Bản tóm tắt:
* PWP, chú chó ngoan Ôn Khách Hành.
Tóm tắt:
Ôn Khách Hành rất thích món quà tốt nghiệp tiến sĩ của mình.
*******
Văn bản chữ:
Thời gian trôi qua trước khi hai người họ kịp nhận ra thì đã là mùa đông năm sau ở London. Đây cũng là mùa đông thứ hai kể từ khi Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư trở thành đối tác hợp pháp, mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp. Thậm chí còn tốt hơn những gì họ có thể tưởng tượng lúc đầu. Ngoại trừ tuần trăng mật kéo dài một tháng ngay sau đám cưới, Ôn Khách Hành không đến phòng thí nghiệm nhiều, những ngày còn lại hầu như ngày nào cậu cũng phải chạy đến trường. Chu Tử Thư chẳng thể làm gì được vì anh đang viết luận văn vào năm cuối của chương trình Tiến sĩ.
Sau những nỗ lực không ngừng của cặp đôi, Ôn Khách Hành cuối cùng đã tốt nghiệp thành công trong vòng ba năm, thậm chí còn kịp cho lễ tốt nghiệp của trường vào tháng 1. Khi Ôn Khách Hành được gọi lên nhận bằng tốt nghiệp, bạn bè của cậu là những người la hét dữ dội nhất.
Chu Tử Thư không có khả năng làm ra loại chuyện này, nhưng trong lòng lại vui vẻ, mỉm cười nhìn Ôn Khách Hành trên sân khấu. Hôm nay Ôn Khách Hành mặc bộ vest đen, cặp mắt kính viền vàng, dáng vẻ tao nhã và ưa nhìn. Xung quanh luôn có người khen người này đẹp trai, muốn bắt chuyện nhưng lại bị chiếc nhẫn trên ngón đeo nhẫn bên trái của Ôn Khách Hành làm phân tâm.
Vợ chồng Ôn gia cũng đến, một nhóm tụ tập lại với nhau để vui vẻ. Sau khi chụp ảnh và đưa bố mẹ đi tham quan quanh trường, sau đó đến nhà hàng đã đặt chỗ để ăn tối. Nói thì dễ, nhưng vấn đề là sau bữa tối, 2 người họ phải bắt taxi để đưa vợ chồng Ôn gia đến khách sạn ở Thames và North, nơi họ ở mỗi lần đến. Nhưng bọn họ lại bị vợ chồng Ôn gia ngăn cản: "Tử Thư, hôm nay là một ngày tốt lành, người trẻ bọn con đi ăn mừng đi. Đưa chìa khóa nhà cho chúng ta, cái này đưa cho hai đứa."
Chu Tử Thư nhìn xuống và thấy đó là thẻ phòng dãy phòng Shangri-La phía trên Shard.
Bố Mẹ thật tốt.
Sau khi bố mẹ ổn định xong, cả hai bắt taxi đến Shard. Mặc dù nơi này cũng là một trong những cơ sở y tế của trường Chu Tử Thư, nhưng Chu Tử Thư không đến thường xuyên vì khác chuyên ngành. Tuy nhiên, nó quen thuộc hơn Ôn Khách Hành một chút. Những cây leo trong khuôn viên trường Guy rất đẹp vào mùa xuân hè, nhưng vào mùa đông thì chẳng có gì để ngắm. Nhưng Ôn Khách Hành rất thích thú và muốn đến đó.
Hôm nay, cả hai đều mặc vest đen vì dự những dịp quan trọng, trông đặc biệt ngay thẳng. Các học sinh đi ngang qua không khỏi quay lại nhìn họ.
Chu Tử Thư không chịu nổi Ôn Khách Hành đứng bên cạnh, bộ dáng giống như chim công, mà chỉ giả vờ như Ôn Khách Hành đang vui vẻ, cho cậu thoải mái muốn làm gì thì làm.
Sau khi đã gây đủ rắc rối, 2 người họ đi theo những người khác và lần lượt đén Shard. Suite Shangri-La nằm trên tầng 50 của tòa nhà. Phòng do gia đình Ôn đặt trước có tầm nhìn đẹp ra sông Thames về đêm.
"Em thật đúng là phiền toái." Chu Tử Thư vào phòng sau, đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài nói. Từ góc độ này, không có tòa nhà nào cao hơn Shard, cầu London và sông Thames đều trong tầm mắt, rất lãng mạn.
"Đúng vậy, anh là con dâu của bọn họ..." Ôn Khách Hành đặt túi xách xuống, chưa kịp nói xong đã bị Chu Tử Thư trừng mắt đẩy ra sau. Ôn Khách Hành lập tức đổi ý nói: "Đó là vì em muốn hẹn hò với Chu tiên sinh."
Chu Tử Thư thấy hắn hành động như vậy cũng không có ý định để ý tới hắn. Nghe những người đứng sau gọi anh là "A Nhứ" một lần, hai lần, ba lần. Những bóng người phía sau đều lộ ra vẻ cự tuyệt, nhưng anh không biết là ai, quay lưng về phía Ôn Khách Hành, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Ôn Khách Hành bật đèn phòng phía sau lên, ánh sáng trong phòng lập tức làm mờ màn đêm bên ngoài. Chu Tử Thư đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn chỉ quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Lão Ôn, em gần như nhìn anh lâu rồi đó."
Nhưng Ôn Khách Hành không bác bỏ bất cứ điều gì, cậu ấy chỉ nói: " A Nhứ, ngồi xuống đây và em sẽ chụp ảnh cho anh."
Chu Tử Thư cũng vui vẻ làm theo, xoay người ngồi xuống, duỗi thẳng đôi chân dài, nhướng mắt nhìn vào ống kính, cằm hếch lên. Trước đây, khi hai người mới yêu nhau, Ôn Khách Hành đã giấu rất kỹ. Sau khi họ chính thức kết hôn, ảnh bảo vệ màn hình và hình nền trên hầu hết các sản phẩm điện tử đều được thay thế bởi hình của A Nhứ. Ôn Khách Hành rất hài lòng về việc này, luôn cố ý khoe mỗi khi có người.
Chụp ảnh xong, Ôn Khách Hành vui vẻ ném điện thoại sang một bên. Cả người đều dựa vào người A Nhứ, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng không đẹp bằng A Nhứ của cậu.
Khuôn mặt của A Nhứ nằm ngay cạnh Ôn Khách Hành, dái tai nhỏ nhắn và dễ thương của anh cũng vậy. Dái tai của A Nhứ không dày nhưng rất dễ thương và đặc biệt phù hợp với nhiều loại khuyên tai khác nhau. Nhưng thường thì nó thích hợp để được hôn và cắn. Đây là những gì Ôn Khách Hành nghĩ và làm. Cậu mở miệng cắn vào dái tai A Nhứ một cách trìu mến. Từng chút một, nghiến răng ở đây và ở đó. Ôn Khách Hành đặc biệt thích từ "simo", giống như những từ khác dùng để mô tả tình yêu, quá mãnh liệt hoặc quá tình cảm. Nhưng khi ở bên nhau, Ôn Khách Hành có thể từ từ xoa bóp anh ấy cho đến khi mọi thứ về anh ấy đều là của hắn.
Người ta thường nói, liệt nữ sợ triền lang.
Chu Tử Thư khó chịu đến cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn Ôn Khách Hành đang đốt lửa phía sau. Lần lượt này tạo cơ hội cho Ôn Khách Hành tận dụng tình thế và mỉm cười đặt chân vào giữa hai chân Chu Tử Thư. Đôi tay anh không hề nhàn rỗi, như thể sinh ra đã biết cử động, cậu chạm vào vòng eo thon thả của A Nhứ.
Ôn Khách Hành hôm nay cũng rất đẹp trai, bộ vest đen rất hấp dẫn, Ôn Khách Hành đeo kính gọng vàng. Trong ngày lễ tốt nghiệp, cậu ấy trông có vẻ lịch sự. Nhưng ban đêm, nhìn Chu Tử Thư bằng ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, A Nhứ lại cảm thấy Hắn rất nguy hiểm.
Lão Ôn thực sự rất đẹp trai, mặc dù bản thân Chu Tử Thư thường được Ôn Khách Hành khen ngợi vì vẻ ngoài đẹp trai. Nhưng bản thân Ôn Khách Hành cũng có khí chất uyển chuyển như tiên nhân.
A Húc duỗi ngón trỏ ra, mỉm cười chậm rãi chạm vào môi Ôn Khách Hành. Sau đó hắn cố ý đi xuống, khi đi xuống lần nữa, hắn cố ý ấn vào môi dưới của Ôn Khách Hành. Môi dưới của Ôn Khách Hành hồng hào, mềm mại, khác hẳn với đôi môi mỏng của Chu Tử Thư, mỗi lần hôn đều đặc biệt đáng yêu. Bởi vì Chu Tử Thư dùng lực trượt ngón trỏ xuống phía dưới, môi dưới xinh đẹp của hắn cũng cong lên một chút. Sau đó, ánh mắt Chu Tử Thư tối sầm lại.
Nhưng A Nhứ quả thực là A Nhứ nên ngón trỏ của anh tiếp tục hướng xuống dưới, móc qua cằm của chú chó đang mở to mắt nhìn anh rồi chạm đến tận quả táo của Adam. Ôn Khách Hành không có thắt cà vạt nên tay A Nhứ luồn vào trong, ngón trỏ quyến rũ biến mất trong áo ghi lê của Ôn Khách Hành
Anh kéo nó nhẹ nhàng.
Ôn Khách Hành vui vẻ theo quán tính và lại dựa vào vòng tay của A Nhứ.
Chu Tử Thư bước tới Ôn Khách Hành, tựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng hôn lên gọng kính của Ôn Khách Hành.
"Lão Ôn, anh muốn hôn em..." Giọng nói của A Nhứ vang lên bên tai Ôn Khách Hành. Tuy nhiên, cậu không có suy nghĩ nào khác ngoài việc cúi người về phía trước một cách ngoan ngoãn.
Nhưng tay còn lại của Chu Tử Thư lại vươn ra chạm vào môi Ôn Khách Hành. "Không, không, không, A Hành." Trong mắt anh có chút trìu mến, những ngón tay giấu dưới áo vest của Ôn Khách Hành vẫn đang lén lút vuốt ve người tình trước mặt, "Anh nói, hôm nay, anh muốn hôn em."
Mỗi lần Chu Tử Thư lên tiếng đều giống như tiến lên một bước. Khi chậm rãi thông báo xong, Ôn Khách Hành mới phát hiện mình đã lui về bên giường. Và với một cú đẩy nhẹ nhàng từ A Nhứ, cậu đã bị đè xuống giường.
Sau đó A Nhứ tắt đèn trong nhà, nhưng không đóng rèm và cửa sổ lớn từ trần đến sàn. Ôn Khách Hành vẫn nhìn ra bên ngoài và nhìn thấy mọi thứ về A Nhứ. Đột nhiên, Ôn Khách Hành nghĩ tới nụ hôn đầu tiên giữa họ.
Ngay cả dưới ánh sao lấp lánh, nụ cười dịu dàng của A Nhứ vẫn không hề thiếu.
"Chúc mừng em tốt nghiệp." Chu Tử Thư nói. Nhìn xuống Ôn Khách Hành đang ngồi trên giường, anh lần lượt cởϊ áσ khoác vest ra. Sau đó là chiếc áo sơ mi trắng đó.
Kể từ khi kết hợp với Ôn Khách Hành, áo sơ mi của Chu Tử Thư trở nên đắt đỏ một chút. Nhưng chẳng sao cả, có người đã từng dứt khoát hứa rằng nếu xé một chiếc áo thì sẽ đền cho anh hai cái. Trong trường hợp này, Chu Tử Thư có gì để ý?
Nhưng hôm nay Chu Tử Thư vẫn thích chiếc áo này. Vì vậy, Ôn Khách Hành hoàn toàn không liên quan gì đến quá trình cởϊ qυầи áo. Mặc dù có rất nhiều chuyện, nhưng chuyện giường chiếu thì Ôn Khách Hành luôn thích tự mình làm, nhưng thỉnh thoảng nhìn bộ dáng Chu Tử Thư bày ra cho hắn cũng là một kết quả tốt.
Suy cho cùng, người trước mặt chưa bao giờ biết mình có ảnh hưởng đến Ôn Khách Hành đến mức nào.
Chiếc áo sơ mi được cởi cúc, lộ ra thân hình Chu Tử Thư, đôi mắt Ôn Khách Hành đảo qua nhìn lại vòng eo thon và cơ bụng hơn chục lần. Cuối cùng hắn không thể giữ được nữa và chạm vào nó.
Có lẽ vì tốt nghiệp Tiến sĩ quá tốt nên Ôn Khách Hành mới có được một A Nhứ chủ động.
A Nhứ cúi xuống hôn Ôn Khách Hành, khiến đường cong bụng anh lộ rõ
hơn. Đôi tay của Ôn Khách Hành dường như đã bén rễ vào cơ thể A Nhứ và không chịu rời đi. Hôn nhau một lúc, Chu Tử Thư nhẹ nhàng dùng hai tay ôm đầu Ôn Khách Hành, như chạm vào ánh sao, ngón tay cái liên tục xoa xoa những sợi tóc mỏng sau gáy Ôn Khách Hành trong khi hôn nhau.
Chu Tử Thư thích hôn môi trên của Ôn Khách Hành, hôn xong lại cắn, sau đó anh ta có thể nhìn thấy một chú cún con có vẻ như đang tức giận đang nhìn bạn bằng đôi mắt đẹp. Chu Tử Thư tuy không nói, nhưng anh thích cảnh tượng đó.
Hôn nhau được một lúc, Chu Tử Thư đột nhiên đứng thẳng dậy. Ôn Khách Hành vẫn chưa hoàn hồn lại sau cảm xúc còn sót lại vừa rồi, cậu muốn đứng dậy trong sự bàng hoàng và theo nhịp điệu của A Nhứ.
Nhưng người trước mặt đã quay lưng lại với cậu, đi về phía phòng tắm, ánh trăng xuyên qua kính, để lại dấu vết trên mông Chu Tử Thư. Chu Tử Thư vừa đi vừa cởi cúc quần. Chiếc quần vest bó sát đó ngay lập tức biến từ một bộ quần áo thành đồng phạm gϊếŧ Chu Tử Thư, ngượng ngùng treo trên hông A Nhứ. Khi anh bước đi, nó trượt xuống từng chút một, kéo theo lý trí của Ôn Khách Hành.
"Anh đi tắm, Lão Ôn, em có đi không?" Chu Tử Thư sau khi cởϊ qυầи, gấp sang một bên nói với Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành cũng ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, lấy dầu bôi trơn dự phòng trong túi rồi đi theo A Nhứ vào phòng tắm.
Cảnh tượng vừa bước vào đã khiến trán Ôn Khách Hành đỏ bừng. A Nhứ của cậu đang đứng dưới vòi sen, quay lưng về phía mình. Những giọt nước đó rơi xuống từ vòi hoa sen và lao vào cơ thể xinh đẹp của A Nhứ. Nó trượt dọc xuống lưng anh, theo những cơ bắp thường ẩn dưới lớp quần áo của A Nhứ.Nước trượt hết cỡ xuống phía dưới, sau đó tụ lại trước mông, rồi cùng nhau rơi vào khe mông ngọt ngào.
Ôn Khách Hành nuốt khan không tự chủ được, bước tới đứng sau lưng A Nhứ.
Ôn Khách Hành luôn thích hôn A Nhứ của mình và muốn để lại dấu hôn của cậu ở nhiều nơi khác nhau, giống như một con chó đánh dấu thứ mình yêu thích. Và A Nhứ sẽ chiều chuộng cậu và làm điều này mọi lúc. Giờ đây, cả hai đều đang đứng dưới cùng một vòi hoa sen, làn nước ấm áp dường như biến thành nỗi khao khát nhỏ giọt vào trái tim họ.
Chu Tử Thư vặn nhỏ nước trong vòi sen nhưng cũng không tắt hoàn toàn. Tiếng nước nhỏ giọt khiến tim hai người đập thình thịch.
Ôn Khách Hành hôn vai trái của A Nhứ từ phía sau, nơi anh bị thương khi cố gắng cứu cậu. Sau khi lành lại, Ôn Khách Hành rất chú ý đến vai trái của anh.
Dù có sự trợ giúp từ nước nhưng sự bôi trơn như vậy vẫn chưa đủ. Màn dạo đầu của Ôn Khách Hành luôn là một đòn tra tấn nhẹ nhàng đối với Chu Tử Thư. Bởi vì Ôn Khách Hành luôn bất đắc dĩ để anh bị tổn thương, nhưng với sự mở rộng lâu dài, Ôn Khách Hành ngày càng trở nên thành thạo hơn trong việc trêu chọc du͙© vọиɠ của anh. Còn Chu Tử Thư luôn vùng vẫy và chìm đắm trong du͙© vọиɠ.
Lấy chất bôi trơn cho vào tay, Ôn Khách Hành cẩn thận đâm vào ngón tay đầu tiên. Những nụ hôn đó tiếp tục rơi xuống cơ thể A Nhứ của cậu, trên vai anh, sau gáy anh và mọi nơi khác mà Ôn Khách Hành có thể hôn. Một đốt ngón tay đi vào, ba ngón còn lại xoa bóp các cơ ở đó theo vòng tròn. Cái lỗ mài mòn này có tính tình giống Chu Tử Thư, nếu không được chú ý đầy đủ thì sẽ không sẵn lòng mở ra. May mắn thay, đây cũng là một phần thú vui của Ôn Khách Hành. Tay còn lại theo dòng nước tiến về phía trước, nắm lấy cơ quan mà Chu Tử Thư đã sờ được rồi nhẹ nhàng di chuyển.
Chu Tử Thư lúc này hoàn toàn xúc động, anh bị Ôn Khách Hành từ hai phía tấn công, toàn thân bị cuốn vào du͙© vọиɠ của bọn họ, giống như một chiếc thuyền lênh đênh trên biển, anh chỉ có thể nằm ngửa trên Ôn Khách Hành.
Bằng cách hơi cúi xuống, anh càng bộc lộ bản thân nhiều hơn với Ôn Khách Hành đang nhiệt tình khám phá phía sau. Anh ngẩng đầu muốn tựa vào người này, nhưng lại không thể hôn cậu, toàn bộ phòng tuyến của anh đều bị mất.
Miệng bị Ôn Khách Hành hôn, phía trước được Ôn Khách Hành xoa dịu, ngón thứ hai từ phía sau đưa vào. Trong một năm qua, Ôn Khách Hành đã quen với những điểm nhạy cảm của A Nhứ, cậu dùng ngón tay tìm kiếm khối thịt mềm mại đó và dùng lực chà xát cẩn thận. Trong phút chốc, người trong vòng tay cậu từ trạng thái hưởng thụ yên tĩnh chuyển sang tiếng thở hổn hển không thể kiềm chế. Ngón thứ ba lập tức đi vào, tay của Ôn Khách Hành ở phía trước từ từ xuyên qua đáy chậu của Chu Tử Thư, thật phù phiếm và phóng túng khiến Chu Tử Thư không khỏi thở dốc.
"A Hành, đủ rồi." Chu Tử Thư không kiên nhẫn nói, cuối cùng cũng ngăn cản được khẩu vị khó chịu của người phía sau.
Ôn Khách Hành bảo Chu Tử Thư đưa tay chống lên bức tường trước vòi hoa sen, sau đó ôm cả cây gậy khí phách của mình xông vào hậu huyệt ẩm ướt kia.
Chu Tử Thư toàn thân bị kɧoáı ©ảʍ đột nhiên chấn động.
Anh nhất thời không khống chế được mà càng siết chặt lỗ hậu hơn. Ôn Khách Hành buộc phải đành phải nhẹ nhàng vỗ mông A Nhứ. Cặp mông săn chắc được vỗ nhẹ và chuyển sang màu hồng xinh đẹp tương phản với làn da trắng trẻo và dịu dàng của A Nhứ. Có vẻ như Ôn Khách Hành lúc nào cũng bị cám dỗ bởi nó.
"A Hành..." Chu Tử Thư quay sang người yêu hôn một cái. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được, Chu Tử Thư bị đánh đòn oan uổng chỉ muốn cầu cứu hung thủ.
Tất nhiên Ôn Khách Hành rất vui lòng đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Nụ hôn kéo dài và tràn đầy yêu thương, khiến Ôn Khách Hành cảm giác không khỏi tiến sâu hơn. Cái lạnh mà họ vừa chạm vào tường dường như đã ấm hơn một chút nhờ nụ hôn nóng bỏng của họ. Chu Tử Thư hai tay bị Ôn Khách Hành giữ xuống, giơ lên
cao quá đầu, kỳ thực cũng không có bao nhiêu khác biệt, bởi vì Chu Tử Thư biết hiện tại mình sẽ không thoát khỏi A Hành dù là bất kỳ loại thân mật nào.
Sau khi chạm tới đáy, Ôn Khách Hành cho A Nhứ của mình vài giây để thích nghi, rồi bắt đầu di chuyển mạnh mẽ. Cậu rút gần như toàn bộ dương v*t của mình ra khỏi cơ thể A Nhứ, rồi đẩy mạnh vào. Lúc đầu Chu Tử Thư còn có thể phản ứng, nhưng sau vài lần lại qua lại. A Hành mang đến cho anh cảm giác run rẩy quen thuộc, Chu Tử Thư chỉ có thể nâng hông lên giữa các hơi thở để hai người có thể gần nhau, hơn chạm vào bên trong sâu hơn.
Những âm thanh va chạm của da thịt lần lượt lọt vào tai Chu Tử Thư, giống như nhịp điệu của Ôn Khách Hành, đùa giỡn với màng xương và các dây thần kinh liên quan đến kɧoáı ©ảʍ của anh. "Nhẹ nhàng một chút..." A Nhứ nói, nghe như ra lệnh nhưng cũng như vẻ nịnh nọt. Không quan tâm chút nào, người đã tự quay lưng lại.
Nó như thể đến từ bản năng, sẽ có phản ứng trước những cảm xúc do Ôn Khách Hành bộc lộ.
Niềm vui đang dâng trào giữa hai người, Chu Tử Thư chống hai tay vào tường để chống đỡ. Và Ôn Khách Hành, như mọi khi, giống như một người yêu chu đáo, đưa tay chăm sóc từng điểm nhạy cảm của A Nhứ yêu dấu của cậu.
Nước không ngừng chảy xuống, rơi xuống lưng Chu Tử Thư rồi chảy đến mông Chu Tử Thư, theo động tác của Ôn Khách Hành, nước lần lượt chảy xuống, như muốn vẩy nước sát vào lòng hắn.
Bởi vì động tác của Ôn Khách Hành không còn khẩn trương nữa mà mỗi lúc một trở nên tàn nhẫn hơn, mỗi lần hắn đánh vào tuyến tiền liệt của Chu Tử Thư càng chính xác hơn, nên anh biết rằng Ôn Khách Hành gần như sắp lêи đỉиɦ. Anh chỉ có thể nhắm mắt lại và hoàn toàn chấp nhận cơn cực khoái mà Ôn Khách Hành đang chuẩn bị cho cả hai kɧoáı ©ảʍ dâng trào, cùng nhau bắn ra.
Sau nhiều lần thúc, Chu Tử Thư cuối cùng cũng cảm nhận được Ôn Khách Hành đã đạt đến cao trào phía trong mình. Những chất lỏng đó và những lời nói của Ôn Khách Hành vẫn đang đè lên tuyến tiền liệt của anh khiến Chu Tử Thư đạt đến đỉnh điểm.
"A, Anh Ra..."
Chu Tử Thư cảm thấy giữa mông mình có cảm giác nhớp nháp. Ôn Khách Hành không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên vai trái của Chu Tử Thư, thừa dịp lấy chất lỏng chảy ra ngoài rồi dùng ngón tay đưa trở lại. "Ai..." Chu Tử Thư bất đắc dĩ nói. "Em đừng quên mình là sinh viên y khoa đó, được chứ..."
"Không sao đâu..." Ôn Khách Hành vùi đầu sâu hơn, như thể không phải không khí cung cấp oxy cho trái tim cậu mà là mùi cơ thể của A Nhứ. Trông giống như một chú chó lớn đang hít hà thèm thuồn món thịt mà nó yêu thích.
Quên nó đi, chỉ việc chiều chuộng và chăm sóc A Nhứ thôi.
Đêm còn dài.!!!
- ----END----
KẾT THÚC