Editor: Tulabachu1316
“Cháu gái, tiền mà trước đây cháu đưa cho thím, thím đều lấy đi chữa bệnh cho cháu, giờ…”
Khương Đường: “………”
Cô nhìn người phụ nữ giả tạo trước mặt, trong lòng cảm thấy chán ghét và mệt mỏi.
Khương Đường là nhà thiết kế trang phục hiện đại, gặp tai nạn máy bay khi đi tham dự buổi trình diễn thời trang tại Paris, khi tỉnh lại, cùng tên cùng họ với nguyên thân (nguyên thân: thân thể ban đầu), cha là quân nhân, tính cách của nguyên thân là tự ti, không có chính kiến, vừa tròn 20 tuổi, đã bị chú thím sắp xếp cho kết hôn với Từ Vọng Quy, đối phương hơn cô ấy 8 tuổi, còn có hai đứa con 5 6 tuổi.
Nhưng vừa mới kết hôn, Từ Vọng Quy liền nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, chưa nói được lời nào đã rời đi.
Mỗi tháng Từ Vọng Quy gửi về 50 tệ cho nguyên thân, cũng đều bị thím hai Khương dụ dỗ lấy mất, lấy danh nghĩa là giúp cô ấy giữ lại.
Thế nhưng thím hai Khương dùng tiền và phiếu mua đồ của nguyên thân để mua đồ, nguyên thân lại không có được một miếng ăn, huống chi là hai đứa con riêng. 3 mẹ con chỉ có thể nhìn một nhà 3 người nhà thím hai Khương ăn uống đầy đủ, mà mỗi bữa của bọn họ chỉ có cháo trắng, ngay cả củ cải muối cũng không có.
Khương Đường nghĩ không hiểu, trên thế giới sao lại có kiểu ngốc nghếch như nguyên thân. Đồng thời, cũng kinh ngạc trước sự trơ trẽn của gia đình chú hai Khương.
Hai ngày trước, nguyên thân không cẩn thận bị rơi xuống hồ, khi tỉnh lại, con người bên trong đã biến thành Khương Đường.
Sau khi tiếp nhận kí ức của nguyên thân, Khương Đường tiêu hóa nó trong hai ngày.
Sau khi Khương Đường sắp xếp lại mọi chuyện, việc đầu tiên chính là tìm thím hai Khương đòi tiền, bởi vậy mới có cảnh lúc nãy.
Đối phương sống chết nói đã tiêu hết tiền chữa bệnh cho cô
Khương Đường trong lòng cười nhạo, cho rằng nói như vậy có thể lừa gạt cô sao, thật quá ngây thờ, cô nói: “Vậy thì trả lại tiền trợ cấp của cha cháu cho cháu. Hiện tại cháu đã trưởng thành, không phải làm phiền chú thím giúp cháu bảo quản nữa.”
Lúc trước nhà chú hai Khương chịu nuôi dưỡng Khương Đường, cũng là bởi vì khoản tiền trợ cấp này.
Thím hai Khương vẻ mặt liền trở nên khó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi nói: “Không quan tâm con đã lớn từng nào, con vẫn chỉ còn là một đứa trẻ trong nhà. Một đứa trẻ thì cần tiền làm gì.”
Khương Đường không bị bà ta dụ dỗ, “Thím có từng gặp qua đứa trẻ nào mà đã kết hôn chưa?”
Thím hai Khương nghẹn họng, trở nên lo lắng, thay đổi cách nói ý là số tiền đều đã tiêu hết, “Mấy năm nay cháu ăn gì, mặc gì, tiền học phí, những cái đó không cần dùng tiền sao? Cháu cùng với hai cái chai dầu kéo nửa năm nay ăn uống hết bao nhiêu, tất cả những cái đó không cần dùng tiền sao?” Bà ta chính là khẳng định tiền đã tiêu hết sạch rồi.
Khương Đường cuối cùng cũng lười biếng mà đôi co với bà ta.
Sau khi thím hai Khương đi, cô nhìn hai đứa trẻ đen đúa bẩn thỉu, gầy đến mức da dính vào xương, cảm thấy nghẹn nơi l*иg ngực.
…..Hít thở khó khăn.
Ngày hôm sau.
Khương Đường giấu thím hai Khương, lén lút đem sổ hộ khẩu và giấy tờ chứng minh lên bưu điện huyện.