(sáu) * Đóa hoa sen đen Ôn Khách Hành.
Sáng sớm thứ Hai, Hàn Diệp định đến Westminster để họp, tình cờ lại cùng hướng với Ôn Khách Hành nên họ cùng nhau đi ra ngoài. Hàn Diệp đi lại nhẹ nhàng, họp xong tự mình rời đi nên không cần người tiễn.
Buổi chiều rời khỏi phòng thí nghiệm, Ôn Khách Hành bắt tàu điện ngầm đến khu phố Tàu. Trên thực tế, khi không đi du lịch cùng công chúa Tử Thư nhà mình, Ôn Khách Hành chủ yếu sử dụng phương tiện công cộng. Tai nghe của của cậu được trang bị cực kỳ tốt và cậu ấy có thể nghe nhạc rất rõ trong một không gian nhỏ hẹp và ồn ào như Tàu điện ngầm của Luân Đôn. Bình thường khi ở một mình, Ôn Khách Hành thích thú với cảm giác nghe những bài hát chậm rãi.
Khi bọn họ rời ga tàu điện ngầm Leicester thì trời đã gần tối.
Tối nay, Ôn Khách Hành đã hẹn với A Nhứ và bọn họ sẽ đến Gay Bar ở Khu Phố Tàu để xem thử. Cả hai đều không quen thuộc với nơi này, chỉ là có bạn học của Ôn Khách Hành từng làm việc bán thời gian ở đây. Để chuẩn bị cho cuộc kiểm tra tiếp theo vào ngày mai, hai người dự định đến xem.
Quán bar dành cho người đồng tính nam này nằm ngay gần khu phố Tàu, mỗi lần đi mua sắm Ôn Khách Hành thường xuyên đi ngang qua nhưng lại không bao giờ bước vào.
Ôn Khách Hành đang đứng ở cửa hàng gần đó đợi Chu Tử Thư, từ bệnh viện về, thấy anh sắp đến rồi. Chu Tử Thư nhìn xuống điện thoại và nhìn thấy chiếc nhẫn mà cậu và A Nhứ cùng nhau mua ngày hôm qua. Chiếc nhẫn được quấn chắc chắn quanh ngón áp út của cậu, ấm áp như một tia nắng nhỏ.
"Ôn Khách Hành!" Ngay lúc Ôn Khách Hành đang mỉm cười, ngón tay xiết chặt thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình từ phía bên kia.
"A, anh tới rồi!" Ôn Khách Hành ngẩng đầu, vui vẻ đáp.
Trang phục của A Nhứ hôm nay là bộ anh thường mặc nhất với màu lục lam và xám. Đôi mắt của Ôn Khách Hành đảo qua nhìn lại trên cơ thể A Nhứ, và cuối cùng dừng lại ở ngón đeo nhẫn trống rỗng bên trái của A Nhứ
"A Nhứ, anh không đeo nhẫn..." Giọng của Ôn Khách Hành nghe có vẻ đặc biệt đau khổ.
Chu Tử Thư ở trong lòng trợn mắt, biết tiểu gia hỏa này của mình sẽ vì chuyện này buồn phiền. Sau đó, anh lấy sợi dây chuyền trước ngực có treo hai chiếc nhẫn: "Anh đang làm ở phòng khám, anh sợ thấy nó bẩn nên anh tìm một sợi dây chuyền và đeo nó lên." Nói xong, Ôn Khách Hành rõ ràng là rất vui mừng, được rồi, tiểu tử này thật sự rất dễ dụ.
Sau khi xem giấy tờ tùy thân, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành bước vào quán bar. Dù Ôn Khách Hành là gay nhưng vẫn công khai với công chúng, cả nam và nữ đều là được, nhưng tỷ lệ gay lớn hơn. Đã khoảng bảy giờ tối mà chỗ này vẫn chưa đông lên. Chu Tử Thư thích uống rượu, Ôn Khách Hành cũng biết sở thích của anh, sau khi đi vào, hai người đứng dựa vào chiếc bàn cạnh cửa, lắc lư nhẹ nhàng theo tiếng nhạc.
Khi Ôn Khách Hành quay lại với vài ly rượu, cậu nhìn thấy thêm hai người đàn ông đang trò chuyện ở nơi A Nhứ đang đứng. Khi Ôn Khách Hành chuẩn bị đi qua, cậu nghe thấy A Nhứ từ chối lời mời của đối phương bằng tiếng Anh chuẩn: "Tôi xin lỗi, tôi đi cùng người khác."
Khi A Nhứ từ chối người khác, đó không phải là "Tôi xin lỗi, tôi thẳng" mà là "Tôi xin lỗi, tôi đến cùng với người khác". Ôn Khách Hành không khỏi mỉm cười đi tới.
Họ đang uống rượu và trò chuyện, đôi mắt Chu Tử Thư đang mỉm cười, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn những người xung quanh. Xung quanh luôn có nhiều người đàn ông khác nhau trò chuyện thân mật. Vẻ mặt Chu Tử Thư vẫn ôn hòa mỉm cười. Ôn Khách Hành không khỏi nghĩ tới sự gần gũi giữa họ thậm chí không phải chỉ là một nụ hôn, khiến trái tim anh ngứa ngáy. Hơn nữa Tử Thư cũng không có biểu hiện chán ghét khi nhìn nam nhân khác thân mật.
"Tình hình thế nào rồi, A Nhứ, anh nhìn thấy bọn họ cảm giác thế nào?" Ôn Khách Hành thận trọng hỏi.
"Em có cảm thấy điều gì đặc biệt không? Chúng ta đều có một cái mũi và hai mắt." Chu Tử Thư nói rồi uống một ngụm. Nói thật, Chu Tử Thư nhìn thấy người cùng giới đến gần mình cũng không có cảm giác gì mấy. Nhưng Ôn Khách Hành vừa nói, Chu Tử Thư không khỏi nghĩ tới nụ hôn Ôn Khách Hành tối thứ bảy trao cho mình, mặt có chút nóng bừng.
"Anh đi vệ sinh." Lúc đầu anh có chút khẩn trương, nhưng lại bị Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm. Chu Tử Thư đột nhiên cảm thấy miệng khô khốc, liền kiếm cớ rời đi trước không khí ngột ngạt.
Chu Tử Thư vừa rời đi khỏi Ôn Khách Hành, thì bạn cùng lớp Thomas đi tới: "Này, Ôn. Không ngờ hôm nay lại gặp cậu ở đây." Nói xong, hắn nhìn Ôn Khách Hành từ trên xuống dưới với động cơ thầm kín, "Sao vậy? Hôm nay cậu đang suy nghĩ gì? Mà lại đến đây. Lúc đó tôi đã theo đuổi và cố ý ám chỉ cho cậu biết mà cậu lại không để ý đến tôi. Tại sao, hôm nay cậu đã ngộ ra điều gì rồi à?
Người bạn cùng lớp này đã theo đuổi Ôn Khách Hành khi cậu còn là sinh viên đại học. Nhưng Ôn Khách Hành ngoại trừ Chu Tử Thư căn bản không thích ai, hắn theo đuổi tên này hơn một năm, sau khi theo đuổi và gây phiền toái thì đành bỏ cuộc. Nhưng hôm nay nhìn thấy Ôn Khách Hành đến quán bar đồng tính, dẫn theo một người đàn ông khác, hắn ta không khỏi muốn tiến lên xem náo nhiệt.
"Cẩn Thận." Ôn Khách Hành vừa nói vừa nhàn nhã uống hết ly rượu trước mặt. Nhưng ánh mắt anh vẫn không thay đổi. "Tôi có thể thích người khác, nhưng tôi không thể thích cậu. Tại sao cậu không tự mình phân tích?"
Thomas cũng là một người kiêu ngạo, từ nhỏ đã là con cưng của gia đình, luôn được nhiều người vây quanh. Không phải chưa từng có người từ chối hắn, mà là cho dù hắn có bị từ chối thì cũng không có ai lộ mặt như thế này trước mặt hắn. Lão Ôn chỉ biết coi chừng đồ ăn của người ta, sẽ dùng dao bảy tấc đánh kẻ kiêu ngạo. Đột nhiên, tình bạn giữa những người bạn cùng lớp trong nhiều năm không còn nữa. Thomas tức giận đến mức lập tức túm lấy gốc áo của Ôn Khách Hành.
Thành thật mà nói, Thomas chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đánh thắng ngay lập tức. Thì ra hồi còn đi học, Hắn đã đánh nhau với người khác nhưng cũng không tốt đẹp gì. Nhưng hắn không biết người này biết Kung Fu hay cái gì khác, bởi hắn rất ít khi gặp Ôn Khách Hành. Bản thân Thomas cũng có chút bối rối khi hôm nay lại bất ngờ thể hiện được sức mạnh của mình. Lại nhìn Ôn Khách Hành, vẻ mặt khıêυ khí©h đột nhiên biến mất, trở nên khó chịu. Thomas chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn cảm thấy đau ở vai và buôn Ôn Khách Hành ra. Khi quay lại, hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của một người đàn ông Trung Quốc.
"Dám động vào người của ta?" Chu Tử Thư vốn muốn thả lỏng, nhưng khi quay lại, Ôn Khách Hành không biết vì sao lại vướng vào gã này. Ôn Khách Hành nhỏ bé luôn cần anh ấy dường như đã xuất hiện trở lại khi anh còn trẻ, Chu Tử Thư lo lắng đến mức thậm chí không nghĩ đến việc thay mặt cậu giải quyết gã đàn ông trước mặt mình.
Anh chàng người Anh biết mình đang gây rắc rối nên chửi bới rồi quay người bỏ đi.
Một lúc sau, trong khi uống rượu, cả hai người ai cũng có những bí mật riêng của mình. Ôn Khách Hành rất đẹp trai, chắc chắn từ nhỏ cậu ấy đã bị nhiều người quấy rối. Chu Tử Thư nghĩ đến vẫn có chút đau lòng, Ôn Khách Hành không thích người khác đến gần mình, nhưng chỉ có thể chấp nhận ở bên cạnh Tử Thư, vì giúp đỡ mình, thậm chí còn nghĩ đến việc cưới mình. Chu Tử Thư suy đi nghĩ lại, tựa như đã đưa ra quyết định.
"Này, Lão Ôn, uống từ từ thôi!" Anh không gọi bất kỳ loại cocktail nào, cả hai đều là rượu whisky nguyên chất. Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành là người uống rượu giỏi, nhưng hai người còn chưa ăn tối, Ôn Khách Hành uống nhanh và vội đến mức có thể bị say.
Nhưng không, sau khi uống vài ly, Ôn Khách Hành không nhịn được cười. Anh nắm tay Chu Tử Thư, lần lượt thổ lộ tình cảm của mình bằng tiếng Trung và tiếng Anh, mọi người xung quanh ồn ào, Chu Tử Thư sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.
Trước khi Chu Tử Thư cõng Ôn Khách Hành trên lưng bước ra khỏi quán bar đồng tính, Ôn Khách Hành vẫn cười, khoe tay trái và vui vẻ nhấc chiếc nhẫn trên vòng cổ của Chu Tử Thư lên, dùng giọng cố gắng khớp với nhạc nền.: "Anh ấy sẽ cưới tôi!!"
Cứ như vậy, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành đi ra trước mặt toàn bộ người trong quán bar.
Đường phố chính cách quán bar đồng tính chưa đầy năm mươi mét, Chu Tử Thư đang cõng người trên lưng im lặng chửi rủa, không hề phàn nàn. Cũng nghe Ôn Khách Hành nói. Nó nghe giống như một giọng nói quyến rũ.
"A Nhứ cõng em trên lưng. Xương cánh bướm của A Nhứ là đẹp nhất."
- ---- Còn Tiếp -----
Sipol chap sau:Watson từ Cục quản lý xuất nhập cảnh đã hẹn đến thăm vào lúc ba giờ chiều thứ Ba.
Trường của Ôn Khách Hành ở bên kia sông, hơi xa một chút. Vì vậy, để phòng hờ bấc trắc, Ôn Khách Hành đã chào tạm biệt những người trong văn phòng trong giờ nghỉ trưa và về nhà sớm.
Cũng may Ôn Khách Hành về sớm, khoảng hai giờ rưỡi mới quay lại thì thấy Watson đang đứng cạnh họ ở cửa. Anh ta đang nói chuyện với cô gái bên trong và đang viết gì đó với một tờ giấy trên tay.
"Vậy em có chắc hai người này thực sự yêu nhau và muốn ở bên nhau không?" Giọng nói tiếng Anh của người đàn ông rất chuẩn, bình thường nhất định phải ở mức dễ nghe. Nhưng những lời nói với giọng điệu ngạo mạn như vậy khiến Ôn Khách Hành có chút không vui khi nghe thấy từ phía sau.