Chương 47

Editor: Mộc An Chi

Chờ sang năm, hai anh em một đứa bảy tuổi, một đứa sáu tuổi, đã không còn thích hợp ngủ cùng một phòng với cô.

Xem ra phải thương lượng với Từ Vọng Quy, dọn sạch sẽ phòng kho rồi làm một cái giường, cho hai anh em vào ở.

Ngày hôm sau, Khương Đường đến xưởng thực phẩm phụ mua đồ ăn, nhìn thấy thịt ba chỉ có tỷ lệ nạc mỡ không tồi, vừa lúc còn mấy tấm phiếu thịt.

Cô đi lên trước, chỉ vào thịt ba chỉ nói với người bán hàng: “Cắt cho tôi hai cân.”

“Tôi muốn hai cân thịt ba chỉ.”

Khương Đường vừa mở miệng, bên cạnh lập tức truyền đến một giọng nói khác, giọng nói gần như cùng lúc với cô.

Người bán hàng biết cô là vợ đoàn trưởng, khó xử nói: “Đồng chí Tiểu Khương, chỉ có hai cân thịt ba chỉ, nếu không các cô tự thương lượng xem.”

Hắn có kinh nghiệm phong phú, không cần cân cũng biết trọng lượng bao nhiêu.

Khương Đường quay đầu nhìn người bên cạnh, hơi ngoài ý muốn nhướng mày.

Đối phương cười cười với cô, ngay sau đó nhìn về phía người bán hàng, vẻ mặt dịu dàng nói: “Tôi không lấy nữa, cho đồng chí Khương đi.”



Khương Đường kinh ngạc hỏi: “Cô thật sự không cần?”

Trên mặt Tần Thanh Mai mang ý cười, nói: “Nhà cô có hai đứa nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, đoàn trưởng Từ thao luyện cũng vất vả, tôi không giành với cô.”

Khương Đường không dấu vết nheo mắt, lộ ra nụ cười tươi, “Vậy tôi không khách sáo.”

Hoàn toàn không có ý muốn khách sáo.

Đáy mắt Tần Thanh Mai hiện lên sự kinh ngạc, rất nhanh bị cô ta che giấu, ngay sau đó nhìn về phía người bán hàng, “Phiền anh cắt giúp đồng chí Khương trước.”

Khương Đường không bỏ qua sự biến hóa nơi đáy mắt cô ta, chẳng qua trong lòng cũng không để ý, trên mặt mười phần bình tĩnh.

Cô cầm thịt ba chỉ người bán hàng đưa qua, lại cười cười với Tần Thanh Mai, xem như đã chào hỏi sau đó xoay người đi mất.

Người phụ nữ này chính là đối tượng mà bác gái Tô đã từng muốn giới thiệu cho Từ Vọng Quy.

Thấy Khương Đường mua thịt trở về, Bách Luyện, Thành Cương đều rất vui vẻ.

Thành Cương hỏi: “Mẹ ơi, con muốn ăn sủi cảo.”



Khương Đường bỏ thịt vào phòng bếp, “Được thôi, nhưng con và anh trai phải gói cùng với mẹ.”

Nếu không một mình cô gói cho một nhà bốn người ăn, chờ gói xong chắc chắn sẽ mệt đến tê liệt.

Bách Luyện đương nhiên không có ý kiến, ngược lại đôi mắt Thành Cương xoay chuyển, đề nghị nói: “Chúng ta chờ cha trở về cùng gói.”

Khương Đường liếc nhìn nhóc con nọ, “Vậy tối nay mới được ăn sủi cảo, buổi trưa không làm kịp."

Thành Cương do dự một lúc, cuối cùng vẫn mím môi gật đầu.

Giữa trưa Từ Vọng Quy trở về, Khương Đường nói với anh chuyện này.

Từ Vọng Quy tức giận búng trán cậu nhóc, “Thật giỏi tìm việc cho cha con.”

Thành Cương đau hô một tiếng, che trán bất mãn nói: “Là mẹ nói, người nhiều sức lớn. Sức cha còn lớn hơn nữa, chúng ta nhất định sẽ gói rất nhanh.”

Khương Đường liếc nhìn nhóc con, mặt không cảm xúc nói: “Là mẹ nói, nhưng mẹ không bảo con dùng ở chỗ này, đừng kéo mẹ đội nồi cho con, nếu không đừng trách mẹ và cha con hợp lực xử lý con.”

Thành Cương im miệng, khuất nhục im miệng, không dám nói nữa.

Bách Luyện cười trên nỗi đau của người khác cười nhạo cậu nhóc, “Đáng lắm! Cho em nghịch ngợm.”