Chương 52: Đêm giáng sinh
Sau ngày thi tiếng anh cấp bốn là đêm giáng sinh. Phòng ký túc lại chật ních hoa hồng và thiệp giấy vì Phạm Thái, Tiểu Dư nhận được lời mời của một nam sinh khoa Tin học, theo Tiểu Dư nói, Giả Họa cũng nhận được lời mời, chỉ duy nhất có đứa vẫn được gọi là ‘scandal không ngớt’ như tôi đây rõ ràng cực kỳ cô đơn. Tôi vốn cho rằng sự căng thẳng của kỳ thi sẽ làm làm giảm bớt không khí lễ giáng sinh, ai ngờ đám sinh viên tuyết đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để yêu đương, cho dù bây giờ là thời khắc quan trọng dao kề sát cổ. Trong những ngày tháng yêu đương, ánh mắt thương hại là thứ gây sát thương nhất, vì vậy nên tôi quyết định về nhà.
Buổi chiều lúc Vũ Đạo dạy kèm cho tôi, thấy tôi ủ ê rầu rĩ thì lấy ra hai tấm vé mời, nói là tối nay người bạn tổ chức tiệc, đây đúng là thứ cứu vớt hữu hiệu cho tâm trạng chán nản của tôi. Vũ Đạo đưa cho tôi một tấm, nói là 6 giờ đến thẳng nhà hàng tây gặp nhau, rồi đi ra trước.
Tôi quay về phòng, nhảy bổ lên giường, mặt mày tươi cười hớn hở, lê nhẹ tấm thiệp lên mặt. Sau đó tôi bắt đầu mở tủ quần áo ra, lấy tất cả quần áo ra thử một lượt nhưng vẫn chưa hài lòng, tôi đành miễn cưỡng chọn lấy một bộ, cuối cùng lại đi giày cao gót Vũ Đạo tặng. Còn hơn một tiếng nữa mới đến sáu giờ, tôi lại đã chuẩn bị xong, thấp thỏm lo âu nhưng lại vui vẻ khó có thể nói nên lời, khó khăn lắm mới chờ được đến giờ, tôi vội vàng chạy ra ngoài.
Trên cửa nhà hàng có treo biển ‘Hôm nay không bán hàng’, tôi ló đầu vào đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong là một khoảng trời riêng. Trong sảnh lớn là hai cái bàn nhỏ cho hai người, trên mỗi bàn bày một bộ đồ ăn và một đôi nến, trên tường treo một bức tranh sơn dầu kiểu Châu âu, ngoài cửa còn có một cây thông cực lớn rực rỡ đèn, còn trang trí rất nhiều quà, ở góc thì đặt đầy hoa tươi. Góc của ban nhạc trogn nhà hàng, lúc này đang biểu diễn một khúc nhạc nhẹ nhàng. Tôi chưa từng đến một nơi như thế này, cũng chưa từng tham gia tiệc giáng sinh, tôi thấy mình giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy, chớp đôi mắt long lanh tràn đầy hiếu kỳ. Nhìn quanh cửa hàng, không thấy Vũ Đạo nên tôi kéo một cái bàn ra ngồi xuống. Vừa ngồi chưa được bao lâu, một bồi bàn mặc trang phục Châu âu kiểu cổ, anh ta cúi đầu xuống, vành mũ rộng che đi khuôn mặt. Bồi bàn trầm giọng hỏi: “Thưa tiểu thư, cho hỏi cô muốn uống gì?”
Tôi đáp: “Tôi đợi bạn đến rồi gọi sau.” Ai ngờ anh bồi bàn kia lại hỏi tôi: “Bạn trai sao?”
Tôi gật đầu, rồi ngay sau đó lại lắc đầu, trầm giọng: “Không phải.”
Lúc này, bồi bàn bỏ mũ xuống, cầm mũ trong tay khua tròn một vòng, nâng một chân lên rồi quỳ xuống, hành lễ như một quý ông, “Cô gái, đã để cô phải đợi tôi, xin hãy thứ lỗi!”
Giọng nói này là? Vũ Đạo? Tôi trợn tròn mắt, sự kinh ngạc bất ngờ này khiến tôi không khỏi lấy tay ôm mặt. Vũ Đạo nháy mắt, hài hước ngước nhìn tôi, phong thái trang trọng lại tao nhã, trang phục kiểu kỵ sĩ Châu âu càng làm tôn thêm vẻ anh tuấn của anh ta. Tôi nhìn anh ta không chớp mắt, tôi nghĩ lúc này mắt tôi nhất định đang phát sáng lấp lánh.
Quý ông Vũ Đạo cầm tay tôi lên, dưới sự dẫn dắt của anh ta tôi cũng tự nhiên hơn, anh ta khiến tôi cảm thấy mình giống như một công chúa. Con gái, nếu như bạn cho rằng mình là công chúa, thì bạn chính là một nàng công chúa! Tôi của ngày hôm nay, chính là một công chúa, vì có hoàng tử nên tôi đã trở thành công chúa!
Vũ Đạo hỏi ông chủ một bộ trang phục truyền thống kiểu Châu âu để tôi thay, sau khi thay xong, tôi vừa mong đợi vừa lo lắng. Lúc đi ra, nhìn thấy đôi mắt sáng của Vũ Đạo, tôi không nhịn được khanh khách cười. Vũ Đạo tự tay pha chế hai ly rượu, sau khi ngồi xuống, anh ta thắp nên trên bàn. Ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt Vũ Đạo, bóng của anh nhún nhảy trong ánh nến khiến tôi thấy dường như mình đang ở trong mơ. Đây là cuộc hẹn mà tôi tha thiết ước mơ!
Đúng, chính là hẹn hò!
Vũ Đạo nâng cốc lên, tôi cũng cầm cốc nên lên theo, lén lén liếc nhìn anh ta một cái, lại đón được ánh mắt nóng bỏng của anh ta, mặt tôi không khỏi đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống khẽ nhấp một ngụm rượu. Rượu nhẹ mang theo hương thơm nồng nàn với chút ngọt ngào, tràn ngập vị giác của tôi. Giống như tâm trạng lúc này của mình, tình yêu khiến cho người ta ngọt ngào say mê, lại mang theo một chút chua xót. Tôi gật đầu nhắm mắt lại, tinh tế thẩm thấu vị rượu, có lẽ đây chính là mùi vị của tình nhân. Rượu này nhất định có một cái tên rất đẹp. Đang định hỏi Vũ Đạo tên rượu, ai ngờ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trương Văn dẫn một cô gái xinh đẹp xuất hiện! Ánh mắt của tôi và Trương Văn vô tình giao nhau, anh ta rõ ràng còn kinh ngạc hơn tôi. Vũ Đạo theo ánh mắt của tôi nhìn qua, sau khi nhìn thấy Trương Văn, anh ta lại uống một ngụm rượu, giống như đang suy tư.
Cứ như thế, hai người Trương Văn cũng tham gia với chúng tôi, bữa tối với ánh nến của hai người thăng tiến thành bữa tối cho bốn người.
Cô gái xinh đẹp tên là Lý Mỹ Tịnh, là cô gái từng đi xem phim chung với bác sĩ Võ. Cô ấy rất xinh đẹp, khí chất thanh cao, trước sự nổi bật của cô ấy, tôi chẳng còn cảm giác công chúa nữa mà giống như thị nữ của cô ấy vậy. (Không giống thị nữ đâu, giống người đánh xe hơn…) Trương Văn lúc đầu từng đề nghị rời đi, nhưng Lý Mỹ Tịnh lại rất thích không khí trong nha hàng này.
Khách lần lượt đến, nhà hàng dần dần trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng có người đến chào hỏi Vũ Đạo. Rất nhiều người đều kinh ngạc vì Vũ Đạo dẫn tôi đi cùng, có điều sau khi giải thích thân phận em gái kiêm sinh viên xong, bọn họ mới hiểu hiểu gật đầu. Việc này khiến tôi cảm thấy chua xót vô cùng.
Lý Mỹ Tịnh cũng thông thạo nhạc cụ, vì vậy cô ấy và Vũ Đạo nói chuyện rất vui vẻ. Câu chuyện của bọn họ tôi căn bản không chen vào được, càng lúc tôi càng thấy vô vị, chán nản nghịch nghịch cái váy của mình. Lúc này chợt nghe thấy Vũ Đạo hỏi tôi: “Tiểu Dung, hôm nay là giáng sinh, anh đàn tặng em một khúc nhé?”
Tôi ngẩng đầu, mím môi gật đầu. Vũ Đạo quay người nói với Lý Mỹ Tịnh, “Lý tiểu thư, vậy tôi xin phép được múa rìu qua mắt thợ.”
Vũ Đạo nhã nhặn đi đến trước chiếc đàn piano, nho nhã ngồi xuống, cười với tôi một cái rồi bắt đầu diễn tấu. Giai điệu từ từ vang lên, đổ xuống như nước từ bàn tay Vũ Đạo, âm nhạc du dương giống như dòng nước ấm chảy qua tim trong mùa đông, nhưng trong bản độc tấu của Vũ Đạo lại đồng thời chảy trôi một sự ngọt ngào và lãng mạn khác. Sau đó, do nốt nhạc nảy lên nhanh dần, khúc nhạc vui vẻ thanh thoát khiến tôi như đang ở trong một khu rừng xanh tươi, núi cao tuyết đọng, thảo nguyên vô tận, dường như tôi nghe thấy tiếng tôi và Vũ Đạo chạy nhảy trong đó cười đùa vui vẻ. Trong lúc diễn tấu Vũ Đạo thỉnh thoảng lại nhìn tôi, vẻ mặt say mê, khúc nhạc vui vẻ cũng càng thêm xuất thần. Vốn đang mê mẩn với màn độc tấu của Vũ Đạo, lúc tôi tim tôi đã rung động cùng anh và âm nhạc của anh, giống như đang bay vậy. Có lẽ, không phải tôi bị âm nhạc làm cho rung động, mà là người chơi nhạc.
Lý Mỹ Tịnh ngồi bên cạnh nhỏ giọng xác nhận với tôi: “Em là học trò của anh ấy à?”
Thấy tôi gật đầu, Lý Mỹ Tịnh độ lượng cười một cái, khẽ nhấp một ngụm rượu, tiếp tục thưởng thức màn biểu diễn của Vũ Đạo.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay, Lý Mỹ Tịnh cũng vỗ tay mỉm cười đúng mức. Vũ Đạo quay về ngồi xuống , hỏi tôi: “Thích không?”
Tôi chân thành khen ngợi: “Em thích, nghe hay lắm.” Vũ Đạo cười lắc đầu, lẩm bẩm: “Chắc chắn là nghe không hiểu gì rồi.”
Tôi ha ha cười, anh ta hiểu tôi thật.
Sau đó, Lý Mỹ Tịnh không còn thân thiện với Vũ Đạo như lúc trước nữa. Chớp mắt, đồng hồ đã dần chạm đến 12 giờ, bầu không khí trong nhà hàng lên cao khác thường. Lúc còn vài giây nữa là đến 12 giờ, mọi người cùng nhau đếm ngược, đúng lúc này, một ông già Noel vác túi quà xuất hiện trong đám người, anh ta chào hỏi mọi người, ôm, thậm chí là hôn. Lần đầu tiên nhìn thấy ông già Noel, tôi đây lại càng thêm phấn khởi. Lúc tiếng chuông giáng sinh vang lên, xung quanh bị tiếng reo hò lấn át, mọi người cùng chúc tụng nhau. Ông già Noel vừa hay lại đến bên cạnh tôi, anh ta cầm tay tôi, hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay, “Merry Christmas!”
Ngay sau đó, lấy ra một món quà từ trong cái túi, đặt vào lòng bàn tay tôi. Ánh mắt ông già Noel sáng lấp lánh như sao, tôi nhất thời nhìn đến ngây cả người. Lúc hoàn hồn lại thì ông già Noel đã đến chỗ khác trong đám người rồi. Vũ Đạo nhìn theo bóng ông già Noel, khẽ nhíu mày lại sau đó quay sang tôi, miết lên mũi tôi, “Merry Christmas, công chúa nhỏ!”
Bữa tiệc nhanh chóng tàn, trên đường về nhà, Vũ Đạo cầm tay tôi, híp mắt nhìn kẹp gài áo của tôi, đó là món quà của ông già Noel. Tôi sờ cái kẹp, vui vẻ ngân nga khúc nhac Vũ Đạo đàn cho mình, cho dù nó là khúc gì thì với tôi mà nói, nó chính là khúc nhạc tình yêu. Tôi hạnh phúc mỉm cười, đồng thời cảm thấy bàn tay Vũ Đạo đang dần dần nắm chặt.
Hôm nay là một ngày Lọ Lem trở thành công chúa, còn thứ khiến tôi trở thành công chúa, không phải bà tiên hay là phép thuật, mà là Vũ Đạo! Cho dù tôi không được xinh đẹp, đêm nay, tôi lại cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế giới. Kẻ bị hạnh phúc lấp đầy như tôi đây đã thầm hạ quyết tâm, là em gái thì sao nào? Tôi vẫn có thể yêu anh ấy, len lút thôi, chỉ cần mình thấy hạnh phúc là được…