Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đối Tác Phu Thê Thập Niên 70

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tulabachu1316

Thịt trong nồi đã xào tương đối mềm, Khương Đường cho thêm nước, động tác nhanh nhẹn đậy nắp nồi, nghe thấy lời Từ Vọng Quy nói, cô không chút suy nghĩ liền nói, “Tìm người chăm sóc hai đứa nhỏ cho anh.”

Từ Vọng Quy hô hấp cứng lại, anh ôm ngực, cảm giác hít thở không thông, “Thực sự sớm muộn cũng bị cô làm cho tức chết.”

Khương Đường ngồi xổm xuống, đẩy anh sang một bên, cho thêm củi vào bếp, cho ngọn lửa to hơn.

Cô nói: “Vậy anh nói xem là vì cái gì? Cũng không thể là bởi vì anh yêu tôi.”

Từ Vọng Quy xém chút sặc nước miếng, vẻ mặt anh không tự nhiên nói: “Cô nói bậy bạ gì vậy, cái gì mà yêu hay không yêu, một cô gái như cô có thể có chút rụt rè được không?”

Khương Đường quay đầu, ánh mắt quét qua anh hơi nheo lại, cô nhướng mày: “Tôi như thế nào là không rụt rè? Chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật sao?”

Từ Vọng Quy dịch dịch sang bên cạnh, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm l*иg hấp trên bếp, chính là không nhìn Khương Đường, “Nhác không muốn nói với cô nữa.”

Khương Đường cười nhạo một tiếng, lại cho thêm củi vào bếp.

Bữa tối.

Thành Cương cuối cùng có thể ăn được sủi cảo rồi, vô cùng vui vẻ, cậu bé cảm thán nói: “Thực sự mong muốn mỗi ngày đều có thể được ăn sủi cảo.”



Khương Đường liếc nhìn cậu bé, “Ăn như vậy còn chưa chán, vẫn muốn ăn nữa sao?”

Thành Cương mở to mắt, mặt đầy ngạc nhiên: “Còn có thể ăn chán sao?”

Bách Luyện suy nghĩ, tán đồng gật đầu. “Chính là cùng chúng ta chơi một trò chơi giống nhau, chơi lâu rồi sẽ thấy chán.”

Thành Cương không phục mà hừ một tiếng, “Trò chơi không thể ăn được, còn sủi cảo em sẽ ăn mãi không chán!”

Từ Vọng Quy không tham gia vào câu chuyện, trong khi Bách Luyện, Thành Cương nói chuyện, anh ăn hết hai miếng thịt kho tàu của mình, lại giơ tay hướng về phía bọn họ.

Khương Đường liếc bọn chúng một cái, không lên tiếng nhắc nhở.

Cho nên đợi Bách Luyện, Thành Cương nói chuyện xong, nghĩ đến còn chưa ăn thịt kho tàu của mình, mắt nhìn xuống chỉ còn lại hai miếng thịt lẻ loi.

Thành Cương nhíu mày hỏi, “Anh, anh ăn thịt rồi à?”

Bách Luyện đơ mặt lắc đầu, “Anh không ăn.”

Nói rồi bọn chúng nhíu mày nhìn về phía Từ Vọng Quy.



Thành Cương cũng nhất thời phản ứng lại, biểu cảm sụp đổ lại lên án nhìn về phía Từ Vọng Quy, “Cha!”

Từ Vọng Quy nhíu mày, dùng ngữ khí làm như không có vấn đề gì nói: “Không ăn sủi cảo của con, gọi cha làm gì?”

“Sao cha có thể ăn thịt của con và anh, mẹ nói là mỗi người hai miếng!” Thành Cương vô cùng bất mãn nhìn anh.

Bác Luyện cũng hiếm khi tức giận nói: “Cha, sao cha có thể như vậy được!”

Từ Vọng Quy nhìn nhìn hai đứa trẻ đang tức giận, lại nhìn nhìn Khương Đường đang xem như không liên quan đến mình.

Anh sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Không thấy thịt của các con lại hoài nghi cha sao? Chắc là các con ăn rồi mà quên? Hơn nữa mẹ các con cũng ở đây, tại sao lại chỉ nghi ngờ cha?”

Nói đến vế sau, bản thân anh cũng vô cùng hoài nghi, sao bọn chúng không cần suy nghĩ đã xác định là anh?

Đoàn trưởng Từ còn không ý thức được trong bất tri bất giác, địa vị của mình trong nhà lại thấp như vậy.

Khương Đường liếc mắt, “Ba cha con các người đấu đá nhau, đừng lôi tôi vào.”

Thành Cương tức giận mà khuôn mặt nhỏ trở nên hung dữ, “Cha còn muốn hãm hại mẹ con, mẹ sẽ không phải là người nói lời mà không giữ lời.”

Bách Luyện mặt căng lên, không biểu cảm gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
« Chương TrướcChương Tiếp »