Editor: Mộc An Chi
Khương Đường sờ sờ đầu bọn họ, nhìn bác gái Tô, “Bác ơi, chúng ta đi thôi, nhà bà Trần ở hướng này.”
Nói rồi cô nắm tay hai đứa nhỏ dẫn đầu bước vào đường nhỏ.
Lòng bác gái Tô tràn đầy thấp thỏm, bà ấy cảm thấy mình điên rồi, vậy mà lại tin tưởng Khương Đường, giao chuyện quan trọng như này cho hai đứa nhỏ.
Mọi người rất nhanh đã đến trước cửa nhà bà Trần, Khương Đường liếc nhìn bác gái Tô, tiến lên gõ cửa.
Không mất bao lâu, phía sau cửa truyền đến tiếng vang.
Cửa bị mở ra, mặt bà Trần xuất hiện ở cửa, nhìn thấy đám Khương Đường bà ta rõ ràng hơi kinh ngạc, giọng điệu lạnh như băng nói: “Cô lại tới làm gì?”
Khương Đường dắt hai đứa nhỏ, ngượng ngùng cười nói: “Bác ơi, thật xin lỗi. Hai đứa nhỏ nhà cháu đòi ăn trứng gà, đòi đến mức cháu thật sự không có cách, bất đắc dĩ mới tới hỏi nhà bác có thể đổi cho cháu một ít không?”
Ánh mắt bà Trần dừng trên người Bách Luyện, Thành Cương.
Bách Luyện lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, “Bà ơi, bà đổi với mẹ cháu được không ạ?”
Thành Cương cũng có vẻ mặt tương tự, đôi mắt đen bóng nhìn cô, “Có thể chứ?”
Khương Đường âm thầm giơ ngón tay cái cho kỹ thuật diễn tinh vi của bọn nhỏ.
Bà Trần thấy là hai đứa nhỏ, trên mặt thả lỏng hơn nhiều.
Bà ta giương mắt nhìn Khương Đường, cau mày hỏi: “Hôm trước vừa đổi ba mươi trứng gà? Nhanh vậy đã ăn hết rồi?”
Khương Đường cười khổ, “Cháu vừa lấy về, mẹ chồng đã mang cho chú em chồng.”
Bách Luyện tức giận nắm tay nói: “Bà nội rất bất công!”
Cậu bé nhớ đến thím hai Khương, mỗi lần có đồ tốt đều sẽ cho con trai của thím ta ăn, còn cậu bé và em trai chỉ có thể nhìn rồi chảy nước miếng.
Hiển nhiên Thành Cương cũng nghĩ đến, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cậu nhóc nhìn bà Trần, dùng giọng điệu cầu xin nói: “Bà ơi, bà đổi cho mẹ cháu đi, cháu và anh trai rất muốn ăn.”
Mặt bà Trần không cảm xúc nhìn bọn họ vài giây, ngay sau đó lui về phía sau hai bước, “Vào đi.”
Khương Đường lặng lẽ nhìn bác gái Tô, lôi kéo hai đứa nhỏ dẫn đầu bước vào nhà.
Nhà họ Trần vẫn giống lần trước, tất cả cửa phòng đều được đóng chặt.
Thành Cương ngây ngô hỏi: “Bà ơi, sao chỉ có một mình bà ở nhà vậy, bà ở nhà một mình không thấy sợ hãi ạ?”
Bách Luyện đồng tình gật đầu, “Ngày thường cha mẹ không ở nhà, cháu và em trai rất sợ hãi.”
Bà Trần cúi đầu nhìn bọn họ một cái, “Ai nói bà ở nhà một mình, con dâu của bà ngủ ở trong phòng.”
Nói xong bà ta lại nhìn Khương Đường: “Muốn đổi mấy trứng?”
Khương Đường không dấu vết thu hồi ánh mắt, vẻ mặt cảm kích cười nói: “Vẫn giống lần trước, đổi ba mươi trứng.”
“Chờ đó.” Bà Trần nói xong thì đi vào trong một phòng.
Khương Đường đoán đó là phòng kho, vậy chỉ còn lại hai phòng.
Cô cho bác gái Tô một ánh mắt, nhanh nhẹn đẩy cửa một trong hai phòng còn lại.
Thấy bóng dáng Khương Đường chui vào trong phòng, bác gái Tô và hai đứa nhỏ cực kỳ lo lắng.
Bách Luyện khẩn trương đứng trước cửa căn phòng bà Trần đã đi vào.
Thành Cương nắm chặt tay bác gái Tô, đôi mắt nhìn chằm chằm căn phòng mà Khương Đường đi vào kia.