Chương 2

Nhưng mấy năm nay, ông chưa từng nghĩ tới sẽ đem bà nội và tôi lên thành phố sống. Mỗi năm chỉ về quê khi Giao Thừa rồi lại vội vã rời đi.

“Này là chị con phải không?”

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, một cô gái trạc tuổi tôi đang ngồi trên sofa.

Nó mặc một bộ váy màu hồng nhạt, một mái tóc đen dài vén gọn gàng sang hai vai.

“Em là Tô Tiêu, chỉ nhỏ hơn chị có 3 tháng tuổi.”

Tôi nhìn sơ qua, sau đó nhanh chóng cúi đầu, làm bộ dáng cực kì tự ti. Thật ra trong lòng tôi rất buồn, thì ra khi mẹ tôi mang thai tôi, ba tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi.

“Chị ơi, đây là quần áo cũ của em, còn có, chị biết dùng máy nước nóng không? Em nghe nói ở quê muốn có nước tắm phải ra giếng gánh nước rất cực khổ.”

Nó tủm tỉm cười sau đó đưa đống đồ cũ cho tôi.

“Cám ơn, nếu có cơ hội em thử về quê sống đi, sẵn đi bái tế bà nội luôn!” Tôi mỉm cười ngọt ngào với nó mà không tỏ ra chút bất mãn nào. Cuộc sống ở quê mà nó nói là chuyện của mấy chục năm về trước, hiện tại ở quê đã có nhiều thay đổi. Nhiều năm như vậy, mẹ kế và Tô Tiêu cũng chưa từng về thăm bà nội lần nào, ngay cả đám tang của bà nội, bọn họ cũng không xuất hiện, thật là có hiếu.

Sau khi nhận lấy quần áo, tôi liền đi về phòng mà bọn họ đã sắp xếp cho tôi. Phòng ốc cũng rất sạch sẽ, tuy không quá rộng rãi nhưng lại có nhà vệ sinh riêng.

Nhưng sau khi kiểm tra kỹ, tôi phát hiện giường của mình là giường gỗ cũ kém chất lượng. Khi ngồi lên, ván giường sẽ phát ra tiếng cọt kẹt rất khó chịu.

Bà ta cố tình chọn gra trải giường mới, để cho ba tôi thấy bà ta là một người mẹ kế chu đáo và rộng lượng.

Ghế nhìn qua rất sạch sẽ, nhưng đã bị hỏng, khi tôi để balo lên chân ghế liền gãy, nếu tôi ngồi lên, không chừng sẽ bị té rất đau.

Kể cả những bộ quần áo cũ mà Tô Tiêu đã cho tôi, ngoại trừ những bộ phía trên còn nguyên vẹn, những bộ phía dưới đều bị kéo cắt vài lỗ.

“Tô Ly, thay quần áo nhanh còn xuống ăn cơm, ba mày sắp về rồi!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ kế.

“Vâng ạ!” Tôi đứng yên mà trả lời một câu, sau đó lấy điện thoại chụp lại những đồ vật mà bà ta chuẩn bị cho tôi.

Khi vừa ra khỏi phòng, tôi liền nhìn thấy ba tôi đã về, hắn ngồi ở vị trí chủ nhà trên bàn ăn, mẹ kế và Tô Tiêu ngồi hai bên, nhìn qua liền thấy bọn họ là một nhà ba người hạnh phúc.

Mà tôi lại chính là người dư thừa đáng thương.

Tôi không biểu hiện ra ngoài, mà cười tươi nhất có thể, giống như một cô gái nhỏ rất yêu thương ba mình: “Ba ơi!” Ba tôi thấy tôi lễ phép, liền vẫy tay bảo tôi ngồi xuống, giống như vẫy một con chó.

Khi ngồi xuống, tôi cũng đế ý, chén đũa của tôi cũng khác so với bọn họ.

Chén của bọn họ là chén sứ tinh xảo, trên chén còn in hình chibi của ba người bọn họ, một chén in hình ba ba, một chén in hình mama, một chén in hình con gái nhỏ, còn chén của tôi thì bình thường.