P4
Sau khi Nhϊếp Hàn Sơn đi tới quân doanh cũng không quay trở lại, ta nghe được hạ nhân trong phủ nói đêm qua Nhϊếp Hàn Sơn dẫn quân đi bắt được hơn trăm người Hung Nô đang xuôi về phía nam, hình như trong đó còn có một nhân vật quan trọng vương tử gì đó, bây giờ bọn họ đều bị giam ở đại lao trong thành, chỉ sợ hắn sẽ phải bận rộn mấy ngày.
Những chuyện này đều không phải là chuyện ta có thể quản được.
Sau một ngày tìm hiểu rõ tình hình trong tòa trạch viện này, ngày hôm sau ta dẫn theo Hổ Phách ra khỏi phủ.
Tính cách người dân ở Bắc Tân Cương rất mạnh mẽ, so với những tiểu thư không khỏi cửa ở kinh thành, ở đây nữ tử lộ mặt ra ngoài làm ăn không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Ta cởi mũ lông che mặt ra, dẫn theo Hổ Phách và Vương thầm thản nhiên bước đi trên đường, đường phố dòng người đông đúc, vô cùng náo nhiệt, có thể nhìn ra được niềm hạnh phúc và yên bình trên khuôn mặt bọn họ.
Những cái bánh bao thịt dê nóng hổi, toả ra mùi thơm của bột mì hoà quyện cùng thịt, nhìn vô cùng thơm ngon.
Ta kéo tay Hổ Phách đi tới xếp hàng, trong đám đông nghe được mọi người bàn tán về Nhϊếp Hàn Sơn và chuyện người Hung Nô đêm hôm trước.
Người dân thành phố Hắc Dương nói gần nói xa đều là sùng bái và kính trọng Nhϊếp Hàn Sơn, bọn họ rất tự hào về hắn.
Hai mắt Hổ Phách sáng lên, kéo lấy tay áo ta, cằm hất lên cao, dù nói thế nào đi nữa thì đối với thành tựu của Nhϊếp Hàn Sơn, quả thực rất đáng để tự hào.
Khi đến lượt chúng ta, Hổ Phách gọi ba cái bánh bao thịt dê, người bán bánh bao nhìn chúng ta một chút, rồi nhét liên tiếp bảy, tám cái bánh bao vào trong túi, cho đến khi không thể chứa nổi nữa mới nhét vào trong tay Hổ Phách.
Hổ Phách mở to mắt, có chút chân tay luống cuống cầm túi giấy đựng bánh bao, há miệng tức giận nói: “Tiểu ca, ngươi đây là làm gì vậy? Ép mua ép bán sao? Chúng ta chỉ muốn mua ba cái thôi! Tại sao ngươi lại nhét thêm nhiều như vậy?”
“Không phải, không phải.” Tiểu ca bán bánh bao nghe vậy thì tỏ ra gấp gáp, liên tục khoát tay: “Bánh bao này không cần trả tiền, không cần trả tiền.”
“Không cần trả tiền?” Ta kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Phu nhân là người của Trấn Bắc Vương phủ phải không? Người là Trấn Bắc vương phi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì không thành vấn đề.” Tiểu ca nở nụ cười: “Vương phi, người đến ăn bánh bao của tiểu nhân chính là vinh hạnh của tiểu nhân. Nếu không có vương gia và Trấn Bắc quân, người ở thành Hắc Dương chúng ta không biết đã bị những người Hung Nô kia chà đạp thành dạng gì rồi, cái này không lấy tiền, là không thể nhận tiền của người.”
“Chào mừng người đến thành Hắc Dương.”
“Cái này…” Ta nhịn không được cười lên: “Làm sao có thể như vậy được? Mọi người đều là buôn bán nhỏ, ta không thể để ngươi chịu thiệt thòi. Hổ Phách!”
Hổ Phách vừa nghe đã hiểu, vội vàng móc tiền từ trong túi ra.
Những người xung quanh vốn còn không biết rõ ngọn nguồn, lúc này nghe được lời của tiểu ca bán bánh bao, bọn họ đều vây quanh ta, ánh mắt háo hức đổ dồn vào trên người ta.
Rất ít khi bị người khác nhìn như thế này, trong lúc nhất thời ta không thể thích ứng được.
Vương thẩm và Hổ Phách nhanh chóng bảo vệ ta ở phía sau lưng.
Một nhóm cô nương đại nương đi lại gần, bắt đầu nhiệt tình bàn tán.
“Đây chính là Vương phi sao? Người thật là xinh đẹp.”
“Nhìn làn da này trắng nõn mềm mại này, vương phi nương nương mau cất tiền lại đi, chúng ta sao có thể nhận tiền của người được.”
“Cất đi, cất đi, vương phi nương nương.”
...
Sự nhiệt tình của những người xung quanh vượt quá sức tưởng tượng của ta, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được những người bán hàng khác đã thu dọn hàng hoá, chạy đến, muốn đưa cho ta những món đồ mà bọn họ cho là tốt nhất.
Khuôn mặt bọn họ đầy vẻ chân thành, hành động không hề nịnh nọt, cũng không phải muốn đạt được thứ gì đó từ chỗ ta, chỉ đơn thuần là cảm tạ mà thôi.
Mà vào giây phút này, ta cuối cùng cũng hiểu được thanh danh của Nhϊếp Hàn Sơn ở thành Hắc Dương tốt đến mức nào.
Trên hai tay của Hổ Phách và Vương thẩm gần như đã chất đầy đồ, cũng may là Vương thẩm có kinh nghiệm, trước đó đã phái người bí mật đi theo phía sau chúng ta, lúc này mới xem như đã cứu chúng ta.
Ta được thị vệ phái tới bao vây, nhìn những thuần phác nhiệt tình xung quanh, ta trịnh trọng sửa sang xiêm ý, cất giọng nói lớn: “Mọi người không nên chen lấn, không nên chen lấn! Chú ý tiểu hài! Chú ý an toàn!”
Nhìn thấy đám người vẫn chen chúc hỗn loạn, ta nhịn không được lại lên tiếng: “Mọi người im lặng, im lặng, nghe ta nói vài câu có được không?”
Hổ Phách cũng hét lên giúp ta, sau vài phút, đám người cuối cùng cũng yên tĩnh lại, một đám người chăm chú nhìn ta bằng ánh mắt chân thành cháy bỏng.
Ta ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh lại sự bối rối trong lòng, không nhanh không chậm nói: “Mọi người đều cảm kích và kính trọng đối với vương gia, ta thay phu quân nhận tâm ý này nhưng xin mọi người lấy lại đồ về đi, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của quân nhân, cũng là nhờ có mọi người ủng hộ ở phía sau, Đại Hạ ta mới có thể ngăn chặn kẻ thù ở bên ngoài. Như Vy rất cảm kích sự ủng hộ của mọi người, ta thay phu quân bái tạ mọi người.”
Nói xong, ta đặt hai tay lên hông, lễ tiết đoan trang hành lễ một cái.
Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, ngay sau đó lại có tiếng vó ngựa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Nhϊếp Hàn Sơn cưỡi ngựa chậm rãi từ xa đi tới.
“Trấn Bắc vương!”
“Vương gia tới rồi!”
…
Ta theo tiếng động nhìn láy, thấy hắn đến, thầm thở phào một hơi.
Nhϊếp Hàn Sơn nhanh nhẹn tung người xuống ngựa, ra lệnh cho đám thị vệ xung quanh mấy câu rồi cất bước đi về phía ta.
Đám người thuận thế tản ra nhường đường.
“Đa tạ lòng tốt của mọi người, bản vương nhận, tất cả giải tán đi, đừng dọa sợ vương phi của ta. Hôm nay thời tiết đẹp, đừng tụ tập ở đây nữa.”
Nhϊếp Hàn Sơn nói xong, đưa tay ra nắm lấy tay ta dẫn đi thẳng tới trước Bạch Tuyết.
Đây là con ngựa yêu thích của Nhϊếp Hàn Sơn, không để người khác tuỳ tiện chạm vào.
Bạch Tuyết nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn ta, nó dụi dụi cái mũi vào người ta, ta hiểu ý đưa tay xoa đầu nó.
Một giây tiếp theo, ta cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ đi, cả người được Nhϊếp Hàn Sơn bế bổng lên ngựa.
Ngay sau đó hắn cũng xoay người lên ngựa, quàng tay qua eo ta thúc ngựa tiến về phía trước.
Ta giật mình, xung quanh vang lên một tràng cười trêu chọc.
Những chuyện như nam nữ ngồi chung ngựa như thế này ở kinh thành là tuyệt đối không thể, nhưng nhìn thái độ của người Bắc Tân Cương lại dường như không phải chuyện gì hiếm lạ.
“Đừng sợ, bọn họ không có ác ý gì đâu.” Giọng nói trầm thấp của Nhϊếp Hàn Sơn vang lên bên tai ta.
“Ta biết, bọn họ chỉ là cảm thấy tò mò đối với ta thôi.”
Ta đưa tay sửa sang xiêm y xộc xệch, nhích người về phía trước một chút, cố gắng giữ khoảng cách giữa ta và hắn, chỉ là lưng ngựa vốn không lớn, cho dù có kiên trì thế nào ta vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ trên người hắn.
Mặc dù đã thành hôn nhưng ta chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như vậy, ta không khỏi đỏ mặt tới tận mang tai.