Chương 9

Editor: Cogau

Bởi vì sắp thi, các nữ sinh đa số đều thuộc hàng nghiêm túc, cho nên phía trong hành lang tắt đèn là địa bàn học tập, kẻ đứng người ngồi, kẻ yên lặng nhẩm bài, người vò đầu bứt tai, còn có cả uể oải, các loại dáng vẻ khác nhau, như một bức tranh "Treo đèn chiến đấu ở hành lang" vậy.

Thành Hạ thức đêm kém, cộng thêm bình thường cũng khá nỗ lực, lúc này cũng không cần thức đêm, tắt đèn ngủ, người có thói quen tốt giống như cô chính là Phương Ngu.

Lúc này, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược phải cật lực học, phòng ngủ cũng mới vừa tắt đèn, Thành Hạ mò mẫm lên giường, chợt giường đối diện có ánh sáng chiếu lên bậc thang, thì ra Phương Ngu còn chưa ngủ.

"Còn chưa ngủ à?" Thành Hạ bò vào chăn, chân lạnh cóng.

"Ngủ rồi, dậy đi vệ sinh." Phương Ngu cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Thành Hạ nằm trong chăn ôm túi chườm nóng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Mơ hồ nghe cửa mở, còn có tiếng để cái ghế, ánh sáng ngoài hành lang cũng chiếu vào, có lẽ là Lâm Lâm đi vào, đúng lúc Thành Hạ muốn đi toilet liền ngồi dậy: "Đừng đóng cửa!"

"Aaaaaaaa" Chu Nhược Nhược hét lên một cái: "Thành Hạ, cậu làm tớ sợ muốn chết."

"Thật xin lỗi, không cố ý." Thành Hạ vội bò đi xuống lê dép ra toilet, mấy người chiếm đóng hành lang giờ phút này căn bản cũng thu quân về, mơ mơ màng màng đi vào toilet tiện tay kéo một cánh cửa khép hờ ra, đi vào.

Thuận tiện còn nhắm mắt lại, chợt cánh cửa trước mắt nhanh như chớp biến mất, thay vào đó là một mảng trống sáng choang, còn mơ hồ phấp phới. . . . . . Nhìn lên trên, hai gương mặt đen kịt ở hai bên.

Hai giây sau.

"Aaaaa"

"Aaaaaaa"

"Oạp . . . " hình như là tiếng giẫm vào trong nước.

"Thật xin lỗi, cô bạn, thật xin lỗi, tớ không ngờ bên trong có người, thật xin lỗi." Cô gái mặc áo ngủ trắng vội vàng nói, lôi Thành Hạ ra ngoài.

Dép vải dưới chân bị thấm ướt, theo bản năng Thành Hạ liền nhấc chân lên.

"Cũng may, buổi tối tớ chỉ uống nước." Thành Hạ nói. Nếu nói ăn nhiều cơm . . . . . . chắc nôn ra rồi.

"Xấu hổ quá, bạn, tớ thật sự không nhìn thấy, dép tớ sẽ đền cho bạn một đôi mới, thật sự xin lỗi nha." Nữ sinh có khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên.

"Không việc gì, ngoài ý muốn thôi." Nghĩ tới lòng bàn chân dẫm lên chút chất lỏng hóa học Thành Hạ rất không thoải mái, ném thẳng đôi dép vào trong thùng rác, rồi dùng nước lạnh như băng xối sạch chân mới tung tăng chạy về phòng.

Nữ sinh áo trắng sửng sốt nhìn quên cả việc đuổi theo xem Thành Hạ ở phòng nào.

Đợi khi cô ấy lấy lại tinh thần dọn dẹp xong đi ra khỏi toilet chỉ nghe phòng tắm bên cạnh có tiếng nước chảy rào rào, nghiêng đầu nhìn thấy cô bạn hồi nãy đang ra sức chà chân, trên chân đi một đôi dép mùa hè.

"Bạn . . . . ."

"Không việc gì, không còn sớm nữa, về ngủ đi! Ngủ ngon nha!" Thành Hạ lại lê dép chạy.

Nằm ở trong chăn, mang túi chườm nóng đặt ở lòng bàn chân cho ấm áp, xả hai lần nước lạnh đã sắp tê cóng rồi.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, ba người phát hiện Thành Hạ đã đổi dép rồi, bởi vì đôi dép cũ của Thành Hạ vốn là đôi dép to vừa dày vừa nặng rất dễ thấy, hỏi cô sao vậy, Thành Hạ nói ném đi rồi, cũng không giải thích gì.

Nhưng đến tối thì chân tướng rõ ràng.

Lúc Thành Hạ rửa mặt về, đang vừa ngâm chân nước nóng vừa đọc sách ngon lành thì có người gõ cửa, một khuôn mặt xinh đẹp từ từ ngó vào, sau khi nhìn thấy Thành Hạ liền cười và đi vào giơ lên cái túi ny lon lớn.

"Chào bạn, thật ngại quá, đây là đôi dép mới, cùng một kiểu dáng, nhưng màu sắc thì nhạt hơn một chút." Nữ sinh vừa nói vừa lấy ra đôi dép to, so với đôi dép của cô thì đúng là nhạt màu hơn.

"Cậu khách sáo quá, không phải chuyện gì to tát cả." Thành Hạ nói, cô suy nghĩ chỉ cần đối phó với hai ngày thi xong ở trường, khi về cũng không cần dép lông nữa, mùa đông tới thì mua đôi kiểu mới.

Nữ sinh lại nói vài câu khách sáo rồi mới đi, bạn ấy vừa đi thì Thành Hạ đã bị bức cung, để cô khai báo xem có gì mờ ám, có phải một nam sinh đưa cho cô vật đính ước hay không, Thành Hạ sẽ không muốn kể ra cảm xúc buồn nôn của cô.

Sau khi khai báo toàn bộ chi tiết, Phương Ngu bưng chậu đi nói là đi rửa mặt, Lâm Lâm nói là đi đun nước nóng, họ đều đi ra ngoài, Chu Nhược Nhược nói một câu: "Cậu nói xem mới vừa rồi sao tớ lại là người chăm chỉ như vậy đây? Nếu như chưa giặt tất, thì có cơ hội trốn ra phòng tắm để cười rồi."

Bởi vì Lâm Lâm đi ra ngoài cho nên Thành Hạ biết chuyện này sẽ lan truyền rất nhanh tới nhóm nữ sinh ngành kiến trúc, tiếp theo thì không dám tưởng tượng, vậy chỉ có thể cầu nguyện cho mọi người trí nhớ kém, bệnh hay quên thì hơn.

Tự nhiên buồn bực, muốn gửi tin nhắn cho Lâm Phóng nói chuyện dông dài, Lâm Phóng nói cô hoang phí, giặt sạch là có thể đi được. Thành Hạ nói lát nữa ra nhặt về, gửi chuyển phát nhanh 400km về thưởng cho anh, Lâm Phóng nói là được rồi, dù sao cũng có đôi mới rồi.

Kết thúc kỳ thi, Thành Hạ mua vé xe ngày mốt, dự định đi máy bay, nhưng tiền này tiết kiệm được cô sẽ dùng vào việc khác. Buổi chiều, Lâm Lâm liền xách túi về nhà, Phương Ngu và Chu Nhược Nhược ngày hôm sau cũng về, chỉ còn một mình Thành Hạ ở phòng, thong thả thu xếp đồ đạc rồi quét dọn vệ sinh, vừa quơ cây chổi quét rác vừa ngân nga theo điệu nhạc: "Cho dù tương lai em đi mênh mông phía trước, may nhờ còn có anh ở bên cạnh em, đã trông mong từ lâu hôm nay cũng tới, chịu đựng thật lâu cuối cùng cũng qua. . . . . ."

"Xem ra làm bài không tệ lắm nhỉ." Có người nói.

"Tạm được, khẳng định không cần thi lại, nhưng cách học bổng hơi xa chút." Thành Hạ nói, nói xong ý thức được, âm thanh này không phải là giống . . . , nhìn về phía cửa, cây chổi quơ múa trên không trung: "Học trưởng Hành lý! À, thầy Giang."

Xin hỏi tại sao thầy lại xuất hiện ở đây?

"Không cần khách sáo thế, gọi thầy có vẻ già quá, gọi là Học trưởng thôi." Giang Nam Đồng nói.

Lúc này Thành Hạ đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt bằng vải thô in đầy chó SNOOPY, chân đi đôi dép lông to màu nâu nhạt, trong tay quơ cây chổi, nhìn thế nào cũng thấy giống nhưTiểu Hầu Tử nhân cơ hội mẹ vắng nhà đại náo Thiên Cung vậy.

"Học trưởng, anh tìm người à?" Thành Hạ hỏi. Hoàn toàn không nhớ ra mình đang mặc cái gì, chỉ tự nhiên buông cây chổi xuống.

"Kiểm tra trước khi nghỉ theo quy định thôi, họ cũng về rồi hả?"

"Vâng, về hết rồi." Thành Hạ đáp.

"Em chừng nào mới về?" Giang Nam Đồng hỏi.

"Ngày mai. Học trưởng, anh phải thi à?" Thành Hạ hỏi.

"Ừ, sắp rồi. Thành Hạ, trước khi đi khóa kỹ cửa sổ nhé, đi đường cẩn thận, lên đường bình an." Giang Nam Đồng nói, tiếp tục đi tuần tra các phòng khác, trong hành lang truyền đến tiếng chào hỏi của anh và nữ sinh ở phòng khác.

Tiếng của Học trưởng hành lý đúng là điềm đạm, khiêm tốn.

Quét dọn xong, xách cây lau nhà lên mang ra phòng tắm chuẩn bị chà, đến cửa phòng tắm Thành Hạ ngó đầu vào xem xét, muốn đi không đi được, bên trong có một nữ sinh có vẻ như mười năm không gặp gọi cô: "Thành Hạ, nghe nói cậu bị rơi vào bồn cầu hả?"

Vì sao nghe sai đồn bậy thế chứ? Đây chính là lan truyền mấy ngày nay, tới giờ đã biến thành như vậy đấy.

"Không phải là rơi vào, mà chỉ té xuống một phần, một phần nhỏ thôi." Thành Hạ nói, chà rửa cây lau nhà.

"Đó đúng là buổi tối rung động lòng người ha, ban đêm yên tĩnh, gió bấc gào rít ngoài cửa sổ. . . . . ." Một nữ sinh đang miêu tả tỉ mỉ.

"Vậy rốt cuộc là yên tĩnh hay là gào rít đây?" Thành Hạ ngắt lời.

"Yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động mới có thể nghe tiếng gió bấc ngoài cửa sổ gào rít chứ. Kết quả là. . . . . ." Một nữ sinh ngẩng đầu nhìn cô: "Cả tập thể bị thức giấc từ trong mộng đẹp, tiếng kêu thảm thiết và tiếng gió bấc gào rít thảm thiết hợp lại lại càng tăng thêm sức mạnh, đủ để lởn vởn bên tai ba ngày không dứt."

"Sau này, nếu nghe nói Liêu Trai tuyển diễn viên, cậu nhớ đừng quên nhắc nhở tớ ghi danh nhé!" Thành Hạ giặt xong cây lau nhà, giũ bông lau nhà xuống, lạch cạch xách ra khỏi phòng tắm, phòng tắm đối diện hơi xéo với cửa phòng ngủ, Giang Nam Đồng đang "Tuần tra", nhìn cô một cái, cười. Thành Hạ cảm thấy nếu cô không trốn nhanh có lẽ anh sẽ từ mỉm cười sẽ phải biến thành cười to mất.

Chưa bước vào phòng ngủ đã nghe chuông điện thoại đang vang lên không ngừng, cho là mẹ hoặc Lâm Phóng, nhưng nhìn thì lại là Tiếu ‘đẹp trai’.

"Làm gì vậy? Nghe thấy sột soạt thế." Đầu điện thoại bên kia hỏi.

"Làm việc, dọn dẹp. Có chuyện gì không ông Tiếu?" Thành Hạ hỏi.

"Tớ đang nhàn rỗi, này nhóc, cậu chưa về nhà chứ?" Tiếu Thanh hỏi.

"Chưa đâu, ngày mai. Tớ nói cậu này, rảnh rỗi cậu đi ngủ một giấc đi, đừng làm phiền tớ, đang bận đây, không có việc gì thì cúp máy à. . . . . ." Thành Hạ còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

"Có chuyện đấy! Xin bữa cơm đi." Tiếu Thanh giọng điệu đáng thương.

"You must be kid¬ding." Thành Hạ nói, người cà thẻ mà lại không có cơm ăn. . . . . . Nói đùa sao.

Tiếu Thanh nói: "I am not Kidding, I’m Qing Xiao."

Thành Hạ sửng sốt một chút, đợi phản ứng kịp chỉ cảm thấy sau lưng đầy mồ hôi, cô chợt hiểu tại sao lúc thi Anh ngữ Tiếu Thanh lại ngáy o o - ai bảo bài thi này thường gặp quá nhiều ở cấp hai, cấp ba chứ.

"Mười hai giờ, gặp ở lầu một căngtin Bắc Uyển, bye!" Thành Hạ bắn liên hồi như nói xong là cúp điện thoại ngay.

Nếu không cúp cô sẽ không nhịn được cười!

Có lẽ, có thể khẳng định một điều là hồi trung học lực học của Tiếu Thanh nhất định không tệ.