Chương 40

Editor: Mộc An Chi

Ngửi được mùi hương bay từ phòng bếp ra, ánh mắt Từ Vọng Quy sáng lên, “Nấu món gì đó?”

Thành Cương sốt ruột nói: “Canh cá trích đậu hủ rau cải, cha mau đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi.”

Nói xong nhóc nhìn về phía Khương Đường, "Mẹ ơi, con nói đúng không ạ?”

Khương Đường giật giật khóe miệng, cô bất đắc dĩ nói: “Đúng, chờ mẹ bỏ rau cải vào là ăn được rồi, con và anh trai đi lấy chén đũa trước đi.”

“Được ạ.” Thành Cương vui vẻ nhảy cẫng lên.

Khương Đường nhanh nhẹn thêm rau cải vào nồi canh, lá cải xanh biếc quay cuồng trong nước canh trắng sữa, rau cải thanh mát và cá trích đậu hủ kết hợp với nhau, hương thơm khiến người ta đói bụng.

Từ Vọng Quy chỉ nhìn sơ qua liền xoay người ra ngoài, nhanh chóng cởi mũ, đi đến trong sân rửa tay rửa mặt.

Khương Đường chỉ làm một món canh, lo lắng hai đứa nhỏ bị bỏng, cô múc cho Bách Luyện và Thành Cương đang vừa vội vàng vừa chờ mong trước, “Hai đứa ăn chậm thôi, coi chừng canh có xương đầu cá.”

Nói xong cô vẫn không yên tâm, cẩn thận kiểm tra chén canh của hai đứa nhỏ, xác định không có xương cá mới cầm chén cho bọn nhỏ.

Nhìn hai đứa nhỏ ăn đến nheo mắt, Khương Đường rất vui vẻ.



Từ Vọng Quy khò khè uống canh, đầy mặt hưởng thụ, anh nói với Khương Đường: “Cá và đậu hủ không cần phiếu, ngày mai chúng ta ăn cái này tiếp đi.”

Khương Đường nghĩ nghĩ, “Vậy ngày mai anh đi mua đồ ăn.”

Từ Vọng Quy hơi do dự, “Được.”

Thành Cương nhấc tay, “Con muốn đi với cha.”

Khương Đường không ý kiến, “Cha con phải đi từ khi trời chưa sáng, con dậy nổi à?”

“Con dậy nổi.” Thành Cương vỗ vỗ ngực nhỏ bảo đảm.

Khương Đường liếc nhìn nhóc con, không đả kích cậu nhóc, dù sao dậy nổi không cứ chờ qua ngày mai sẽ biết.

Từ Vọng Quy uống hết một chén canh, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự, anh hỏi Bách Luyện, “Bách Luyện, hôm nay có người tới nhà chúng ta tìm mẹ con không?”

Bách Luyện nói: “Có bác gái Tô tới.”

Từ Vọng Quy nghe vậy, nhướng mày với Khương Đường, “Chị dâu tới tìm cô nói chuyện gì? Vấn đề xây dựng Trúc Kiều?”



Vị trí dừng chân của bộ đội Biên thành tên là Trúc Kiều.

Khương Đường cũng nhướng mày, học biểu cảm và giọng điệu của anh, “Anh đoán xem.”

Từ Vọng Quy cứng họng, anh thu hồi vẻ mặt kia, tò mò hỏi: “Cô có ý tưởng gì rồi à, nói thử xem, tôi nhận xét cho cô.”

Khương Đường không cảm xúc nhìn anh, “Là ai cho anh tự tin, cảm thấy tôi có năng lực lớn như vậy, có thể đưa ra kiến nghị?”

Từ Vọng Quy lãnh khốc nâng cằm, “Trực giác.”

Mặt Khương Đường không cảm xúc, “Vậy trực giác của anh trật lất rồi.”

Từ Vọng Quy nghẹn họng, anh nhấc tay đầu hàng, “Được rồi, tôi không tò mò nữa, giờ tôi chờ xem đồng chí Khương Đường biểu diễn.”

Khương Đường trừng anh, phát ra tiếng hừ hừ từ xoang mũi.

Ăn cơm xong, hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, Từ Vọng Quy ngồi xổm trong sân rửa sạch nồi chén, Khương Đường thu dọn đất trồng rau thuận tiện cho gà ăn.

Nhìn tiếng động ăn cơm của mấy con gà trong chuồng gà, Từ Vọng Quy không nhịn được nói: “Cũng không biết khi nào mới ăn được?”

Khương Đường trợn trắng mắt: “Mấy con này đều là gà mái, dùng để đẻ trứng, không thể ăn.”