Bước vào phòng Tô Tiêu, phòng được trang trí theo kiểu công chúa màu hồng, mỗi một thứ đều được chủ nhân của nó lựa chọn tỉ mỉ.
So với gian phòng nhỏ của tôi, đúng là khác xa một trời một vực. “Chị ơi, chị ngồi xuống đó đi, em bị mắc chứng bệnh sạch sẽ!” Tô Tiêu cầm một tờ báo cũ, lót lên ghế sau đó nói tôi ngồi xuống.
“Chị không dám làm dơ ghế của em, chị đứng được rồi.” Tôi cúi đầu, giả vờ bối rối.
Tô Tiểu đánh giá tôi là là một đứa hiểu chuyện, sau đó lục lọi trong ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc mỡ, sao đó trịch thượng nói: “Đưa tay đây, em bôi thuốc cho!”
Tôi nghe lời, đưa tay ra.
Nó nở một nụ cười kỳ lạ với tôi, khi nó thoa thuốc lên tay tôi, tôi mới nhận ra nó định làm gì với tôi.
Một cảm giác ngứa ran truyền đến, tôi không nhịn được mà kêu lên.
Thuốc mỡ của nó có trộn muối.
Bạn có hiểu được cảm giác rắc muối vào vết thương không? Xem ra nó đã sớm vì tôi mà chuẩn bị.
“Đau quá!, trong thuốc mỡ có nước muối.” Mắt thấy vết thương của tôi sưng đỏ, tôi khóc lóc kêu lớn,hơn nữa còn cố ý kêu thật lớn, để cho ba tôi nghe thấy.
Tô Tiêu sợ ba tôi nghe thấy, hoảng hốt nhìn ra cửa: “Chị ơi, ngại quá lần trước em họ tới chơi, không biết nó có táy máy gì không?”
“Không sao, em họ của em thật xấu tính, bà nội nói những người xấu tính sẽ bị trời phạt, chị biết em không phải là người như vậy.” Tôi đau lòng mà nói.
Mặt Tô Tiêu cứng đờ, biết tôi chỉ chó mắng mèo, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của tôi lại không giống như vậy, chỉ đành nói: “Em họ em chỉ là một đứa con nít không biết gì.”
“Đừng nghĩ con nít không biết gì, còn nhỏ mà biết dùng thuốc mỡ trộn nước muối sao này lớn lên chắc chắn sẽ gây họa.” Tôi có ý nói một cách nghiêm trọng. Mặc dù tôi không có nói nó, nhưng mỗi câu đều xoáy vào lòng nó, Tô Tiêu bắt đầu khó chịu, không tỏ vẻ hiền lành thân thiện nữa mà bảo tôi đi ra ngoài.
Trở về phòng, tôi lấy băng cá nhân cùng thuốc mỡ trong ba lô ra, băng bó vết thương kỹ càng.
Trước khi đến nhà ba tôi, tôi không biết mẹ kế có dễ chung sống hay không, nên đã chuẩn bị vài món đồ cần thiết.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã dùng.
Ở quê, tôi hay cùng bà nội ra đồng làm việc, bị thương là chuyện thường ngày, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, tôi hoàn toàn có thể xử lý. Chờ khi băng bó xong, tôi đi tắm.
Đang xả nước giữa chừng, bọt nước văng tung tóe, nước nóng liền ngừng chảy. Dù tôi có vặn vòi nước thế nào, nước chảy ra cũng đều là nước lạnh.
Tuy hiện tại không phải là mùa lạnh, nhưng nước vẫn rất lạnh để tắm, khiến tôi lạnh run cả người.
Sau khi tắm xong, tay chân tôi lạnh cóng, hắt xì mấy cái.
“Chị ơi, lúc nãy máy nước nóng bị hỏng, vừa sửa xong rồi.” Ngoài cửa, giọng nói vô hại của Tô Tiêu truyền vào.
“Chị biết rồi!” tôi trùm kín chăn, thở ra hơi lạnh.
Bởi vì lần tắm nước lạnh, đêm đó tôi phát sốt, cả người mơ màng.
Hôm sau, ba tôi đi công tác, không có ba tôi ở nhà, hai mẹ con đó liền mặc kệ sống chết của tôi.
Không cho tôi đi bệnh viện, cũng không cho tôi ăn cơm, để tôi ở trong phòng, không nghe không hỏi, hai mẹ con đó liền vui vẻ mà đi shopping.