Chương 12

Nó đá qua đá lại, nhưng không thoát ra được.

Thấy không làm gì được tôi liền khóc rống lên: “Tô Ly, cầu xin chị, đừng có cắt mà!”

Tôi không quan tâm đến việc nó khóc lóc van xin, chiếc kéo vẫn cứ kêu lách cách.

Tóc của nó bị cắt đến lởm chởm, đỉnh đầu trống một mảng to, để lộ ra phần da đầu xấu xí.

Nghe thấy tiếng động ba và mẹ kế chạy đến, nhanh chóng kéo tôi và nó ra.

Nhìn Tô Tiêu với cái đầu sắp trọc, mặt mũi đầy nước mắt, mẹ kế ngây người.

Khi bà ta lấy lại tinh thần, liền nhào qua hung dữ mà muốn tát tôi.

Tôi lập tức né ra, làm bà ta tát vào không khí.

Tô Tiêu nhìn thoáng qua gương, người luôn thích làm đẹp lại thấy bộ dáng xấu xí của mình trong gương với cái đầu trọc lóc, sợ đến mức hét to: “AAAA… Ba mẹ, mau đánh chết Tô Ly đi, con khốn đó làm con thành ra như vậy!”

Ba tôi đứng đó, nhìn tôi và nó ồn ào như vậy, buồn bực mà mắng: “Tô Ly, mày lại quậy cái gì, cái nhà này chưa đủ phiền sao?”

Tôi gục đầu xuống, nức nở một tiếng, nhặt sợi dây chuyền và miếng ngọc kia lên, đi lại gần ba tôi, quỳ xuống ôm lấy chân ba tôi: “Ba và bà nội là hai người mà con yêu thương nhất. Bà nội đã mất rồi chỉ để lại cho con kỷ vật này, lại bị Tô Tiêu đập nát. Ba biết con luôn nhẫn nhịn cái nhà này, nếu không phải nó ép con thì con cũng không đánh nó.”

Nói xong tôi ngẩng đầu lên, nước mắt thì rơi xuống.

Ba tôi ngạc nhiên, lúc đầu ông còn muốn nổi giận với tôi, nghe được chuyện này thì lập tức bình tĩnh lại.

Một đứa con gái ngày thường ngoan ngoãn, cẩn thận với một đứa con gái vừa gây chuyện mất hết mặt mũi, so sánh hai bên cán cân trong lòng đã bắt đầu nghiêng. “Chồng ơi! Tiêu Tiêu khổng phải cố ý, ngược lại Tô Ly ra tay như vậy là quá tàn nhẫn. Làm cho Tiêu Tiêu thành ra như vậy, làm sao ra đường gặp người ta được?” Mẹ kế thấy ba tôi đang dao động, không cam lòng mà nói vào. “Đủ rồi!” Ba tôi bực bội phất tay, sau đó mở ví ra lấy 1000 đưa cho tôi và Tô Tiêu mỗi người 500: “Mày đi mua một bộ tóc giả, mày đi tìm chỗ sửa lại mặt ngọc, hai đứa bây đừng thêm gây chuyện nữa!”

Tô Tiêu tức đến méo cả mặt, khóc lóc chạy ra ngoài.

Khi mọi người đi rồi, giơ tay lau nước mắt, lần này xem như là cạch mặt nhau rồi, đáng tiếc nhất là miếng ngọc bà nội để lại cho tôi.

Trải qua chuyện lần trước bị cắt tóc, Tô Tiêu đã ý thức được tôi không dễ bị ức hϊếp, gần đây cũng không làm khó dễ với tôi nữa. Ở trường nhìn thấy tôi liền tránh đi.

Đồng thời, tôi phát hiện dạo này ba tôi cũng hay đi sớm về trễ, chuyện trong gia đình cũng thờ ơ.

Lúc tôi giúp đem quần áo của ba đi giặt, tôi vô tình phát hiện trong túi quần của ba có một giấy khám thai. Trên tờ giấy không ghi tên mẹ kế mà là một người khác.

Tôi đem giấy khám thai giấu đi mà không nói cho ai biết. Cùng thời điểm, một video quay cảnh một cô gái đang tắm lan truyền trên trang web của trường, hầu như mỗi nam sinh trong trường đều có lưu lại hoặc xem qua. Gần đây, ánh mắt của các bạn cùng lớp trở nên kỳ lạ, trong lòng tôi biết chắc chắn là mẹ kế lại ra tay với tôi.