấy nhiêu ngày, địa điểm lao động là nhà kính trồng hoa của trường, danh sách toàn trường cũng không có mấy người, ngành Kiến trúc tổng cộng ba, năm 2 chiếm hai, một là cô, người khác là Tiếu Thanh.
Tất cả mọi người là hai ngày - bởi vì ba ngày trước căn bản không điểm danh, nếu không Thành Hạ sẽ tìm người thay cô.
Suy nghĩ Chủ nhật chẳng có việc gì, nên nhanh chóng đi lao động công ích, vả lại, tuy nói là lao động, chẳng qua chỉ là đến lao động một chút ở nhà kính trồng hoa của trường, bên cạnh hồ nước trong xanh với cái tên rất đẹp – Hồ Ngọc Bích, phía sau là hòn non bộ, có núi có sông, coi như rèn luyện thân thể thôi.
Ăn sáng no nê, thuận tiện đi dạo tới nhà kính trồng hoa, nhìn một vòng, không có ai, chỉ có một con vật lưỡng thê** bị buộc chân kêu quang quác, có lẽ là bị cô dọa sợ.
**Động vật lưỡng thê: là loại động vật có xương sống, cỡ nhỏ, sống phổ biến ở vùng Nhiệt đới, sinh ra ở dưới nước nhưng sống trên cạn dieendanleequydon. Hiện nay, ở Việt Nam có khoảng hơn 80 loài động vật lưỡng thê.
"Xin hỏi, thầy Vương có đây không ạ?" Thành Hạ vào nhà kính trồng hoa, từng hàng giàn hoa được sắp xếp giống như thư viện vậy.
Không ai trả lời cô, cô lại tiếp tục ngó nghiêng, còn khom lưng về phía con vật lưỡng thê nghiên cứu một phen, cuối cùng cũng không có cách nào xác định đó là vịt hay là chim nữa.
"Làm cái gì đây?" Âm thanh từ sau lưng truyền đến tràn đầy khí thế.
"Không làm gì cả, làm việc ạ." Thành Hạ vội đứng thẳng, một ‘ông chú’ không cao nhưng thoạt nhìn rất có khí thế đứng trước mặt, có lẽ là thầy Vương trong lời kể của khóa trước sao? "Xin hỏi, thầy Vương có ở đây không ạ?"
‘Ông chú’ gật đầu, nhìn cô một cái: "Tuần lễ Lao động trốn nên bị lao động công ích hay sao? Tôi nói sinh viên các cô các cậu, nhổ cỏ bưng chậu hoa cũng không làm được, sau này còn có thể trông cậy được gì vào các cô các cậu đây?"
Ôi, vấn đề bị đề cao rồi, có chút không hài hòa.
"Dạ, thầy dạy dỗ rất đúng, cho nên em tới lao động công ích một chút, chứ không phải ăn chơi hưởng thụ theo tư tưởng Tư Bản Chủ Nghĩa mục nát đâu." Thành Hạ nói, cười có vẻ nịnh nọt.
"Nghiêm túc một chút đi! Bây giờ, cả đám sinh viên mỗi người đều miệng lưỡi trơn tru." ‘Ông chú’ lại nói.
Vì vậy, Thành Hạ lại nghiêm túc, ỉu xìu, đi theo phía sau ‘ông chú’ chờ đợi phân công nhiệm vụ.
Nhưng nhiệm vụ vì sao lại nặng nề như vậy. . . . . . Nhìn đống bùn phơi khô ở trước mặt và chậu cảnh trong bao nylon màu đen: "Thầy ơi, những thứ này đều phải làm hết sao?"
"Ừ, làm hết, sau đó đảo đều vào từng chậu một, về sau khi trồng cũng dễ dàng." ‘Ông chú’ nói.
"Thầy, có bao tay nylon không ạ?" Loại đất này. . . . . .
"Gặm xương sao? Làm bằng tay hết. . . . . . cho nó khô nhanh hơn một chút, mười một giờ nghỉ ngơi, một giờ rưỡi chiều tiếp tục." ‘Ông chú’ nói xong lại vội đi chỗ khác.
Mười phút sau.
"Phù phù. . . . . . Sặc chết ta rồi." Thành Hạ thuận tay vuốt vuốt lỗ mũi.
"Ê nhóc, cậu cũng ở đây à." Nói như vậy, trừ Tiếu Thanh ra thì còn người kia nghỉ không làm sao.
"A, vừa tới một lát, ngồi, rồi làm việc." Thành Hạ nói.
"Ôi, cậu làm cái gì vậy? Làm thế này á? Sao chẳng có chút kỹ thuật nào cả?" Tiếu Thanh thì thào, rồi tìm cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô.
"Được, đừng có lải nhải, cách mạng văn hóa năm ấy nhiều nhân vật lớn mới được đại diện làm việc nhà nông đấy, cậu có cơ hội này nên cảm thấy vinh dự đi." Thành Hạ nói.
"Ê nhóc, cậu vì cái vinh dự này mà cố ý trốn hả?" Tiếu Thanh hỏi, tiện tay cầm một bịch chậu cảnh đổ ra, bụi tỏa ra làm cho Thành Hạ lại ngứa mũi.
"Tối thiểu tớ còn có mục đích cao thượng, ông Tiếu nhà cậu thì thuần túy là trốn tránh lao động sao? Năm ngày, ôi, ba ngày trước cũng không gặp cậu." Thành Hạ hắng giọng, giọng điệu học được của thầy Vương vừa nãy: "Tôi nói sinh viên các cô các cậu, nhổ cỏ bưng chậu hoa cũng không làm được, sau này còn có thể trông cậy gì vào các cô các cậu đây? Chưa từng nghe qua một đạo lý, một phòng không quét làm sao quét nổi thiên hạ đây? Lao động cũng trốn, sau này có thể làm gì?"
"Sinh viên các cô các cậu đấy, nói lý thuyết thì người nào cũng rõ ràng, nhưng đυ.ng đến hành động thực tế là chạy hết không thấy bóng dáng đâu." Có người nói.
Tiếu Thanh cười: "Thầy Vương, quả thật nhà em có chút việc gấp, ba em bị cao huyết áp nhập viện rồi."
"Còn cô bé này?" Có lẽ thầy Vương muốn coi Thành Hạ làm "mục tiêu".
"À, bạn ấy. . . . . . bạn ấy đi cùng với em." Tiếu Thanh nói.
Ông Tiếu à, quê quán ông ở đâu? Mấy thôn, mấy hộ? Trước cửa có mấy cây trụ vậy?
Thành Hạ đang trợn mắt suy nghĩ xem Tiếu Thanh ba hoa những gì, lại nghe thầy Vương nói: "Hừ, viện cớ này nọ như thế tôi thấy nhiều rồi, làm việc chăm chỉ đi, cậu, cậu nam sinh kia, cậu năm ngày phải không, phải lao động công ích."
Biến hóa như thần, thầy Vương lại đi mất, Thành Hạ dùng bàn tay dính đầy bụi vỗ vỗ lên vai Tiếu Thanh: "Nén bi thương!" Giọng điệu thì có vẻ đồng tình, nhưng vẻ mặt lại rất hả hê.
Lại lục tục thêm mấy người tới lao động công ích, trong đó có một cô bé vừa xuất hiện đã thu hút tất cả ánh mắt, có lẽ, bao gồm cả con vật lưỡng thê cách đó không xa, bởi vì lẫn vào trong đám người cố ý ăn mặc bụi bặm này thật sự là quá chói mắt, giống như là một con thiên nga xuất hiện giữa bầy gà vậy.
Đã từng gặp nữ sinh sợ nắng bôi kem chống nắng, đã từng gặp nữ sinh ăn trấu để giảm béo, đã từng gặp nữ sinh luôn lịch sự lễ phép, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp người biết là đi lao động công ích còn mặc đồ trắng đấy. Chính xác mà nói là một chiếc quần trắng dài đến mắt cá chân, phối hợp với mái tóc đen dài tới thắt lưng của cô ấy, thì đặc biệt có cốt cách của nữ sĩ Quỳnh Dao tự tình dưới ánh trăng.
Thành Hạ suy nghĩ, cô bé này chẳng lẽ cho là đến Điền Viên của Thiên Đình lao động sao?