Chương 25: Đọ rượu thắng lợi
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi đã hoàn toàn từ bỏ dàn máy tính, quyết định về nhà tìm mẹ xin tiền mua, đến trước cửa lại gặp bà Trương, cao thủ kí©h thí©ɧ thần kinh nhàn rỗi không có việc gì làm. Tôi đang nghĩ xem không biết có nên lấy khăn quàng cổ che mặt đi qua không, ai ngờ lại bị bà Trương nhận ra. Aiz, bà ơi bà già như vậy rồi, rảnh rang cũng rảnh rang rồi, mắt làm gì mà lại tốt như vậy chứ, tai hại quá đi. Bà Trương chỉ vào tôi nói: “Triệu…”
Không phải chứ, tôi nhanh chân định chạy đi thì nghe thấy bà Trương tiếp tục nói, “Soi gương đi!”
Tôi dừng chân lại, thì ra là bảo tôi soi gương đi à, chẳng lẽ trên mặt tôi có gì sao, tôi nhận lấy cái gương nhỏ từ tay bà Trương soi soi, quả nhiên trên mặt bị bẩn, lau đi một lúc, đang định cảm ơn bà Trương thì thấy bà ấy cười nói: “Có phải soi gương xong, cháu cũng thấy mình giống Triệu Bản Sơn không?”
Bà Trương à, có phải bà muốn đến bệnh viện tâm thần nhưng sợ không có ai chăm sóc nên tìm cách để kéo cả cháu vào không? Thật sự cháu muốn làm giống như trong phim Tây Du Ký lắm, không chờ bà mở miệng đã hành hung bà một trận rồi.
Về đến nhà, kể chuyện màn biểu diễn thất bại với mẹ, mẹ tôi lại đột nhiên rất có hứng thú với Vũ Đạo. Cũng may tôi còn đề cập cụ thể đến bác sĩ Trương với bà, nếu không hẳn là bà đã coi anh ta là tri âm rồi. Có điều, mặc dù mẹ đồng ý với vụ máy tính vì từ tháng này tiền lương của bố được tăng, nhưng bà nói chỉ cho tôi vay thôi, kì nghỉ đông tôi phải đi làm thể trả bà, lí do là: Nếu như tôi thực hiện ngon lành tiết mục của mẹ thì dàn máy tính kia đã mười phần chắc chín, vậy nên cũng xem như là mẹ mua cho tôi rồi.
Việc không thể chậm trễ, không cần biết là nợ hay là cho, nói chung nhân lúc mẹ chưa đổi ý phải mau mau đi mua mới là thượng sách. Vậy nên tôi lập tức đi mua máy tính mang về kí túc. Vừa lắp xong thì Tiểu Dư quay về, nói là chiều hôm nay Vũ Đạo dẫn đám sinh viên đi mua nguyên liệu để ngày mai làm món nướng. Lúc quay về, nam sinh lớp tôi đề nghị mời đám nữ sinh bọn tôi cùng đi ăn tối, dĩ nhiên cũng mời cả Phạm Thái. Vì vậy Tiểu Dư quay về gọi Phạm Thái, vì tôi cũng về kí túc rồi nên cô ấy kéo cả tôi đi chung luôn.
Đến quán ăn, tôi mới phát hiện nam sinh trong lớp có đến hơn hai mươi người, quán ăn không lớn, lúc này bên trong ngồi toàn là nam sinh lớp tôi. Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, bởi vì lúc tôi và Phạm Thái bước vào, rất nhiều nam sinh đang mỉm cười, hơn nữa còn có một nụ cười rất ma quỷ, nụ cười đó dĩ nhiên xuất phát từ Vũ Đạo, kẻ đang ngồi ở bàn trong cùng, còn Viên Duyệt lại ngồi bên cạnh anh ta. Lúc này Vũ Đạo đang nghiêng đầu ngồi đó nhìn tôi, giây phút tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vàng chào hỏi qua loa, nhìn sang Viên Duyệt đang ngồi bên cạnh, tôi vội vàng tìm một bàn cách xa Vũ Đạo nhất rồi ngồi xuống, lại thấy khóe miệng Vũ Đạo nhếch lên, hình như rất hài lòng. Sao Vũ Đạo lại đến đây? Có điều vậy cũng tốt, ăn chung một bữa điều tra tình hình, như thế đến lúc mời riêng anh ta cũng dễ chuẩn bị.
Sau khi thức ăn được mang lên, lớp trưởng Vương Cát mời Vũ Đạo nói vài lời, Vũ Đạo đứng dậy, cao giọng: “Hi vọng hôm nay tôi không phải là khách không mời mà đến. Nếu nam sinh đã nói là mời cơm, vậy tôi mời đồ uống là được.” Nam sinh bên dưới đồng loạt nói được.
Đám nam sinh gọi rất nhiều bia. Lúc đầu, bọn họ cùng uống bia, đám nữ sinh chỉ uống một chút nước ngọt, mạnh ai nấy lo. Sau một lúc, Lý Tiêu qua bàn nữ sinh bọn tôi mời rượu, thấy bọn tôi cầm nước ngọt lên, cậu ta bất mãn nói: “Ít nhiều gì cũng phải nể mặt chút chứ, uống ít bia đi mà.”
Ba người Giả Họa, Phạm Thái, Tiểu Dư lấy cơ không biết uống bia để từ chối, tôi lại im lặng không nói gì. Lý Tiêu liếc nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục mời mọc ba người kia. Mặt tôi sầm lại. Bà nó chứ, ý của mày là, dù tao có biết uống bia thì mày cũng khinh không thèm uống với tao phỏng? Tôi và nó kết thù với nhau lâu rồi, đang định ‘khùng’ lên thì Vương Cát cầm một cốc đi đến, rót bia cho tôi, nói giảng hòa: “Vưu Dung, cậu nhất định biết uống bia. Nữ sinh Thiên Tân chúng ta không mấy người là không biết uống bia. Nào, hai bọn mình uống trước một ly.”
“Mình cũng không phải uống tốt lắm.” Tôi cầm cốc lên.
“Được, mình cạn một ly, cậu thì tùy.” Vương Cát một hơi uống cạn.
Tôi có chút cảm kích trước việc cậu ta đứng ra giảng hòa nên cũng sảng khoái uống cạn một ly. Vương Cát lại có chút kinh ngạc, sau đó cảm ơn một câu rồi kéo Lý Tiêu đi vê chỗ ngồi. Lúc này, một nam sinh khác trong lớp đi đến, khách sáo nói: “Phạm Thái, cậu là sinh viên lớp ứng dụng vật lý, cảm ơn cậu đã nhận lời tham gia buổi liên hoan của lớp mình.”
Nói xong, không đợi Phạm Thái từ chối, cậu ta đã tự mình rót cho cô ấy một cốc bia. Phạm Thái khó xử nhìn người kia, lúc này Giả Họa đột nhiên đứng dậy nói: “Phòng mình chỉ có một mình Vưu Dung biết uống, còn Phạm Thái không uống nổi một giọt, cứ để Vưu Dung uống thay cậu ấy cốc này đi.”
Dứt lời, cô ấy đưa cốc bia cho tôi. Không phải chứ, quý cô này đúng là biết cách tìm việc cho tôi mà. Phạm Thái lúc này cũng nhìn tôi cầu xin, Giả Họa thấy tôi chưa nhận cốc thì nhỏ giọng nói bên tai tôi:
“Có lẽ mục đích của đám nam sinh chính là muốn thấy Phạm Thái say rượu.”
Aiz, việc này đúng là chuốc lấy vạ mà! Một câu nói của Giả Họa, một, khiến tôi nhớ đến bữa ăn mà tôi vốn cũng có mặt, tôi cũng có trách nhiệm; hai, có lẽ khi cô ấy thực sự say rồi, nhất định bọn họ sẽ biến tôi thành vật hi sinh chứ không để bọn nam sinh được hời. Vậy nên dù sao chăng nữa, vụ này tôi nhất định phải lên đài rồi!
Tôi nhận lấy cốc bia, một hơi uống cạn. Đám nam sinh thấy tôi uống hai cốc, mặt không biến sắc, nhưng kẻ thèm muốn nụ hôn của Phạm Thái liên tục tiến lên, từng kẻ từng kẻ bị tôi chặn lại. Nhưng đám nam sinh càng thấy tôi uống được lại càng đến uống với tôi nhiều hơn, trên bàn đã có bai chai bia cạn sạch, lúc này, Giả Họa lại lạnh lùng nói: “Các cậu cậy đông hϊếp yếu rõ ràng quá đấy.”
“Hết cách rồi, quy củ của Thiên Tân là vậy, một vòng mỗi người uống một ly.” Có một nam sinh vội vàng tìm cớ ngụy biện. Có tí men vào người, tôi cũng chẳng còn kiêng dè gì, nghe thấy lời đó của cậu nam sinh kia, trong lòng lại bốc hỏa, tôi chỉ thẳng vào Phạm Thái, nói với cậu kia: “Gái của chị, mấy cậu không động vào được đâu!”
Rồi lại chỉ vào ba chai bia, khinh thường: “Ba chai năm chai với chị chỉ là súc miệng thôi, bảy tám chai vẫn tỉnh chán!”
“Ha ha…” Lần đầu tiên nghe thấy Vũ Đạo cười ra tiếng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi thấy anh ta chỉ uống nước ngọt, trong mắt có vài phần mong đợi.
Lúc này, Lý Tiêu đến ngồi bên cạnh Viên Duyệt, hình như nói gì đó với cậu ta, có lẽ là dùng lời lẽ khích cậu ấy, có điều Viên Duyệt ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lập tức lắc đầu.
Sau đó, tôi đi vệ sinh, lúc bước ra từ nhà vệ sinh lại đυ.ng phải Vũ Đạo đang đứng dựa vào tường, giống như cố tình đợi tôi vậy. Anh ta thấy tôi đi ra, đứng thẳng người lại, hỏi tôi: “Thế nào rồi? Có cần tôi ra mặt không? Hay là em vẫn đang thích chí hả? Nếu như là vế sau, tôi cũng rất vui mừng được tiếp tục ngồi xem.”
“Xời, em là con gái của Tửu thần đấy!” Nói xong, tôi quay về chỗ ngồi, lại phát hiện trên bàn có thêm một vỏ chai rỗng, hơn nữa ở cửa có một nam sinh đang nôn mửa. Tôi nhìn Giả Họa đang ngồi rất điềm tĩnh, thấy cô ấy giải thích: “Lý Tiêu khăng khăng mời rượu, mình nói là mình không uống được. Cậu ta khăng khăng nói chỉ cần mình chịu một hơi uống cạn, mình uống một cốc, cậu ta sẽ uống ba cốc, mình không cẩn thận uống hết một chai, vậy nên cậu ta bị nôn.”
Quả nhiên là phái nham hiểm lợi hại thật! Mới một chốc đã xảo quyệt quật ngã được một tên rồi! Bây giờ sự chú ý của đám nam sinh đột nhiên chuyển sang Giả Họa, có lẽ đám con trai vẫn cho rằng tiêu diệt được một mình tôi là có thể công kích Phạm Thái, ai mà ngờ lại xuất hiện một Giả Họa tửu lượng khó dò. Lúc này mặt tôi ít nhiều cũng đã bắt đầu phớt đỏ, còn Giả Họa sắc mặt không đổi vẫn ngồi đó, càng nhìn càng thấy thâm sâu khó dò, so với tôi, cô ấy còn có tư thế ‘một người làm quan, cả họ được nhờ’ hơn.
Không biết đám con trai lại nói gì với Viên Duyệt, lúc này cậu ta cuối cùng cũng mất kiên nhẫn đứng lên, đi qua đây. Đến trước mặt tôi, cậu ta không nói nhiều lời, uống cạn ba chai bia trước, sau đó nói:
“Bây giờ như nhau rồi, giờ hai người các cậu uống đi! Nếu mình thắng, mình chỉ có một yêu cầu, mình muốn hôn Phạm Thái một cái.”
Woa, MAN thật đấy! Người khác đều muốn làm cho Phạm Thái say để được hôn, còn cậu ta lại hi vọng mình được hôn cô ấy. Ban đầu tôi hoàn toàn không muốn đọ rượu một cách ngu ngốc với ai đó, nhưng thấy Viên Duyệt, cậu ta lại thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, ngược lại làm tôi vô cùng ngưỡng mộ, nó đã khơi gợi lên quyết tâm không khuất phục của tôi.
“Được!”
Viên Duyệt nhìn Phạm Thái, tôi thì thầm đảm bảo với Phạm Thái là mình sẽ không thua, cô ấy liền không nhiều lời, có lẽ nghĩ việc tôi uống bia lúc này cũng là vì mình, vậy nên không làm xấu mặt tôi.
Tôi mở một chai bia, dốc cạn. Mà Viên Duyệt cũng không chịu lép vế, uống cạn một chai không chớp mắt, mà tôi và Viên Duyệt cũng liên tục dốc cạn cả chai không ngừng, một hơi là xong. Mọi người hô lên ‘Hay’. Tiểu Dư đứng lên cổ vũ cho tôi, còn đám nam sinh cũng từ từ vây quanh bàn của tôi, cổ vũ cho Viên Duyệt. Phạm Thái ở bên cạnh lo lắng không thôi, Giả Họa vẫn yên lặng ngồi đó. Không biết uống hết bao nhiêu chai, lúc ngước mắt lên, Vũ Đạo đã ngồi ở bàn của bọn tôi, hơn nữa lại còn ở bên cạnh tôi, lúc này anh ta cũng đang ngẩng đầu nhìn tôi. Thấy tôi nhìn lại, anh ta đột nhiên đặc biệt nghiêm túc nói: “Vưu Dung, tôi ủng hộ em!”
Tôi thoạt nghe, suýt chút nữa thì nôn ra. Chẳng lẽ anh ta là gián điệp của đối phương sao? Cố tình đến trêu chọc tôi nôn ra.
Mặt tôi lúc này đã đỏ lựng, còn khuôn mặt trắng trẻo của Viên Duyệt càng uống lại càng trắng, bia càng lúc càng khó uống, tốc độ uống tất nhiên cũng dần chậm lại. Lúc này, Viên Duyệt lại uống cạn một chai, cổ họng ùng ục mấy cái, Vũ Đạo đứng lên xem xét, vỗ lưng cậu ta, quan tâm hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Vừa dứt lời đã thấy Viên Duyệt nôn thốc xuống đất.
Vũ Đạo dặn đám bạn học chăm sóc Viên Duyệt, sau đó đưa cho tôi một chai bia, mỉm cười nói: “Em uống xong chai này mà ok thì em thắng!”
Tôi nuốt nước bọt, sau đó cực khổ dốc cạn chai bia xuống, cảm giác bia tràn vào cổ họng rất khó chịu, nhưng vẫn phải cố gắng nhịn lại, sau cùng, tôi đã thắng được Viên Duyệt!
Tôi giơ tay tỏ ý mình đã chiến thắng, mẹ ơi con không làm nhục danh hiệu ‘Tửu thần’ của mẹ rồi! Đám con trai ủng hộ Viên Duyệt vô cùng chán nản không cam lòng, nhưng lại chẳng thể đưa ra yêu cầu uống thêm. Lúc bọn họ thay Viên Duyệt thu dọn tàn cuộc, tôi chạy vào nhà vệ sinh, sau khi đi vào, đột nhiên bị Vũ Đạo túm lấy, ấn xuống bồn cầu, anh ta bóp miệng, nhét ngón giữa vào cổ họng, tôi buồn nôn, cũng chẳng nhịn được nữa, nôn thốc nôn tháo ra. Vũ Đạo vừa ở bên cạnh rửa tay, vừa nhẹ nhàng nói: “Chiến thắng như vậy có mệt không?”
Tôi nôn xong định phản bác lại, anh ta đột nhiên vỗ lưng, sau đó tôi cảm thấy cổ họng ngứa ngứa, lại tiếp tục nôn. Vũ Đạo thở dài, nói: “Xem ra bác sĩ Trương nói đúng rồi, con gái hoặc là không uống được, hoặc là còn uống hơn cả con trai, hơn nữa lại rất khó bảo.”
“Dù sao em cũng thắng rồi!” Tôi ngẩng đầu lên nói một câu.
Vũ Đạo khịt mũi, nói kiểu không mấy ủng hộ: “Ừm, em thắng rồi!” Sau đó lại vỗ đầu tôi, cười tủm tỉm nói: “Đó là vì tôi ủng hộ em.”
Tôi cũng khinh thường hừ một tiếng, anh ta chẳng để tâm, đột nhiên nói: “Đúng rồi, có phải mẹ chúng ta là ‘Tửu thần’ không?”
Tôi sững người, lau lau miệng, không để ý đến anh ta, quay về bàn tiệc. Gã này sao lại giỏi đòn tâm lý thế nhỉ? Trước mặt anh ta, suy nghĩ của tôi cứ như là bị nhìn thấu tất tần tật.
Quay về bàn, lại thấy quán ăn đã loạn cào cào, hai người Tiểu Dư và Phạm Thái đang ồn ào gây rối, Phạm Thái vừa kéo một cậu nam sinh nào đó ra định hôn, còn chưa hôn được thì Tiểu Dư đã cầm một chai bia rỗng đập một cái. Phạm Thái kéo đến một người thì Tiểu Dư đánh một người, phối hợp vô cùng chính xác! Lúc này, đã có một nửa số nam sinh đang trốn tránh Phạm Thái, còn nửa khác thì ôm đầu bò dưới đất. Giả Họa vẫn ngồi ở đó, chẳng nói chẳng rằng. Tôi bắt đầu cho rằng đây là mưu kế của Tiểu Dư, trong lòng đang thầm khen cô nàng này thông minh, ai ngờ càng xem càng thấy không ổn, thì ra đúng là cô ấy đã say khướt rồi!
Vũ Đạo gọi điện cho bác sĩ Trương, sau đó để Viên Duyệt và mấy sinh viên bị đánh vào bệnh viện trường kiểm tra. Còn anh ta và Vương Cát cùng hai sinh viên chưa bị đánh ở lại quán ăn, tạt nước cho bốn nữ sinh bọn tôi tỉnh táo, sau khi Tiểu Dư và Phạm Thái thôi gây rối mới đưa bọn tôi về kí túc.
Về đến kí túc, tôi lại dội thêm rất nhiều nước, còn hai người Tiểu Dư và Phạm Thái lại lao đầu vào ngủ. Lúc này, tôi mới có thời gian rảnh hỏi Giả Họa xem lúc tôi đi vắng đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy nói có người nhân lúc tôi không ở đó đã đến mời rượu ba người họ, Tiểu Dư nóng nảy, cuối cùng uống liền mấy cốc, lại còn kéo Phạm Thái uống cùng, sau cùng thành ra như vậy. Thì ra Tiểu Dư khi say còn khủng hơn hơn Phạm Thái rất nhiều! Xem ra sau này người khác nói không uống được, ngàn lần không nên ép! Thực ra, người lợi hại nhất vẫn là Giả Họa, cô ấy rõ ràng uống được một chai, say đến mức không đứng dậy nổi, cứ ngồi ì một chỗ, nhưng dáng vẻ lại điềm nhiên như không, cuối cùng vẫn là bọn con trai cõng cô ấy về, người như thế mới gọi là khủng bố chứ!
Dạ dày và đầu khó chịu suốt một đêm, chạy ra nhà vệ sinh cả đêm, tôi thầm mắng chính mình ngu ngốc, cũng chẳng phải bảo vệ nụ hôn của mình, làm quái gì phải bán mạng như vậy chứ! Ngoài ra, tôi không ngừng mắng chửi tên thầy giáo cầm thú kia, thấy sinh viên say rượu mà cũng không ngăn cản, lại còn đổ dầu vào lửa.
(Ghi chú: Nghe đâu mấy nam sinh bị đưa đến bệnh viện ngày hôm đó, từ đó trở đi không dám bước vào nơi đó, mỗi lần hỏi bọn họ thì ai nấy đều biến sắc, nhưng lại không hỏi được vì sao lại thế. Thường thì có men vào rồi, bọn họ chắc sẽ không bị bác sĩ Trương tra tấn rút máu đâu. Đến bây giờ tôi cũng không biết đêm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Còn từ đó, hai ba năm, cũng không nam sinh nào cùng lúc mời Tiểu Dư và Phạm Thái đi ăn nữa!)