- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đời Như Bèo Tình Như Bão Giông
- Chương 14
Đời Như Bèo Tình Như Bão Giông
Chương 14
Mặc dù chiến sự Bắc Tân Cương đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều sự vụ theo sau cần phải xử lý, ngoài ra còn có không ít phủ đệ mở tiệc chiêu đãi, Nhϊếp Hàn Sơn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngày hôm sau đã sớm đi ra ngoài.
Hổ Phách sai người chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đang chuẩn bị về nhà liền nhìn thấy Hà tổng quản mang theo xe ngựa đứng ở trước cửa phủ.
“Vương phi, Thái hậu nương nương cho mời người.”
Hổ Phách kinh ngạc, mở to mắt nhìn ta.
Ta phất tay áo, cười nói: “Ta từ Bắc Tân Cương trở về, đã lâu không gặp Thái hậu nương nương, cũng nên đến bái kiến, Hổ Phách tới đỡ ta qua đó.”
“Vâng.”
Hổ Phách lập tức đi tới, đỡ ta đổi xe.
Xe ngựa chạy về phía cửa cung, Hà tổng quản dẫn ta đi dọc theo con đường quen thuộc đến Từ Ninh cung.
Tô Cẩn, cung nữ có đắc lực nhất của Thái hậu nương nương , đang đợi ở ngoài cửa, dẫn theo một đám thị nữ đến hành lễ với ta: “Nô tỳ Tô Cẩn bái kiến Trấn Bắc vương Vương phi.”
Ta kinh ngạc, nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, thay vào đó ta chỉ mỉm cười nói: “Tô Cẩn cô cô mau đứng lên, có chuyện gì vậy? Sao lại đến mức làm phiền cô cô huy động nhân lực như vậy?”
Sau khi Tô Cẩn kiên trì hành lễ xong, bà ấy đứng thẳng người, lộ ra nụ cười thân thiện với ta.
Mối quan hệ giữa nàng và Thái hậu nương nương cũng giống như giữa Hổ Phách và ta, là tình cảm cùng nhau lớn lên.
Hơn nữa, Tô Cẩn vì Thái hậu nương nương mà cả đời không gả đi, địa vị trong cung không tầm thường.
“Không có gì, chỉ là nô tỳ từ miệng Hà tổng quản nghe được Vương phi nương nương ở thành Hắc Dương có hành động vĩ đại, trong lòng nô tỳ vô cùng kính nể.”
“Tô Cẩn cô cô quá khách khí rồi, không thể so sánh với những tướng sĩ ra trận gϊếŧ giặc. Ta chỉ làm một chút việc nhỏ trong khả năng thôi.” Ta khách khí nói một câu.
“Vương phi không cần phải tự hạ thấp bản thân như vậy.” Tô Tấn thuần thục nhếch khóe miệng lên, giơ tay lên nói: “Mời vương phi, ngày hôm nay Thái hậu nương nương đã đích thân xuống bếp nấu món bánh khoai lang và mứt táo mà người yêu thích nhất.”
“Vậy thì ta thực sự có lộc ăn.”
Ta mỉm cười, lông mày hơi cau lại, nhìn cung điện hoa lệ trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị bóp chặt, như sắp bước vào miệng một con mãnh thú khát máu.
Hổ Phách bị chặn lại ngay bên ngoài cung điện, nàng ấy lo lắng liếc nhìn ta.
Một tiểu cung nữ bạo dạn đến bên cạnh mỉm cười gọi: “Vị Hổ Phách tỷ tỷ này, cùng chúng ta qua thiên điện ăn trái cây đi.”
“Đi đi.” Thấy ta nói vậy, lúc này Hổ Phách mới đi theo.
Tô Cẩn giúp ta xén tấm rèm Thuỷ Tinh Môn lên, dẫn ta đi vào.
Bên trong điện, Thái hậu vẫn vô cùng oai phong, mặc một bộ thường phục màu trắng mềm mại ngồi trên ghế dài.
Bên dưới bà ấy là tiểu công chúa Hoành Dương bây giờ đã trưởng thành và đương kim Thái tử đang ngồi đoan chính, trò chuyện nói nói cười cười..
Nhìn thấy ta đi vào, ánh mắt Thái hậu nương nương sáng lên, chống người ngồi dậy.
“Như Vy, Như Vy, mau tới đây! Mau tới đây! Để ai gia nhìn kỹ một chút.”
Ta vội vàng đi nhanh mấy bước, khẽ cúi đầu hành lễ rồi ngoan ngoãn đứng trước mặt Thái hậu nương nương.
“Xem ra mấy ngày này ngươi đã gầy đi không ít.” Thái hậu nương nương trìu mến nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ, trong mắt tràn đầy thương tiếc: “Có lẽ là bị nạn binh đao ở thành Hắc Dương dọa sợ rồi.”
“Thϊếp thân cũng có chút bị hù dọa, là Như Vy không tốt, khiến cho thái hậu nương nương hao tâm tổn trí còn đặc biệt phái Hà tổng quản đi đón Như Vy trở về, chỉ là lúc đó tình hình khẩn cấp...” Ta cúi đầu, lộ ra biểu cảm nhu thuận đúng mực.
“Ai gia hiểu.” Bà ấy nở một nụ cười, ánh mắt nhìn ta càng thêm từ ái: “Ai gia cũng là dựa vào bát tự của các người mà tác hợp, sự thật chứng minh, ai gia không nhìn nhầm người, giao Hàn Sơn cho ngươi, ta cũng coi như là có thể bàn giao với phụ mẫu Hàn Sơn rồi.”
“Thái hậu nương nương quá khen, vương gia anh minh thần võ, Như Vy mới là người trèo cao. Lời nương nương nói thật sự khiến Như Vy sợ hãi.”
Nữ nhân trước mặt này không phải là người bình thường, làm sao người có thể sống sót trong đám mỹ nhân tài mạo, tâm kế trong cung lại là một người lương thiện được? Mặc dù bà là cô mẫu của Nhϊếp Hàn Sơn nhưng mỗi lần ta nhìn thấy bà ấy đều có cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
“Tại sao Vương phi lại phải khiêm tốn như vậy? Theo ta thấy, Hàn Sơn ca ca có thể lấy được tỷ tỷ là ca ca may mắn.” Hoành Dương công chúa yếu ớt che miệng cười nói.
Ta quay đầu lại nhìn nàng ấy, nàng ấy nháy mắt tinh nghịch với ta.
Trong những năm qua, ta đã vô số lần suy nghĩ trong đêm khuya, nếu như lúc trước nàng ấy không bị rơi xuống nước, hoặc nếu người cứu nàng ấy không phải ta, liệu ta có gặp được Nhϊếp Hàn Sơn trong một mối quan hệ khác không?
Nhưng mà lý trí lại nói cho ta biết, cho dù không có Hoành Dương công chúa, ta cuối cùng cũng sẽ gả cho hắn.
Chỉ là đổi một lý do khác thôi.
Về phần tại sao lại là ta? Có lẽ không phải vì ta ưu tú mà là bởi vì ta có một người phụ thân làm thái tử thái phó, ta là lựa chọn tốt nhất.
Mỗi lần nghĩ như vậy ta đều cảm thấy nhàm chán, nhưng giờ phút này lại không thể lộ ra suy nghĩ của mình trước mặt người khác.
Ta phải cúi đầu xuống và giả vờ ngượng ngùng.
Thái hậu nương nương thấy thế liền cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo ta ngồi xuống ghế dài, một cung nữ đưa tới bánh khoai lang và mứt táo mà ta yêu thích nhất tới dỗ dành ta ăn.
Sau khi nói những chuyện trong nhà, lại thêm có Hoành Dương công chúa ở bên đùa giỡn, thái tử ổn trọng ấm áp, bầu không khí nhìn qua cũng có chút hòa hợp.
Thấy đã trôi qua hơn hai canh giờ, ta đã thấm mệt nhưng Thái hậu nương nương vẫn chưa hề có ý định muốn dừng lại.
Ngay khi ta nhấp một ngụm trà, , chuẩn bị tiếp tục giữ vững tinh thần, Tô Cẩn đã từ ngoài cửa đi vào.
"Thái hậu nương nương, Trấn Bắc vương ở ngoài điện cầu kiến, hắn nói Thái hậu và Vương phi đã hàn huyên lâu như vậy, mau trả thê tử lại cho hắn.”
Lúc nói ra lời này, trong mắt Tô Cẩn còn mang theo ý cười.
Vành tai ta đỏ bừng.
Thái hậu nương nương trêu chọc lườm ta một cái: “Được rồi, để người ta vào trước đi. Nói ra lời này, giống như ta là lão bà không hiểu chuyện vậy.”
Tố Cẩn đi ra ngoài, một lúc sau, Nhϊếp Hàn Sơn mặc một bộ trường bào cẩm y trắng ngọc trên đầu ngọc quan đi vào.
Sau khi bái kiến, lại hàn huyên một lúc..
Ta giống như một hài tử ham chơi được Nhϊếp Hàn Sơn đi tìm dẫn ra ngoài.
Hắn nắm tay ta, sóng vai chậm rãi ung dung bước đi.
Thái tử ở bên cạnh hắn, hai người tùy ý nói chuyện phiếm, nhìn qua không nói gì quan trọng, nhưng khắp nơi đều là lời nói sắc bén tranh đấu lẫn nhau.
Ta cũng không xa lạ gì với vị thái tử này, hài tử nhỏ tuổi lúc trước còn non nớt bây giờ đã học được cách cư xử như người lớn.
Người trong hoàng gia, thứ không thể có chính là ngây thơ.
Gió thổi qua, luồn qua khe hở chốn thâm cung rét lạnh đến thấu xương.
Các cung nữ đi qua lặng lẽ liếc nhìn dò xét, không biết trong số bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu gián điệp đang nhìn chăm chú một màn này.
Hoàng đế long thể bất an, lại có ý định lập trữ quân khác.
Ai có thể ngồi lên cái ghế đó, ý kiến của Nhϊếp Hàn Sơn đang nắm binh quyền là vô cùng quan trọng.
Sau khi cáo từ thái tử, ta và Nhϊếp Hàn Sơn ngồi lên xe ngựa hồi phủ.
Thấy sắc mặt của ta không được tốt, hắn giơ tay rót chén nước đưa qua: “Thế nào? Cô mẫu làm khó nàng sao?”
Ta nhận lấy, cầm trong lòng bàn tay giữ ấm, nhìn hắn đầy ẩn ý: “Không phải vậy, nhưng ta không ngờ thái tử cũng sẽ tới.”
“Sao vương gia lại tới đó?”
"Làm xong việc, ta về phủ không thấy nàng, vừa hỏi một chút đã biết nàng bị cô mẫu gọi vào cung, liền đi theo."” Nhϊếp Hàn Sơn đắp chăn lông dày lên chân ta.
“Là thái tử muốn gặp ngươi.” Ta nói tiếp.
“Ta biết.”
“Đáng lẽ ngươi không nên đến, nhất là vào thời điểm này, ít nhất không phải riêng tư như ngày hôm nay.” Tôi lắc đầu.
“Nhưng nếu ta không đến, nàng có thể đi được không?” Nhϊếp Hàn Sơn nhướng mày nhìn ta, cười như không cười.
Ta nhún vai: “Cùng lắm là uống thêm vài chén trà, ăn nhiều thêm chút điểm thâm, Thái hậu nương nương cũng sẽ không cầm cố ta mãi trong Từ Ninh cung được.”
“Nhưng ngồi đợi ở đó rất khó chịu.”Ánh mắt của hắn thật ấm áp, giống như lập tức xuyên thấu nỗi bất bình trong lòng ta, lúc này, ta cũng không muốn tiếp tục nói lời dối lòng nữa, thở ra một hơi thật dài.
“Đúng vậy, ta cảm thấy không thoải mái, nhưng có thể làm sao được? Thái hậu nương nương là một nữ nhân rất lợi hại.”
“Đã cảm thấy không thoải mái, sau này nếu như không cần thiết thì không cần đi nữa.”
“Hả?” Ta kinh ngạc nhìn hắn.
“Trấn Bắc vương Vương phi vất vả nhiều ngày ở thành Hắc Dương, sức khỏe không được tốt, thái y nói cần ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt, nàng thấy có được không.”
Ta nheo mắt lại: “Đây có được coi là khi quân phạm thượng không?”
Nhϊếp Hàn Sơn cười nói: “Vy Vy, nàng không cần lo lắng, tất cả đã có bản vương gánh vác.”
“Vương gia không sợ Thái hậu nương nương tức giận sao?”
“Dù bà ấy có tức giận đến đâu cũng không nên kéo nàng liên luỵ vào, ta đã nhắc nhở bà ấy trước rồi.” Nhϊếp Hàn Sơn lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, giống như một vòng xoáy sâu thẳm.
Ta hiểu được sự quan tâm của hắn, sau một lúc im lặng, ta mở ngăn tủ, lấy ra một cái hộp gỗ sơn mài chạm khắc, mở ra, trong hộp được chia làm tám ngăn nhỏ, các ngăn đựng các loại trái cây bảo quản và điểm tâm nhẹ.
Ta không biết phải nói gì nên chỉ có thể dùng trái cây bày tỏ lòng biết ơn.
Chúng ta thành thân đã lâu, sao ta lại không biết rõ thói quen của hắn, hắn quả thực không kén ăn, nhưng khẩu vị lại thiên về đồ ngọt.
“Vương gia, nếm thử trái cây đi.”
“Là nàng làm sao?”
“Không phải, đây là Hổ Phách sai người tới cửa hàng Bát Đại ở kinh thành mua về. Lần này trở về vội vàng, không có thời gian đưa qua cho vương gia.”
Ta cầm hộp đưa qua, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đây là mận khô của Hà Kỷ. Hắn là ướp với mật ong và đường phèn, không có chút vị chua nào cả.”
"Đây là bánh ngọt của Dương Thị, ăn rất mềm, ngon miệng.”
…
Có thể nhìn ra được, hắn rất lạ lẫm với cửa hàng Bát Đại, nhưng rất nể mặt ta mà nếm thử.
Ta cũng ăn một ít, hộp sơn mài vốn đã không lớn, lúc này gần như không còn lại bao nhiêu.
“Nếu nàng thích, lát nữa trở về chúng ta có thể mua thêm.” Hắn đã nói như vậy.
“Lát nữa trở về?” Ta nhất thời không hiểu hắn là có ý gì.
Lúc này, xe ngựa dừng lại.
Bên ngoài truyền đến giọng nói hưng phấn của Hổ Phách: “Vương gia, Vương phi đã tới Tự phủ rồi.”
Nghe thấy tiếng gọi, ta giơ tay kéo rèm xe.
Hai chữ “Tự phủ” rất lớn đập vào trong tầm mắt, ta ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn.
Nhϊếp Hàn Sơn nhếch lên khóe miệng: “Không phải hôm nay nàng định về thăm nhà một chuyến sao?”
“Vương gia, ngươi... ta...” Ta nhất thời không biết phải nói gì.
Hắn đứng lên, xuống xe trước rồi đưa tay cho ta: “Đi thôi, cũng đã lâu rồi nàng không gặp nhạc phụ nhạc mẫu, lúc chúng ta ở thành Hắc Dương, có lẽ bọn họ đã vô cùng lo lắng.
“Phụ thân ta... còn thân phận của ông ấy.” Ta có chút ngập ngừng.
“Vy Vy, nàng là thê tử của ta.” Hắn trịnh trọng nói.
Ta thở dài, đưa tay ra, để hắn tuỳ ý đỡ ta xuống xe..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đời Như Bèo Tình Như Bão Giông
- Chương 14