Chương 27

Editor: Mộc An Chi

Khi cô vào cửa đã chú ý tới trong chuồng gà có vài con gà trống, có điều thời đại này thiếu thốn vật tư, nhà người bình thường đều không muốn đổi thịt.

Nhưng điều ngoài dự đoán của Khương Đường chính là, bác gái Trần không nghĩ ngợi mà rất sảng khoái đồng ý: “Để bác đi bắt cho cháu.”

Chị dâu Tề nhíu mày, “Có trứng gà còn ăn thịt? Tiểu Khương à, chị nói em nghe, đừng chiều trẻ con quá.”

Khương Đường cười cười, “Không sao đâu ạ, cũng không phải ngày nào cũng ăn, trẻ con cũng cần bổ sung dinh dưỡng mà.”

Chị dâu Tề thấy vẻ mặt hạ quyết tâm của cô, nghĩ rồi lại nghĩ, cô và hai đứa nhỏ đến bộ đội đã lâu, quả thật chưa từng thấy nhà cô làm thịt, nên cũng thôi không khuyên nữa.

Lúc này bác gái Trần đã bắt được một con gà trống liên tục giãy giụa ra, vừa dùng cỏ khô bó chân nó, vừa hứng thú bừng bừng nói: “Bác nghe người ta nói uống sữa mạch nha rất tốt cho thân thể, vừa lúc đổi phiếu mua hai lon cho Cẩu Đản nhà bác.”

Khương Đường: “Đúng vậy, trẻ con uống nhiều mới cao lớn khỏe mạnh.”

Mỗi tối Bách Luyện Thành Cương đều uống một chén, hiện tại mặt bọn nhóc có da có thịt hơn nhiều so với lúc cô vừa tới.

Nhưng cô không nói lời này ra, nuôi hai đứa nhỏ còn uống sữa mạch nha mỗi ngày, lại ăn nào là gà trống nào là trứng gà, này rốt cuộc là giàu sang cỡ nào.

Nói ra sẽ chỉ bị người khác ghen ghét.

Khương Đường không có sở thích đi khắp nơi khoe khoang Từ Vọng Quy là đoàn trưởng.

Huống hồ những phiếu mà cô đang dùng lúc này, cũng nhờ mấy năm trước Từ Vọng Quy ăn mặc cần kiệm tích cóp được.

Đổi được đồ tốt, hai người dẹp đường hồi phủ.

Khương Đường cảm thấy thời gian đi về sẽ nhanh hơn, không đi bao lâu đã trở lại quân đội.



Bách Luyện, Thành Cương ở trong nhà, chỉ là không ngờ con trai Chu Mỹ Hoa, Lan Bằng Phi cũng có mặt.

Lan Bằng Phi bằng tuổi Bách Luyện, nhưng lại trông chắc nịch hơn Bách Luyện.

Sau khi nhóc nhìn thấy Khương Đường, ngoan ngoãn gọi: “Dì Khương.”

Khương Đường cười nói ừm, lại tò mò hỏi: “Mấy đứa đang làm gì vậy?”

Bách Luyện đang muốn ngăn cản, Lan Bằng Phi lanh mồm lanh miệng kể, “Bách Luyện và Thành Cương nhờ cháu giúp bắt sâu cho gà con, như vậy sau này chờ nhà dì gϊếŧ gà, sẽ chia cho cháu một cái cổ gà.”

Bách Luyện: ……

Thành Cương: ……

Khương Đường giật giật khóe miệng, nhìn hai anh em bước ra từ đất trồng rau, “Hai đứa cũng thông minh thật đó.”

Ngay cả ý tưởng này cũng nghĩ ra được.

Hai anh em hận sắt không rèn thành thép mà liếc Lan Bằng Phi.

Thành Cương ngẩng đầu nhìn Khương Đường cười lấy lòng, “Gà con phải ăn thật no mới nhanh lớn lên được, chỉ có con và anh trai bắt sâu quá chậm.”

Khương Đường tức giận trừng nhóc con đang lý sự, “Cho nên hai đứa đi tìm Lan Bằng Phi giúp à? Cẩn thận mẹ thằng bé tới tìm, đến lúc đó đừng cầu cứu mẹ.”

Bách Luyện liên tục phủ nhận, “Tụi con không có, tụi con có hỏi ý kiến của Lan Bằng Phi rồi mà, cậu ấy nói không thành vấn đề!”

Lan Bằng Phi cũng nói: “Đúng vậy, cháu đồng ý, là cháu muốn ăn thịt gà. Dì Khương, cháu không nói cho mẹ cháu biết, dì cũng đừng nói với mẹ cháu được không?”