Chương 1: Vậy là tôi sắp kết hôn

Quảng trường Casson, Luân Đôn

Chu Tử Thư đang ngồi trong căn hộ và lo lắng về một email. Email này đến từ người cố vấn của anh, và rõ ràng là có công việc của nhóm nghiên cứu đang chờ anh. Hướng nghiên cứu hoàn toàn giống với hướng nghiên cứu của tiến sĩ, thành thật mà nói, dữ liệu tiến sĩ của Chu Tử Thư cũng giúp ích rất nhiều cho trường của anh và có thể xin được quỹ đặc biệt cho dự án này. Bây giờ nhóm nghiên cứu và kinh phí đã sẵn sàng, Chu Tử Thư đã gặp phải một vấn đề lớn trong sự nghiệp của mình.

Mặc dù phòng thí nghiệm mới thành lập đã gửi cho anh một thông báo khá khả quan. Nhưng trong đó viết rõ ràng là không có cách nào giải quyết được visa của Chu Tử Thư ở Anh. Email nêu rõ rằng chỉ cần Chu Tử Thư có thể giải quyết được vấn đề thị thực 5 năm thì cánh cửa phòng thí nghiệm sẽ rộng mở với anh ta.

Đây không phải là bắt nạt sao? Ngay cả trong phòng thí nghiệm, đám đàn em được Chu Tử Thư mang ra cũng có chút ủy khuất. Có vẻ như quy định này đặc biệt nhằm vào Chu Tử Thư. Dù biết nhà trường đã giúp anh trao đổi về vấn đề visa từ lâu nhưng vì lý do chính sách nên không còn chỗ cho ân huệ. Chu Tử Thư biết thầy của mình còn nóng lòng hơn chính mình. Tựa như Chu Tử Thư đã vất vả hơn mười năm, cuối cùng giúp được hoàng tử của mình ổn định quốc gia, nhưng lại bị vị hoàng tử có vẻ nhân từ này tính toán toàn nhẫn.

Chu Tử Thư nhấp một ngụm rượu Ôn Khách Hành giúp anh mua, lông mày vốn đã nhíu lại càng nhíu chặt: "Lão Ôn, em mua cái quái gì cho anh vậy???!"

Và người được gọi ngẩng đầu lên từ máy tính đối diện. Nhìn Chu Tử Thư bằng đôi mắt to như cún, cậu trả lời như chưa kịp nhận ra: "Ơi, em đây!"

"Rượu này tệ quá!" Ngay cả sau nhiều năm lang thang bên ngoài, đôi khi những từ như thế này có thể diễn tả tâm trạng của anh tốt hơn.

Ôn Khách Hành dường như vừa nhận ra điều này, nhanh chóng nói tiếp: "Xin lỗi, A Nhứ, loại rượu mà anh muốn uống, trên đường về hôm nay em đã ghé qua khu phố Tàu nhưng đã hết hàng. Em đã mua một ít cho anh ở quầy Rượu dưới M&S."

Nói xong, cậu nắm lấy tay Chu Tử Thư, nhìn chai rượu rồi nếm thử chỗ Chu Tử Thư vừa uống. Ừm...nó thực sự không ngon chút nào. Ôn Khách Hành khó chịu lè lưỡi với Chu Tử Thư, "Thật tệ. Em sai rồi, A Nhứ, anh đừng uống nữa, em hứa ngày mai sẽ mua lại loại rượu anh thích."

Anh không biết có phải do lời hứa của Ôn Khách Hành có hiệu quả hay do đôi mắt cún đó quá nguy hiểm. Khiến con tim đang nóng cáu kỉnh đôi chút của Chu Tử Thư được xoa dịu một cách kỳ lạ khi nhìn thấy sự làm nũng trên khuôn mặt của người trước mặt.

"Cám ơn Ôn Đại Thiện Nhân." Chu Tử Thư nói.

- --

Nói xong tôi phải giới thiệu người trước mặt mình. Ôn Khách Hành——Bạn thời thơ ấu của Chu Tử Thư, trúc mã của anh, và người bạn cùng lớn lên của anh. Hồi đó hai nhà có quan hệ tốt vì chú của Chu Tử Thư là Tần Hoài Chương cũng có quan hệ tốt với Ôn gia. Chu Tử Thư tuổi còn nhỏ có chút đáng thương, cha mẹ mất sớm, nhưng chú lại coi anh như con đẻ. Tử Thư chưa bao giờ thiếu sự quan tâm và yêu thương, Chú Tần cũng không tiếc bất cứ thứ gì dành cho anh.

Khi chú Tần còn học ở trường y, chú và bố mẹ Ôn Khách Hành là bạn thân. Thời gian trôi qua, hai gia đình ngày càng thân thiết hơn. Khi đó, bố mẹ Ôn Khách Hành đã bị đình chỉ công việc tại bệnh viện do tranh chấp y tế vì bố của Ôn không muốn cấp giấy chứng nhận giả cho người ta. Có người đập phá toàn bộ phòng cấp cứu, đây vẫn là chuyện nhỏ. Bởi vì báo cáo giám định thương tích của Cha Ôn không hề như họ muốn nên người đó đã gây rắc rối cho ông. Anh trai của người đó tức giận và vì có chút quan hệ nên đã nhờ lãnh đạo bệnh viện gây khó dễ cho bố mẹ Ôn Khách Hành, cuối cùng bọn họ quyết tâm không bỏ cuộc nếu không ép bố mẹ Ôn ra khỏi hệ thống y tế.

Chú Tần không chịu nổi, muốn thuyết phục bố mẹ Ôn rời khoa cấp cứu và làm việc ở khoa của mình. Nhưng cha mẹ Ôn gia lại là người có đầu óc đơn giản, thích công việc cứu người, dù có mệt mỏi và không có tiền lương cao ở khoa cấp cứu, nên họ cũng không có ý định rời đi.

Lúc này, mối quan hệ của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư ngày càng tốt đẹp hơn.

Trong hai người, Chu Tử Thư vốn lớn tuổi hơn một chút. Dù chênh lệch một hai tuổi nhưng họ vẫn học trường tiểu học trực thuộc Bệnh viện liên kết số một. Những đứa trẻ đi học ở đây cũng là con của nhân viên bệnh viện. Trẻ con thỉnh thoảng bắt chước những lời nói điên rồ của người lớn. Thời gian trôi qua, Ôn Khách Hành bắt đầu nghe được những điều không mà bố mẹ Ôn bị đồn trong bệnh viện. Tuy nhiên, trẻ con không có tính kiên nhẫn như người lớn, Ôn Khách Hành từ nhỏ đã được nuông chiều, cậu không cho phếp bất cứ ai nói xấu cha mẹ trước mặt mình. Tất nhiên, một đứa trẻ lớp một có thể đánh vài đứa trẻ khác khi mâu thuẫn xảy ra, và Chu Tử Thư đã kịp thời đến,bảo vệ cậu bé Ôn Khách Hành đứng ra che chắn cho cậu ở phía sau. Lòng tốt và sự ghanh ghét của trẻ em đến dễ dàng, chúng có thể học từ cha mẹ những câu chuyện mà họ đã nói lại với bọn trẻ, những gì đã xảy ra ở bệnh viện.Dặn chúng phải như thế nào khi đối diện với Ôn Khách Hành.

Nhưng Chu Tử Thư thì khác, anh luôn trưởng thành hơn tuổi. Anh biết vợ chồng Ôn gia và Ôn Khách Hành đã ở bên anh nhiều năm là loại người gì, cho nên dù có ngàn vạn người nói với anh vạn lời, Ôn gia đã làm bại hoại y đức, khiến bệnh viện của họ phải xấu hổ. Chu Tử Thư không tin một lời họ nói, ngược lại luôn đứng trước mặt Ôn Khách Hành, che chở bảo vệ đến em trai mình để ngăn cản những kẻ muốn làm tổn thương cậu.

Cuối cùng, chú Tần không đành lòng nhìn gia đình của bạn mình bị chèn ép trong bệnh viện, có thư giới thiệu đề nghị tiếp tục học ở Anh, thậm chí còn có một phần tiền để đi du học nước ngoài. Mấy năm đầu đều do chú Tần trả. Ôn gia cũng ghi nhớ lòng tốt của Tần thúc, không bỏ phí cơ hội này. Họ cũng là những người thông minh, sau khi học xong, Ôn gia đương nhiên lấy được bằng y khoa của Anh và ở lại Anh.

Vợ chồng Ôn gia rời đi, tất nhiên họ còn mang theo cậu bé Ôn Khách Hành. Khi họ tạm biệt ở sân bay, Tiểu A Hành đã ôm anh trai Tử Thư và gần như khóc hết nước mắt trong cả cuộc đời mình có được. Trong lúc nhất thời, chú Tần và nhà họ Ôn kinh ngạc nhìn nhau, cảm thấy như mình chính là tội nhân muôn đời muốn chia cắt hai người bọn họ.

Xa nhau mấy năm, Chu Tử Thư chuẩn bị bước vào cấp hai. Chú Tần đột nhiên phát hiện Tử Thư của mình thật sự có tài, nếu được đưa ra nước ngoài bồi dưỡng từ nhỏ, sau này nhất định có thể thi vào một trường học đặc biệt tốt. Sau một hồi thương lượng với Ôn gia, Tử Thư dường như không biết mình có lẽ sẽ bị bán cho Ôn gia. Tất nhiên, đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Sau đó là câu chuyện hiện tại của chúng ta, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành lớn lên như một đôi trúc mã không xa rời.

- --

Cho đến khi Tử Thư gặp vấn đề đầu tiên trong đời.

Trên thực tế, trong hai ngày qua, Tử Thư không phải là người duy nhất lo lắng về vấn đề visa. Ôn Khách Hành cũng vậy, theo tính tình của Chu Tử Thư, ở đó hắn sẽ không quan tâm. Tuy nhiên, bất cứ ai tham gia nghiên cứu khoa học ai mà không muốn có phòng thí nghiệm riêng. Nhìn thấy phòng thí nghiệm đang từng bước được xây dựng bằng chính sự chăm chỉ của mình, Chu Tử Thư cũng có chút tham lam. Cùng với những lời chỉ dẫn của chú Tần mỗi lần trong video call, Tử Thư thực sự không thể thuyết phục bản thân từ bỏ một cơ hội tốt như vậy chỉ vì một tấm visa đơn thuần.

"Anh có thể xin giấy phép làm việc sau khi tốt nghiệp không?" Ôn Khách Hành nhìn vào máy tính và hỏi. Trong thời gian này, cậu cũng không ngừng suy nghĩ xem phải làm gì cho Tử Thư.

"Không, chỉ có một năm thôi. Visa của anh ít nhất có thời hạn trong năm năm tới." Chu Tử Thư chán nản gõ gõ bàn phím.

Lại là một mảnh im lặng cùng tiếng click chuột, Chu Tử Thư đóng máy tính lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ tìm việc làm nha sĩ. Dù sao anh cũng đã đậu bằng y khoa. Muốn tìm việc cũng không khó, sau khi đi làm vài năm, anh sẽ học cao học và có giấy phép lao động ổn định."

Vừa nói, anh vừa bấm tay vào chiếc máy tính đang đóng kín.

Ôn Khách Hành nhìn đôi bàn tay thon dài, sửng sốt một lát rồi ngẫm nghĩ: "Không, A Nhứ." Đó là cách người nhà gọi anh. Nhưng anh không biết rằng kể từ ngày đó, đứa bé đi theo anh và không ngừng gọi Tử Thư là anh. Đột nhiên, thay vì gọi anh là Anh Tử Thư, thì cậu lại gọi anh là A Nhứ. Chu Tử Thư sửa lại mấy lần, cũng không thèm để ý nữa, "Thứ nhất, Anh không thích máu, mặc dù học nha khoa, nhưng sẽ gặp phải loại máu anh không thích. Thứ hai, anh rõ ràng thích phòng thứ nghiệm hơn, thay vì một phòng khám nha khoa với những người đến và đi. Cuối cùng, nếu anhthực sự đợi vài năm để làm việc và có giấy phép lao động ổn định trước khi đến phòng thí nghiệm, và rồi cuộc thí nghiệm này sẽ kết thúc. Nếu anh bỏ lỡ cơ hội này anh không thấy khó chịu sao?"

Ôn Khách Hành nhìn anh như một chú cún con đầy bất bình. Trong lúc nhất thời, Chu Tử Thư cảm thấy người bị oan, buộc phải lưu lại kết quả thí nghiệm của mình chính là Ôn Khách Hành. Vì vậy, anh vô thức đưa tay vỗ vỗ đầu Ôn Khách Hành, không ngờ Ôn Khách Hành lại hưng phấn, thậm chí còn xoa xoa đầu vào tay anh.

"Vậy em nghĩ anh nên làm thế nào? Anh có thể xin thị thực ở đâu?" Chu Tử Thư nghiêng người về phía trước, mỉm cười nhìn Ôn Khách Hành hỏi.

Nhưng ai biết được, ánh mắt của người trước mặt nhất thời né tránh. Những người khác có thể không biết, nhưng trước mặt Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, người chưa từng biết xấu hổ là gì, kỳ thực lại có chút ngượng ngùng.

"Hoặc, Tử Thư ca có thể gả cho em, em có địa vị ổn định ở nơi này." Ôn Khách Hành nói lời này, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp. Nhưng chỉ có Chu Tử Thư mới biết đây chính là nụ cười lịch sự mà Ôn Khách Hành nở ra khi không muốn người khác nhìn thấy suy nghĩ thật sự của mình.

Ngoài việc không chút nương tay tát vào đầu Ôn Khách Hành, trong đầu Chu Tử Thư còn có một giọng nói: " Mẹ kiếp, đồ mê trai, lời nó nói nghe có vẻ có lý."

- --

Đến Tòa thị chính và nộp đơn rất dễ dàng, hầu như chỉ trong một buổi sáng. Bài kiểm tra thực sự diễn ra hai ngày sau đó, cuộc phỏng vấn nhập cư. Chỉ sau khi vượt qua sự xem xét của Cục quản lý xuất nhập cảnh, cuộc hôn nhân của họ mới có hiệu lực sau 20 ngày.

Khi Chu Tử Thư lên kế hoạch giải quyết vấn đề bằng cuộc hôn nhân giả ngay từ đầu, anh đã không hề do dự. Có lẽ với điều kiện của mình, anh ấy có thể tìm được một cô gái phù hợp. Nhưng một mặt anh cảm thấy điều này quá vô trách nhiệm với các cô gái khác, mặt khác nếu không ở chung với nhau thực sự không được phép đăng ký kết hôn ở Anh, anh cần phải cung cấp bằng chứng về ba tháng đóng chung của các hóa đơn tiện ích. Gia đình Ôn Khách Hành sống ở Cambridgeshire, và kể từ khi chú Ôn đến London khi ông học năm thứ hai, ông và vợ đã cùng nhau thuê nhà. Chuyện đã đến nước này, e rằng trên toàn bộ nước Anh, Ôn Khách Hành là người duy nhất có thể gả cho anh.

Trong khi chờ đợi ở khu chờ xuất nhập cảnh, Chu Tử Thư không khỏi có chút lo lắng. Nhưng vào lúc này, Ôn Khách Hành ở bên cạnh nắm chặt tay anh, kiên định nhìn anh. Giống như Chu Tử Thư đã vô số lần động viên Ôn Khách Hành, lần này đến lượt em trai anh an ủi anh.

Chu Tử Thư quay đầu lại, nở nụ cười ôn hòa với Ôn Khách Hành. Tóc ngắn của Ôn Khách Hành đã dài ra, thực tế là mỗi mùa xuân họ đều cắt tóc cho nhau. Năm nay, ngay khi bản thân đang cắt tóc cho Ôn Khách Hành, anh đã nhận được cuộc gọi từ phòng thí nghiệm. Buổi tối trở về, Ôn Khách Hành cũng không đề cập đến việc cắt tóc, Chu Tử Thư bận quá cũng quên mất. Bây giờ là mùa hè, tóc của Ôn Khách Hành đã dài ra một chút, để tóc ngắn trông như một cậu bé đầy năng lượng. Nhưng tóc của Chu Tử Thư lại bị quên cắt, đã dài đến mức không thể để tóc lơi trước mặt suốt ngày được, nên Ôn Khách Hành mỗi ngày tình nguyện buộc cho anh thành một cái đuôi nhỏ.

"Không sao đâu, sao lại có người muốn chia tay cặp đôi đáng yêu như chúng ta." Ôn Khách Hành cười nói, Chu Tử Thư chỉ muốn đánh hắn một trận vì bộ dạng không đứng đắn mà thôi. Nhưng không dễ để làm được, dù sao thì thân phận hiện tại của họ là "một cặp tình nhân".

Họ không mất nhiều thời gian để chờ đợi trong lo lắng, và rồi có một giọng nói gọi tên họ. Hai người nhìn nhau, Ôn Khách Hành mỉm cười vuốt ve đuôi tóc của Chu Tử Thư: "Anh Tử Thư, chúc may mắn nhé." Sau đó mỗi người đi vào văn phòng công tố.

- --

"Xin chào, Chu Tử Thư tiên sinh." Kiểm sát ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư đi vào, đưa mắt ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Chu Tử Thư vốn là người điềm tĩnh nhưng lại phải đối mặt với ánh mắt dò xét của công tố viên. Cộng với lương tâm cắn rứt, cảm giác có chút giống như ngồi trên hàng ngàn cây kim nhỏ chi chít.

[Ồ, làm sao tôi có thể làm như mình là người đồng tính và đang yêu đương với người hàng xóm đây? ] Chu Tử Thư tuyệt vọng nghĩ trong đầu. Khốn kiếp, Chu Tử Thư đường đường thông minh như vậy, bây giờ đây anh lại cảm thấy không biết nên làm gì, cơ hội như vậy, anh đều nhờ hết cho Ôn Khách Hành.

Trong lúc nội tâm đang suy nghĩ thì công tố viên đã viết được vài nét. "Tôi phát hiện ra anh nộp đơn xin kết hôn Ôn tiên sinh khi anh cần cơ hội việc làm?" công tố viên lạnh lùng nói.

"Ừ, chỉ là đúng lúc thôi." Chu Tử Thư nói có chút chậm rãi, bởi vì anh cũng đang suy nghĩ lời nói của mình.

"Theo thông tin, hai người quen nhau gần 20 năm nhưng lại quyết định kết hôn khi cần visa để xin việc. Tôi hiểu có đúng không?" Công tố viên tóc vàng bạch kim, bình thường Chu Tử Thư sẽ thừa nhận. Anh có khí chất lịch lãm đặc trưng của đàn ông Anh. Nhưng hiện tại, anh chỉ cảm thấy khó chịu. Anh chưa bao giờ bị tra hỏi như thế này kể từ khi còn nhỏ.

Nhưng anh chỉ có thể bất lực trả lời: "Thật ra chúng tôi cũng không nghĩ có ký visa hay không là vấn đề lớn, nhưng đột nhiên, việc chúng tôi có thể bị chia cắt khiến chúng tôi quyết tâm ở bên nhau. Tôi muốn ở lại, sống ở đây cùng cậu ấy." Chu Tử Thư mỉm cười lễ phép nói.

"Vậy tôi có thể hiểu là anh cưới anh ta để ở lại đây phải không?" công tố viên không chút thương tiếc nói.

Đột nhiên, Chu Tử Thư đau đầu. Anh ta có thể đang lãng phí tất cả công sức của mình.

- --

Trên thực tế, Ôn Khách Hành đã cùng hắn luyện tập ở nhà với giọng điệu đùa giỡn.

"A Nhứ, anh phải có lòng tin, nếu anh khô khan như vậy, ai sẽ tin anh thật sự thích em, muốn cưới em." Ôn Khách Hành nói xong, cũng đưa cho Chu Tử Thư một miếng táo, đã gọt vỏ sẵn. Nhưng đáp lại cậu chỉ là ánh mắt trống rỗng của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành không có khó chịu, tiếp tục cắt táo gọt vỏ thành từng miếng. "A Nhứ, kỹ năng diễn xuất của anh cần phải tăng lên. Nào, anh nhìn em và nói 'Anh muốn cưới Ôn Khách Hành vì anh thích cậu ấy', anh phải quen với những biểu cảm như vậy, nếu không thì sao có thể lừa dối họ được? Một lũ cáo già."

Vừa nói cậu vừa cắm dao vào quả táo cắt lát, định đút cho Chu Tử Thư. Cuối cùng Chu Tử Thư cũng nhìn thấy trong mắt Ôn Khách Hành.

"Ôn Khách Hành, anh thích em nên mới muốn cưới em."

Vừa dứt lời, giữa con dao cắm vào miếng táo và đáy bát đựng táo vang lên một tiếng ma sát sắc bén, tựa như Ôn Khách Hành không ngờ Chu Tử Thư thật sự sẽ nói như vậy. Chu Tử Thư ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ôn Khách Hành, nhưng lại bị miếng táo Ôn Khách Hành đưa lên miệng chặn lại. Trong mắt Ôn Khách Hành nhìn anh có một cảm xúc mơ hồ, ngay cả miếng táo chặn miệng cũng không có vẻ gì là ăn. Thay vào đó, cậu dùng một lực nhẹ nhàng ấn vào môi anh, khiến đôi môi mỏng vốn đã xinh đẹp lại càng gợi cảm hơn. Chu Tử Thư có chút khó hiểu cắn quả táo, nghi hoặc nhìn Ôn Khách Hành. Cậu không biết tại sao, nhưng cách Chu Tử Thư hơi mở miệng dường như càng khiến người trước mặt khó chịu hơn. Ôn Khách Hành lập tức đứng dậy, ném con dao vào bát, nói: "Tự mình ăn đi!" Sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh, để lại Chu Tử Thư một mình ngơ ngác.

- --

"Vậy, lần đầu tiên các ngươi gặp nhau là khi nào?" Nữ công tố viên mà Ôn Khách Hành đối mặt mỉm cười hỏi hắn.

"Đó là khi chúng ta còn học mẫu giáo." Mặc dù Ôn Khách Hành rất nghiêm túc khi làm việc, nhưng phần lớn thời gian, đặc biệt là khi liên quan đến Chu Tử Thư, cậu ấy lại giống như một cậu bé tỏa nắng. Loại sức sống này nhanh chóng lây nhiễm sang công tố viên đối diện.

"Có phải anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên không?" công tố viên tiếp tục hỏi.

"Làm sao có thể? Lúc đó tôi mới 5 tuổi!" Ôn Khách Hành mỉm cười như nhớ ra điều gì đó. "Mối quan hệ của chúng tôi từng bước được xây dựng. Anh ấy từ nhỏ đã giống như một người anh trai, luôn bảo vệ tôi. Khi lớn lên, tôi phát hiện ra rằng anh ấy là người duy nhất trên thế giới này có thể thực sự hiểu tôi. " Khi Ôn Khách Hành đang nói chuyện, có lẽ cậu ấy đã cảm thấy thích thú với một kỷ niệm nào đó, và nụ cười trên môi không bao giờ tắt.

"Cô có thể hiểu được tiếng Trung?" Ôn Khách Hành hỏi.

Cho đến khi công tố viên gật đầu: "Một chút thôi," cô quay lại.

"Giữa tôi và anh ấy cũng vậy thôi. Chúng tôi có mối quan hệ sinh tử sâu sắc, chúng tôi nói chuyện với nhau về điều đó, tôi sẽ nắm tay anh ấy và cùng già đi."

- --

Chu Tử Thư là người đầu tiên từ văn phòng đi ra, trong lúc chờ đợi ở hành lang, anh cũng suy nghĩ rất nhiều. Cho đến khi giọng nói quen thuộc lại vang lên, anh ngẩng đầu liền thấy Ôn Khách Hành đi ra, đi ba bước gộp thành hai bước về phía anh.

Hành lang này được bao phủ hoàn toàn bằng kính trong suốt và ánh sáng mặt trời chiếu vào Ôn Khách Hành khi cậu đi đến.Cậu trông giống như một nam sinh mới vào đại học, chiếc áo phông rộng màu trắng khiến cậu trông càng tỏa nắng hơn.

"Mọi chuyện thế nào rồi, Lão Ôn?" Chu Tử Thư nhẹ nhàng hỏi.

"Em đương nhiên không có vấn đề gì, cả thế giới đều biết em thích A Nhứ của chúng ta nhất." Ôn Khách Hành khoác tay Chu Tử Thư nói.

"Ở đây chắc anh sẽ cảm thấy không ổn, sau này họ có thể sẽ điều tra chúng ta." Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành choàng vai vừa đi vừa nói. Có lẽ vì đi cạnh nhau nên Chu Tử Thư cũng nhớ đến vẻ tủi thân trên mặt Ôn Khách Hành.

Nhưng sự tủi thân này nhanh chóng bị lu mờ bởi giọng nói nhanh nhẹn thường ngày của Ôn Khách Hành.

"Vậy thì để bọn họ điều tra đi. Dù bọn họ có điều tra thế nào đi chăng nữa, anh trai tôi yêu quý nhất vẫn là anh trai Tử Thư của em."

.......... Còn Tiếp........

SIPOL Chap sau:

"Em đã chuẩn bị giường cho Hàn Diệp rồi, hôm nay em sẽ ngủ trên sô pha." Ôn Khách Hành đáng thương nói. Kết quả, khi Chu Tử Thư ngước lên, anh nhìn thấy trong gương phản chiếu một Ôn Khách Hành đáng thương đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, đôi mắt tối sầm và đau khổ.

Hàn Diệp và Lão Ôn thực ra có chút thần bí và không muốn sử dụng chăn ga gối đệm của nhau. Kết quả là Ôn Khách Hành thường xuyên chửi bới và thay ga trải giường trước khi đến. Vì Hàn Diệp là bạn của cậu nên mỗi lần Hàn Diệp đến, Lão Ôn đều sẽ ngủ trên ghế sô pha.

Chỉ lần này, giường của A Nhứ biến thành giường đôi. Vậy thì tại sao, mình nên để Lão Ôn ngủ trên ghế sofa? Hôm nay mọi người đều khá mệt mỏi phải không?

Giống như lúc này đau lòng, một giây tiếp theo, Chu Tử Thư không khỏi nói: "Đừng ngủ trên sô pha, dù sao giường của anh cũng đã dọn sẵn rồi."