Chương 5

Sốt cả ngày, hai mẹ con đó vẫn chưa về.

MAy mắn là trong ba lô của tôi còn có thuốc, thêm vài món ăn vặt, tôi đi ra phòng khách, phát hiện bà ta cũng đã tắt nguồn điện.

Phòng to như vậy lại tối ôm như mực, trong nhà cũng không có ai. Cô đơn cùng sợ hãi bao vây lấy tôi.

Tôi cũng có chút nhớ mẹ, từ khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi cũng chưa từng gặp lại bà.

Từ nhỏ, mặc dù mẹ tôi vẫn hay phàn nàn rằng muốn sinh con trai, nhưng vẫn đối xử với tôi rất tốt.

Tôi còn nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần tôi bị bệnh, mẹ đều ở bên cạnh tôi suốt đêm, cập nhật nhiệt độ của tôi, lau khăn ướt cho tôi. Tôi bị bệnh cả người khó chịu, khóc lóc khiến mẹ thức cả đêm dỗ dành. Bà ôm ta an ủi: “Ly Ly, đừng sợ, con mau lây hết bệnh cho mẹ, như vậy con sẽ khỏe lại!”

Mỗi lần tôi hết bệnh, mẹ tôi lại ngã bệnh, nhưng bà vẫn ưu tiên chăm sóc tôi.

Trong lòng tôi tủi thân mà khóc, có lẽ vì tôi rất nhớ mẹ, nên chạy về nhà cũ trước đây của chúng tôi.

Căn hộ kia, lúc ly hôn, tòa đã phân cho mẹ tôi, chung cư đã được cải tạo, cổng đã khóa làm tôi không đi lên được, chỉ có thể đứng dưới cổng, nhìn lên căn hộ sáng đèn ở lầu hai, lớn tiếng mà gọi: “Mẹ ơi, con là Tô Ly!”

“Con là Tô Ly!”

Tôi mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện bên cửa sổ.

Đó chính là mẹ tôi, tôi càng gọi lớn hơn nữa.

“Mẹ, con là Tô Ly, bà nội mất rồi, con mới trở về thành phố, mẹ mau xuống gặp con đi!”

Chỉ là dù tôi có gọi thế nào, mẹ tôi cũng không trả lời tôi, cũng không ra gặp tôi. Không biết qua bao lâu, cô hàng xóm thò đầu ra mắng tôi một câu: “Tối rồi, đừng la lối nữa, ồn muốn chết!”

Tôi không từ bỏ ý định, đứng trong đêm tối không chịu rời đi.

đúng lúc này, cửa sổ lầu hai mở ra, một người đàn ông trung niên xa lạ xuất hiện, hung dữ mà quát: “Mày đi mau đi, mẹ mày không có ở đây, về nhà mày đi!”

Rõ ràng tôi thấy mẹ ở trong nhà, bà lại không chịu gặp tôi: “Mẹ, mẹ ra gặp con một lần đi, con biết mẹ ở trong nhà!” Mẹ kế dù đối xử với con không tốt nhưng vẫn bà ta còn biết yêu thương con gái ruột của bà.

Nhưng mẹ ruột của tôi, sau khi ly hôn lại không muốn nuôi tôi, hiện tại kể cả gặp tôi một lần cũng không muốn.

Tôi tủi thân mà khóc, trong lòng càng lạnh lẽo.

Trên cửa sổ đó, một cậu bé tầm năm tuổi thò đầu ra, lêu lêu với ta, kiêu căng mà nói: “Sao mày còn chưa đi, ở đây chỉ có mẹ tao, không có mẹ mày!” Thì ra mẹ tôi đã có một gia đình một, một đứa con trai mà bà luôn ao ước. Cho nên bà không cần đứa con gái này nữa sao? thấy tôi không đi, thằng nhóc đó liền ném một cái trứng gà, trúng vào trán tôi.

Cũng không đau lắm, những trứng gà vỡ ra, dính dính vào tóc, chảy xuống mặt.

“Nếu mày không đi, tao sẽ lấy đá ném mày!” Thằng nhóc la hét, trong tay đã cầm sẵn cục đá.

Tôi nhắm mắt lại, duỗi tay xoa xoa trán, trong lòng mất mát mà rời đi. Mới đi được vài bước, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, bắt gặp mẹ tôi đang đứng trên cửa sổ mà nhìn tôi.

Mũi tôi chua xót, cố nén nước mắt, cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống từng giọt.

Mẹ tôi cũng che miệng muốn khóc, phát tay, ý bảo ta đi nhanh đi. Tôi nhìn bà đóng cửa sổ lại, hiện thực đã tát cho tôi một cái rất mạnh.

Lần này tôi rời đi mà không ngoảnh lại.

Mẹ tôi đã có gia đình mới, tôi không nên quấy rầy bà nữa.