Editor: Mộc An Chi
Lúc trước cũng không phải chưa thử, nhưng mỗi lần đều chết từ trong trứng nước.
Bác gái Tô cũng mệt mỏi.
Sư trưởng Tô rửa tay xong, cầm lấy giẻ lau treo trên mái hiên, vừa lau tay vừa nói: “Đúng là có một cách có thể thử.”
“Cách gì?” Sắc mặt bác gái Tô tốt hơn không ít.
Sư trưởng Tô ngồi xuống bàn ăn, chỉ vào ghế dựa đối diện, ý bảo bác gái Tô ngồi xuống.
Bác gái Tô tức giận đến trừng ông ấy một cái, “Ông còn úp úp mở mở!”
Nói rồi thô lỗ kéo cái ghế dựa ông ấy chỉ ra, ngồi xuống.
Sư trưởng Tô bất đắc dĩ liếc nhìn bà ấy một cái, sau đó nói: “Bà có thể tìm vợ Tiểu Từ đồng chí Tiểu Khương, thương lượng với cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ có cách.”
Sắc mặt bác gái Tô sụp đổ, bà ấy tức muốn hộc máu nói: “Ông giả vờ thâm trầm nửa ngày, chỉ đưa ra được cái ý tưởng như này. Tôi đồng ý Tiểu Khương thông minh, ý tưởng cũng nhiều. Nhưng cô ấy mới bao lớn, nghe nói trước kia vẫn luôn sống ở nông thôn, có thể biết cái gì chứ?”
Nghe bà ấy nói như vậy, sư trưởng Tô xụ mặt, “Giác ngộ tư tưởng của bà không đúng rồi, cha Tiểu Khương hy sinh trên chiến trường, cô ấy là con liệt sĩ, trăm triệu lần đừng nói lại những lời này đó, sẽ khiến các chiến sĩ lạnh lòng.”
Vẻ mặt ông ấy quá nghiêm túc, bác gái Tô giật mình, trên mặt hiện lên sự hối hận.
Giọng bà ấy bình tĩnh lại, nói: “Tôi không xem thường cô ấy, ở nông thôn không hiểu biết nhiều, đó là sự thật. Nếu chúng ta muốn thật sự muốn giải quyết chuyện việc làm, không thể bởi vì cô ấy là con liệt sĩ hoặc thành phần tốt, mà cho rằng cô ấy có năng lực này.”
Sư trưởng Tô cứng họng, ông ấy tức giận hỏi: “Bà cho rằng tôi là người làm bậy vậy à?”
“Ai biết được!”
Sư trưởng Tô cũng tức giận trừng bà ấy một cái, “Thế để tôi nói cho bà biết, Tiểu Khương người ta có bằng phổ thông, còn thi vào đại học. Chẳng qua bởi vì bên ngoài quá ầm ĩ, cô ấy mới không đi học thôi.”
Bác gái Tô khϊếp sợ: “Thật à?”
“Còn giả được sao?” Giọng điệu sư trưởng Tô không tốt lắm hỏi lại, ông ấy nói: “Cô ấy kết hôn với Tiểu Từ, tổ chức đã điều tra bối cảnh của cô ấy.”
Bác gái Tô không tin được, “Vậy sao cô ấy lại gả cho Tiểu Từ? Lấy điều kiện của cô ấy hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn mà.”
Trước đó bà ấy vẫn luôn cho rằng Khương Đường gả cho người đàn ông kết hôn lần hai và có con riêng, là do điều kiện của bản thân cô không tốt.
Tuy rằng Từ Vọng Quy có hai đứa nhỏ, nhưng anh là quân nhân, mỗi tháng có tiền lương, thoải mái hơn cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời của cô.
Không ngờ cô lại có bằng phổ thông, còn là con liệt sĩ, lấy điều kiện này hoàn toàn có thể gả vào trong thành.
Sao cô phải chọn một người kết hôn lần hai?
Sư trưởng Tô thở dài, “Chuyện này tôi biết một ít, nghe nói là chú thím Tiểu Khương quyết định, Tiểu Khương vừa hiếu thuận vừa nghe lời, đương nhiên sẽ không cãi lời chú thím đã nuôi nấng cô ấy. Mà Tiểu Từ cảm thấy phải có người lo lắng chăm sóc cho hai đứa nhỏ, nên mới muốn tìm một cô vợ thuần phác chăm chỉ không gây chuyện.”