Chương 42: Lần đầu đến nhà mới
Sáng thứ bảy, bác sĩ Võ đón tôi qua nhà anh ta, tôi cầm theo hai chậu hoa mà Vũ Đạo và bác sĩ Võ đã tặng. Trên đường, anh ta kể cho tôi nghe về bối cảnh thân thế, “Em là em út của bọn anh, lúc nhỏ Võ nhị rất thương em, luôn cõng em đi chơi loanh quanh. Năm em ba tuổi, cả nhà đi du lịch Thanh Đảo, Võ Nhị đưa em đi ra bãi biển, nhưng lúc cậu ta đi mua đồ uống thì em đã biến mất rồi. Cả nhà tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng Võ Nhị chỉ thấy một chiếc dép của em, nói rằng có một đứa bé gái cũng chạc tuổi em đưa cho nó, theo như cô bé đó kể thì em bị một người đàn ông đem đi.””
“Không lẽ người đàn ông đó là bố em sao?”
“Có lẽ không phải! (May quá, người như bố, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ lừa đảo, mà giống người bị lừa hơn!) Sau đó tên bắt cóc đó lại ngẫu nhiên bán em đến Thiên Tân! Mẹ em bị sảy thai không thể có con được nữa, lúc ấy quá đau lòng nên đã mua em về!”
Mẹ kiếp, hóa ra tôi vẫn là một đứa được tham ô về, hơn nữa còn là hàng bán lại!
“Em nói này anh hai, mấy người làm mất em, tùy tiện đi tìm một chốc rồi thôi, có phải là cố ý chạy đến Thanh Đảo rồi vứt em lại ở đó không?”
Bác sĩ Võ giận dữ gõ vào đầu tôi, “Sao có thể như vậy? Sau đó cả nhà đã tìm ở Thanh Đảo gần nửa năm trời, lại còn nhờ người tìm rất lâu, ai mà biết em sớm đã bị đưa về Thiên Tân chứ. Vốn dĩ mẹ đã lắm bệnh, từ đó sức khỏe càng tệ hơn, còn bốn năm trước bố lại qua đời.”
Sức khỏe mẹ từ trước đến nay yếu ớt, kết quả bố qua đời rồi? Xem ra chúng ta đúng là người một nhà, logic trong lời nói cũng tương đối giống nhau.
“Cho đến tận lần trước khi kiểm tra cho em, nhìn thấy ở chỗ cổ em có một vết bớt nhỏ, anh mới nghi ngờ em chính là cô em gái thất lạc bao năm của bọn anh! Cũng may cái bớt nằm ở trên cổ, nó mà ở mông thì cả đời này chúng ta coi như không có duyên gặp lại rồi!” Bác sĩ Võ khẽ lau mắt, có điều tôi lại chẳng thấy nước mắt đâu.
Cuộc đời của tôi đúng là truyền kỳ… xin mọi người từ nay hãy gọi tôi là Lục Tiểu Phụng đi!
Trong ấn tượng của tôi, khi còn nhỏ tôi đích xác từng đến bãi biển, ký ức rất mơ hồ nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy có gì đó không hợp lý.
“Chiếc giày Võ Nhị câu ở cái hồ mới đào, chính là chiếc tìm lại được khi em thất lạc năm đó.” Chẳng trách lúc đầu Vũ Đạo nói chiếc giày đó có nghĩa rất quan trọng với anh ta! Nói như vậy, không biết tâm trạng lúc câu giày của Vũ Đạo là thế nào, tâm trạng khi tôi vớt chiếc giày đó cho anh ta ra sao?
“Sau khi tốt nghiệp tại Anh, Võ Nhị quay về nước chăm sóc cha mẹ, nửa năm trước cha qua đời, anh cũng xin thôi việc ở Anh để quay về chăm sóc mẹ, nhưng bệnh tình của mẹ lực bất tòng tâm, bà đã bị ung thư giai đoạn cuối. Có điều bây giờ tìm được em rồi, có lẽ bệnh tình bà sẽ thuyên giảm.”
Người cha quá cố vốn là một giáo sư đại học, do đó ngôi nhà mới cách trường không xa, đi một lát là tới. Xa xa đã thấy Vũ Đạo cùng Trương Văn đang đứng đợi ở trước cửa tòa nhà, một người thì vẻ mặt vô cảm, một người thì mặt mũi khổ sở. Trương Văn vừa nhìn là biết bị ép tới, còn thái độ Vũ Đạo thì có gì đó hơi kỳ lạ, đáng lẽ anh ta phải vui mừng đến đón tôi, cô em gái anh ta “yêu” nhất mới đúng! Lẽ nào anh ta cũng không hi vọng tôi là em gái anh ta?
Bước lên phía trước, bác sĩ Võ một lần nữa giới thiệu Vũ Đạo cho tôi: “Cậu ấy là anh thứ của em!” Trái tim tôi đột nhiên đau thắt lại, cúi đầu không đáp, Vũ Đạo mở lời trước: “Em cứ tiếp tục gọi tôi là Vũ Đạo đi.”
Bác sĩ Võ nháy Vũ Đạo một cái đầy sắc bén, Vũ Đạo cũng không khách khí nhìn đáp lại, không che giấu bầu không khí căng thẳng giằng co giữa hai bên. Xem ra tình cảm trong nhà của hai anh em họ không hòa hợp lắm! Quả nhiên là một núi không thể có hai con thú!
“Này, còn em nữa mà?” Trương Văn bực bội tiến đến, tự giới thiệu: “Tôi là anh ba của cô!”
Tôi lườm anh ta rồi quay ngoắt đi, không thèm để ý khiến anh ta giận đến há hốc miệng, trừng mắt với tôi. Bác sĩ Võ giải vây nói: “Dẫu sao hai đứa cũng cùng chạc tuổi, không muốn gọi anh ba thì cứ gọi cậu ta là Trương Văn đi.”
Tôi lập tức ngoan ngoãn gọi: “Trương Văn, chào anh!”
Trương Văn chỉ Vũ Đạo, vô cùng bất mãn nói: “Cô bao nhiêu tuổi mà vẫn còn gọi anh ấy là thầy, sao đến tôi lại gọi thẳng cả tên lẫn họ!”
“Anh đã không còn là thầy giáo của tôi nữa.” Chỉ một lời tôi đã đâm trúng vào nỗi đau của Trương Văn. Anh hít một hơi thật sâu, lườm tôi đầy hằn học, “Cái gì mà chạc tuổi, tôi lớn hơn cô đến mấy tuổi đấy.”
Xem ra anh ta muốn lên mặt bằng cách xưng hô, thỏa mãn cái tâm lý của anh ta. Tôi khua tay miễn cưỡng, dùng giọng điệu từng trải nói: “Ầy, đúng là trẻ con!”
Trương Văn bị tôi làm cho tức đến mức thở hổn hển, thấy anh ta không nén nổi sắp ra tay, lúc này bác sĩ Võ khẽ vỗ vai Trương Văn, “Bỏ đi, dù gì cậu cũng trẻ, không nhìn ra tuổi thật, hơn nữa, Tiểu Dung đến rồi, cậu là người được lợi nhất, không phải sao?”
Ngay lập tức Trương Văn nín bặt, anh ta hừm một tiếng rồi quay người lên nhà trước. Gì cơ? Trương Văn có yếu điểm gì bị bác sĩ Võ nắm trong tay vậy? Tôi đến thì Trương Văn có lợi gì? Không khí giữa ba anh em họ thực sự kỳ quái!
Vừa bước vào hành lang, đã thấy Trương Văn dìu một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa đợi. Người phụ nữa trung niên đó thân hình mảnh khảnh, tướng mạo thanh tú, nhã nhặn, sắc mặt hơi nhợt nhạt, khí chất thanh lịch, u sầu, lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Đây hẳn là mẹ đẻ của tôi, có điều nhìn thế nào cũng không thấy có điểm gì giống nhau, có lẽ tướng mạo khác xa nhau, cho nên tôi thực sự không có chút cảm giác ruột thịt.
Nét mặt mòn mỏi ngóng trông của người phụ nữ đó, giây khắc nhìn thấy tôi, nước mắt bà tuôn như mưa, bà kích động đến lạ, bước lên một bước rồi kéo tay tôi, thương tiếc nhìn tôi hồi lâu, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, khóc nức nở: “Con gái, con gái bảo bối của tôi! Mẹ ngày nào cũng nằm mơ nhớ đến con, không ngờ trước lúc chết vẫn còn có thể được gặp con!”
Dòng nước mắt nóng ấm của mẹ Võ sượt qua da tôi, nhưng tôi lại cảm thấy xa lạ và không thích ứng được với cái ôm của bà, trong lòng không tránh khỏi áy náy. Cơ thể tôi cứng đờ, có chút lúng túng. Bác sĩ Võ bước đến đỡ mẹ Võ, “Mẹ, từ hôm nay Tiểu Dung sẽ quay về, mẹ cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Bác sĩ Võ đỡ mẹ Võ đi đến sô pha, còn tay khác của mẹ Võ lại vẫn nắm lấy tôi, không muốn bỏ ra dù chỉ một giây.
Sau khi ngồi xuống sô pha, mẹ Võ dân dần bình phục lại cảm xúc, bà đưa tay định sờ mặt tôi nhưng bị tôi né tránh theo bản năng. Nét mặt bà u ám, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã khó nói, bà run rẩy thu tay lại. Lòng tôi nhất thời cảm thấy áy náy. Lúc này, Vũ Đạo lấy một cái chăn đắp lên chân mẹ Võ, rồi lại chèn miếng lót lưng cho bà, sau đó dùng sức gõ lên mũi tôi, trêu chọc tôi: “Đều là người một nhà cảm còn ngại cái gì!”
Bác sĩ Võ cũng lao đến, nắm lấy mặt tôi, cười ha ha biểu diễn với mẹ Võ, “Mẹ, mẹ sờ đi, mặt của em ấy vẫn mũm mĩm giống lúc nhỏ đấy, nắn rất thích!”
Bác sĩ Võ ra tay rất mạnh, đoán chừng mặt của tôi đã bị anh ta nắn đến đỏ lên rồi. Mẹ Võ đánh vào tay bác sĩ Võ, đau lòng nhìn chỗ bị anh ta nắn đau, liên tục xoa đi cho tôi, bà quở trách: “Hai cái thằng xấu xa này! Vẫn giống như lúc nhỏ, một đứa thích gõ mũi em, một đứa lại rất thích nắn mặt nó. Con nhìn đi, mũi chẳng còn cao nữa rồi.”
Vũ Đạo hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ấy bẩm sinh đã vậy, không liên quan đến chuyện bọn con làm thế sau này!”
Cầm thú chết tiệt, miệng của anh vẫn độc địa như vậy sao! Tôi không chịu thua, tự biện hộ cho mình: “Thực ra lúc nhỏ mũi của con rất cao, vấn đề là… sau này không phát triển thêm nữa!”
Dù sao chí ít tôi cũng đã từng cao! Sờ sờ mũi, rồi nhìn nhìn ngực, ngẫm ra tôi cũng thật đau xót, chẳng lẽ trên người tôi không có chỗ nào có thể ‘cao’ lên được sao? Điều có thể an ủi bản thân tôi là, cũng may thân tôi là con gái, nếu không sẽ lại còn việc khiến tôi đau khổ hơn cơ, đó chính là… bệnh ‘bất lực’!
Mẹ Võ thấy Trương Văn ngồi xa nhất, lại không thân thiện với tôi, sợ tôi để ý nên vội vàng giải thích: “Tiểu Tam và con đều mang họ Trương của mẹ, lúc sinh Tiểu Tam mẹ đã rất mong có con gái, nên nuôi nó như con gái, cho đến khi sinh con ra, nó mới được quay về làm con trai. Vì vậy tình cảm của hai đứa không được tốt, cũng là vì mẹ. Con đừng trách mẹ nhé!”
“Mẹ, việc này đương nhiên không thể trách mẹ rồi, quan hệ của bọn con không tốt là vì lúc nhỏ Trương Tam mặc váy còn đẹp hơn em gái…” Trương Tam bị bóc mẽ lao đến, bịt miệng Vũ Đạo, ngăn lời của anh ta lại.
“Mẹ, đừng nhắc đến những chuyện không quan trọng này nữa.” Trương Tam dừng chủ đề lại. Ha, Trương Tam, anh cũng mặc váy sao, ha ha…. Tôi phải viết bài lá cải mới được! Nói thật đi, cô ca sĩ kia có phải là anh không?
“Được, không nhắc đến những chuyện này nữa. Tiểu Dung, những năm qua con sống có tốt không? Con đã sống như thế nào vậy?” Mẹ Võ ánh mắt mong chờ khiến tôi thấy rất áp lực, tôi cảm giác nếu như mình phải chịu chút ấm ức nào thì nhất định sẽ làm tan nát trái tim bà.
“Con sống rất tốt, bố mẹ nuôi rất thương con. Có điều sau khi gặp thầy Võ, con sống không được tốt cho lắm!” Tôi liếc nhìn Vũ Đạo.
Lúc này Trương Văn xông lên, nói với tôi: “Tôi vẫn luôn sống rất tốt, nhưng sau khi gặp được cô, tôi sống chẳng dễ chịu chút nào!”
“Dù sao nhà chúng ta cũng không chỉ dựa vào một mình anh để nối dõi tông đường!” Tôi không chịu thua lẩm bẩm.
“Cô…” Trương Văn vẫn muốn nói tiếp, kết quả lại bị bác sĩ Võ một tay kéo đi, “Trương Tam đi nấu cơm trưa đi!”
Ài, Trương Văn giống như chẳng có địa vị gì cả ấy!
Do tôi chẳng nhớ ra được bất kỳ kí ức liên quan nào với nhà ấy, mẹ Võ liền gọi Vũ Đạo cầm album đến. Mở album ra , tôi không khỏi thầm cảm thán, những bức ảnh lúc nhỏ của Vũ Đạo và bác sĩ Võ thật đáng yêu, đều là những cậu bé trắng trẻo, khí chất cũng rất giống nhau, nho nhã lịch sự, có điều bác sĩ Võ từ sớm đã đeo mắt kính. Trương Văn lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, lớn lên còn xinh đẹp hơn cả con gái. Còn những bức ảnh của tôi thì tuổi còn quá nhỏ, cho dù như vậy thì cũng có thể nhìn ra tôi là một cô bé thanh tú, không giống với những bức ảnh mà nghe nói được làm giả ở ngôi nhà ban đầu, lại càng một trời một vực với tôi của bây giờ! Trong album có nhiều nhất là ảnh chụp chung của tôi và Vũ Đạo, trong ảnh bọn tôi đều cười tươi rạng rỡ. Đại khái giống như lời bác sĩ Võ nói, lúc nhỏ Vũ Đạo thương tôi nhất mà. Còn ảnh của bác sĩ Võ đa số là ảnh chụp với hoa cỏ cây cối, hay là động vật nhỏ hoặc những loài bò sát kỳ lạ, từ nhỏ anh ta đã khác với người ta rồi, bản chất biếи ŧɦái lộ ra ngay từ đầu, nhìn lúc ba tuổi biết khi trưởng thành, câu nói này đúng là đã ứng nghiệm với anh ta. Lúc lật đến những bức ảnh của tôi và Vũ Đạo, tôi vô tình liếc nhìn anh ta, bất ngờ bắt gặp cái nhìn của anh ta, ánh mắt của Vũ Đạo dịu dàng đến lạ thường, nó khiến tôi vừa hận vừa thích, thực hi vọng lúc này trong mắt anh ta là cô sinh viên Vưu Dung, chứ không phải cô em gái Vưu Dung.