Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đời Như Bèo Tình Như Bão Giông

Chương 1

Chương Tiếp »
1

Ta tên là Tự Như Vy, nhi nữ của thái phó nổi tiếng khắp kinh thành

Trong yến tiệc Trung thu, ta cứu được Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước.

Thái hậu cảm thấy ta tính tình ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, phượng tâm cực kỳ vui vẻ.

Một đạo ý chỉ hạ xuống chỉ hôn ta cho Trấn Bắc vương Nhϊếp Hàn Sơn thanh danh hiển hách đương triều.

Sắc mặt ta tái nhợt, suýt chút nữa té ngã, vội vàng quỳ xuống nói: “Như Vy tài sơ học thiển, thật sự không phải lương phối xứng đôi với Trấn Bắc vương. Khẩn xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Mọi người đều biết, trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là ý trung nhân của Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường.

Hắn từng tuyên bố hùng hồn, đời này tuyệt không cưới thê nạp thϊếp, muốn cùng nàng ấy một đời một thế một đôi người.

Thành thân trong tình huống này...

Ta vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc hắn u ám, sắc mặt đen như mực.

Sau đó, phụ thân cùng mẫu thân ta vì lo lắng cho ta mà suốt nửa tháng đều không thể ngủ ngon giấc.

Liên tiếp dâng mấy tấu sớ từ hôn đều bị bệ hạ trả về.

Mà Trấn Bắc vương vốn tưởng rằng sẽ từ hôn, lại an tĩnh không nói một lời.

Ngày đại hôn, khi hành lễ phu thê giao bái.

Một nha hoàn từ ngoài cửa vội vàng chạy tới, lảo đảo ngã nhào trên mặt đất: “Vương gia! Vương gia! Ngươi mau đi xem! Liễu di nương... Liễu di nương đột phát bệnh tim, sắp không xong rồi.”

Sắc mặt Nhϊếp Hàn Sơn đại biến, lập tức ném tấm lụa đỏ trong tay xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả quan khách, hắn phẩy tay áo bỏ đi, để lại một mình ta lại ở hiện trường thành thân.

Nhìn xuyên qua lớp khăn tân nương, ta nhìn một thân hỉ phục đỏ rực của hắn càng lúc càng xa, tấm lụa đỏ trên tay hắn trở nên lạnh lẽo.

Tân lang đã đi rồi, lễ bái đường này không cần phải tiến hành nữa, ta đưa tay lột bỏ tấm khăn hỷ đang che trên đầu.

Ngay khi mọi người cho rằng ta sẽ phẩy tay áo bỏ đi, ta lại khẽ mỉm cười, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của đám người người, rất tự nhiên lấy danh nghĩa Trấn Bắc vương Vương phi chào hỏi khách nhân.

Thái hậu chỉ hôn, bệ hạ nhiều lần bác bỏ tấu sợ xin từ hôn, mối hôn sự giữa ta và Trấn Bắc vương Nhϊếp Hàn Sơn không phải đơn giản là hôn nhân giữa hai nhà, không thể không thành thân đối với chuyện này phụ thân ta cũng không thể làm gì.

Những người có mặt cũng không phải là người không có mắt nhìn, lúc này bọn họ không muốn đắc tội với Trấn Bắc vương và Từ gia, mỗi người đều có những tâm tư khác nhau, chỉ coi như là bỏ qua phần lễ tiết, nhao nhao đi đến tiền viện nhập tiệc.

Chỉ có huynh trưởng của ta là nổi giận đùng đùng, muốn đòi lại công đạo cho ta, lại bị ta kéo lại: “Ca ca đừng đi! Không sao đâu.”

“Hôm nay là đại hôn, hắn vậy mà lại sỉ nhục muội như vậy!”

“Muội và hắn vốn không phải là một đôi phu thê bình thường, càng đừng nói là một đôi ân ái. Trước khi gả đến đây, muội đã chuẩn bị sẵn tinh thần, phu thê ân ái trăm năm vốn rất ít, tương kính như tân cũng là một cách chung sống hòa hợp. Hơn nữa, hành vi hôm nay của hắn quả thật là tát vào mặt muội, nhưng cũng là đánh vào mặt Bệ hạ và Thái hậu nương nương , Bệ hạ và Thái hậu nương nương sẽ tự có quyết định, không cần ca ca phải ra tay.”

Ca ca nghiến răng nghiến lợi thở dài, nhìn ta bằng ánh mắt thương hại: “Nhưng... Vy nhi, muội như vậy thật sự là quá thiệt thòi rồi.”

Ta khẽ thở dài một hơi, lắc đầu, không nói thêm lời nào nữa.

Về sau nghe nha hoàn bẩm báo, ngày đó phụ thân và ca ca đều không cho Nhϊếp Hàn Sơn sắc mặt tốt, hắn cũng tự biết mình không đúng, âm thầm chịu đựng.

Buổi tối, cuối cùng hắn cũng bước vào phòng tân hôn, theo lệnh ta, tất cả các nghi thức chúc con đàn cháu đống, uống rượu giao bôi, nâng khăn trùm đầu đều bị loại bỏ, ngay cả long nhãn, hạt sen và đậu phộng trên giường hỷ cùng đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Nến đỏ đốt cháy, đèn đuốc lượn lờ, khắp nơi đều là màu đỏ rực rỡ của chữ hỷ vô cùng trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Ta ngồi trước bàn trang điểm, để nha hoàn thϊếp thân Hổ Phách giúp ta tháo trâm cài, khi có người bước vào, ta quay đầu lại hỏi: “Vương gia, Liễu di nương có sao không?”

Anh ngồi xuống bàn, thần sắc trên khuôn mặt ảm đạm mờ mịt dưới ánh đèn, giống như là có chút áy náy, sau khi trầm mặc một lúc mới trả lời: “Từ trước tới nay Nhu Nhi vẫn luôn yếu đuối, chuyện hôm nay cũng không phải là nàng ấy cố ý, đều là bởi vì hai ngày trước ở trong viện nhiễm chút gió, thân thể không được khỏe, là do nha hoàn quá cẩn thận, bản vương ở đây thay mặt nàng ấy tạ lỗi với vương phi, hôm nay đã để nàng chịu thiệt thòi rồi.”

“Lời này của vương gia, thϊếp thân không dám nhận” Ta liếc mắt, nặn ra một nụ cười, nhìn thẳng vào mặt hắn nói: “Có lẽ cả vương gia và thϊếp thân đều hiểu rõ, mối hôn sự này của chúng ta chỉ là ân điển của bệ hạ và thái hậu nương nương, cũng có chút bất đắc dĩ, thϊếp thân biết được vương gia đã có người trong lòng, cũng không có ý tranh sủng với nàng ấy, chỉ là việc đã đến nước này, từ nay về sau, thϊếp thân sẽ là tròn bổn phận của một thê tử chính phòng, quản lý tốt việc nhà, về phần những chuyện khác, thϊếp thân cũng không đòi hỏi gì, chỉ mong sau này có thể sống yên ổn qua ngày trong chính viện, xin vương gia thành toàn.”

Chúng ta vốn đều là không cam tâm tình nguyện, cần gì phải cả ngày diễn bộ dạng lá mặt lá trái, không phải sẽ làm cho người ta buồn nôn sao? Chẳng bằng trực tiếp định ra ranh giới, hai bên đều cảm thấy nhẹ nhàng.

Ta nghĩ cứ thẳng thắn như vậy có lẽ rất phù hợp với tính tình của Nhϊếp Hàn Sơn.

Quả nhiên, vầng trán của hắn giãn ra một chút, yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của ta dưới ánh nến đỏ hồi lâu, nghiêm nghị nói: “Bản vương sẽ cho nàng đầy đủ thể diện.”

“Thϊếp thân đa tạ vương gia.”

Dứt lời, ta không nói thêm lời nào, phất tay để Hổ Phách tiếp tục giúp ta tháo vòng trâm cài đầu. Đại hôn quả thực không phải ai cũng có thể chịu đựng được, đội mũ phượng suốt cả một ngày, cổ ta đau nhức vô cùng.

Về phần Nhϊếp Hàn Sơn cũng là cả người nồng nặc mùi rượu, ngồi mấy phút lại đi vào phòng tắm phía sau tắm rửa.

Đợi đến lúc hắn cả người ướt đẫm bước ra, ta đã cho tả hữu lúi ra ngoài, lấy ra cuốn Sơn Nhàn Du Ký, tựa vào đầu giường đọc, không còn một chút dấu vết thẹn thùng của tân nương đối với phu quân.

Nhϊếp Hàn Sơn dường như cũng mệt mỏi, liếc nhìn ta một cái, sau đó leo lên giường, kéo chăn gấm đắp lên người.

Cái giường hoa trăm bướm ngàn công này là lúc ta còn nhỏ, mẫu thân chuẩn bị cho ngày ta thành thân, cố ý xin Tô đại sư, danh tượng ở Giang Nam, rốt cuộc mất một năm rưỡi mới làm ra được.

Ngoài vẻ ngoài tinh xảo ra thì đặc điểm duy nhất chính là rất lớn, quá đủ cho hai người chúng ta nằm.

Mặc dù Nhϊếp Hàn Sơn thân hình cao lớn nhưng vẫn thừa lại đủ chỗ cho ta.

Thấy người cũng đã ngủ rồi, trời cũng đã khuya, ta thuận thế đặt sách xuống, vươn qua người hắn xuống giường thổi tắt cặp nến hỷ rồng phượng.

“Nàng làm gì vậy?” Hắn nhìn ta đầy vẻ khó hiểu.

Theo tập tục ở kinh thành, trong đêm tân hôn nến rồng phượng cần được thắp suốt đêm cho đến bình minh, tượng trưng cho phu thê ân ái, trăm năm hoà hảo.

Nhưng giữa ta và hắn cũng không cần những thứ này.

Ta chậm rãi bò trở lại giường, kéo một cái chăn gấm khác đắp lên người, lạnh nhạt nói: “Có ánh sáng, ta không ngủ được.”

Ta nghiêng người, giữ một khoảng cách lớn giữa ta và hắn.

Mặc dù là đêm động phòng hoa chúc, nhưng cả hai chúng ta dường như đã đạt được sự ăn ý ngầm không ngờ tới.

Chuyện Nhϊếp Hàn Sơn sẽ không chạm vào người ta, trước khi thành thân ta đã sớm dự liệu trước, giờ phút này thậm chí còn có chút thoải mái.

Chỉ là nhìn chằm chằm tấm lụa đỏ ở đầu giường, sự phiền muộn trong lòng khó tránh khỏi trào dâng lên.

Thiếu nữ luôn nhạy cảm, chuyện thành thân chẳng khác gì đầu thai lần thứ hai, ta cũng đã thầm tưởng tượng phu quân tương lai của mình sẽ như thế nào, là cao hay thấp, béo hay gầy, là kiên nghị quả cảm hay là hào hoa phong nhã? Hắn sẽ có tính khí như thế nào? Hắn và ta sẽ ầm ĩ, cãi nhau giống như tỷ tỷ và tỷ phu, hay sẽ ân ái lưu luyến giống như phụ thân và mẫu thân...

Bây giờ tất cả đều đã có câu trả lời, phu quân của ta văn tài võ lược, cái gì cũng giỏi, nhưng đáng tiếc trong lòng hắn đã sớm có người khác rồi.

Vì một cái người không thương mình, tranh giành tình cảm là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này.

Lòng người từ trước đến nay đều không công bằng, dù có gì đi chăng nữa, có lẽ trong mắt hắn chỉ cảm thấy phiền phức.

Cứ như vậy đi, không mong cầu được yêu thương, chỉ mong cầu thể diện.

Trong bóng tối, ta từ từ nhắm mắt lại ép mình chìm vào giấc ngủ, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống.

Không lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dữ dội, sau đó là tiếng tranh cãi gay gắt.

Ta cau mày, cao giọng gọi về phía cửa: “Hổ phách, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Triệu ma ma của Phương viện xông vào đây, nói là Liễu di nương không được khỏe, nhất định phải tìm vương gia qua đó.” Giọng nói của Hổ Phách vừa tức giận vừa gấp gáp.

Nhϊếp Hàn Sơn nghe được, xoay người muốn đứng dậy:”Bản vương đi xem một chút.”

Hắn vừa bước tới một bước, đã bị ta dùng sức kéo lấy cánh tay: “Thϊếp thân biết vương gia coi trọng Liễu di nương, nhưng hôm nay lúc chúng ta bái đường, vương gia đã khiến thϊếp thân mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, sau đó vương gia đi tới chỗ nào, thϊếp thân không quan tâm. Nhưng mà đêm nay ngài nhất định phải ở lại chỗ này! Thϊếp thân cũng là một cô nương trong sạch, cũng là từ nhỏ đến lớn được phụ mẫu huynh trưởng yêu thương, hy vọng vương gia có thể cho Tự gia chúng ta chút mặt mũi.”

Ta yên lặng nhìn hắn, cánh tay hắn căng thẳng đến căng cứng, dường như có thể cảm nhận được cơ bắp căng lên dưới lớp áo ngủ tơ lụa màu đỏ, ta một bước cũng không nhường, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Mới vừa rồi vương gia còn nói sẽ cho ta thể diện, những chuyện này cứ để thϊếp thân xử lý, vương gia ngủ trước đi.”

Không đợi hắn trả lời, ta đứng dậy khỏi giường, thắp đèn, gỡ bộ áo cưới thêu tơ vàng lộng lẫy vừa thay trên mắc áo, khoác lên người, cố gắng hết sức biểu hiện sự nhắc nhở ở trước mặt hắn.

Nhϊếp Hàn Sơn ngừng động tác, ngồi trở lại trên giường.

Ta đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng cãi vã lập tức um mặt, rõ ràng đám người không ngờ rằng lại là ta đi ra chứ không phải là vương gia, Triệu ma ma đang làm ầm ĩ nãy giờ giống như bị chấn kinh, không thể nói nên lời. .

“Vương phi.”

Ta nhìn quanh đám người ngoài cửa một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Triệu ma ma cùng tiểu nha hoàn bà ta mang theo mấy giây, không đợi các nàng kịp mở miệng, ta đã lạnh lùng nói: “Hổ Phách, ngươi đi lấy thϊếp mời của ta tới đây, đến thái y viện mời Triệu thái y đến xem bệnh cho Liễu di nương. Ngoài ra, đem đám người Triệu ma ma gây ồn ào vào đêm khuya ra đánh ba mươi đại bản, nhốt vào kho củi, ngày mai sẽ lại xử lý.”

Hổ Phách nhoẻn miệng cười nói: “Vâng.” Nói xong nàng ta sai người động thủ.

Bên cạnh có một ma ma ăn mặc chỉnh tề, dường như có chút do dự: “Vương phi, hôm nay là ngày đại hôn, thấy máu sợ là không tốt.”

Ta cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy! Các ngươi cũng biết hôm nay là đêm tân hôn của vương gia và bổn vương phi, sao lại để một ma ma không biết cấp bậc lễ nghĩa bà tử tới gây ầm ĩ ở bên ngoài? Ta thật sự không biết Trấn Bắc vương phủ lại có quy củ như vậy, cút ra ngoài.”

Thấy ta nổi giận, đám người bắt đầu di chuyển, trước khi Triệu ma ma bị kéo đi, bà ta vẫn còn không cam lòng hét lên: “Vương gia! Vương gia!”

Dường như Nhϊếp Hàn Sơn đang khó chịu, từ trong nhà truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Vả miệng.”

Lời này vừa nói ra, lập tức có người chặn miệng bà ta lại, nhanh chóng lôi người xuống.

Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió.

Ngày hôm sau, tin tức về ngày đại hôn của ta và Nhϊếp Hàn Sơn đã truyền khắp kinh thành, kết quả là ta từ chỗ là nhi nữ của thái phó người người ngưỡng mộ trở thành trò cười của toàn thành.

Trong cung bệ hạ vã Thái hậu nương nương cũng biết được việc này, lập tức triệu Nhϊếp Hàn Sơn vào cung, mắng nhiếc nặng nề một trận, Thái hậu và Hoàng hậu còn cố ý phái cung nhân có năng lực nhất mang theo rất nhiều ban thưởng tới trấn an ta, tiện thể dạy dỗ lại vị Liễu di nương kia.

Sau khi mọi việc đã xong, ta dẫn theo nha hoàn Hổ Phách đi qua thăm nàng ta.

Dù sao vị Liễu di nương này thân thể mảnh mai, ra gió đã sinh bệnh, lại là tâm can bảo bối của Nhϊếp Hàn Sơn, không thể khinh thường được!

Ta nhếch môi mỉa mai, vừa đi đến bên ngoài cửa đã bắt gặp vị Liễu di nương kia đang nức nở, rúc vào trong ngực Nhϊếp Hàn Sơn, tìm kiếm sự an ủi.

Nàng ta ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, những giọt nước lớn rơi xuống từ khóe mắt rơi xuống, thực sự là vô cùng đáng thương.

“Hàn Sơn, chàng tin ta đi, không phải ta cố ý quấy rầy lễ đại hôn của chàng và vương phi. Đều là vì thân thể của ta không tốt, ma ma và Tiểu Hoàng cũng là vì lo lắng cho ta, cho nên mới...”

Vừa nói nàng ta vừa ho khan mấy tiếng, Nhϊếp Hàn Sơn giống như rất quen thuộc vỗ lưng cho nàng ta.

Trong kinh thành chuyện thân thể của Liễu di nương đã không còn là bí mật, nghe nói là năm đó ở trên chiến trường vì cứu Nhϊếp Hàn Sơn nên nàng ta mới bị bệnh như vậy, tình hình cụ thể thì không rõ, nhưng chính vì chuyện này nên Nhϊếp Hàn Sơn vô cùng hậu ái nàng ta.

Gặp nhau ở nơi sinh tử, tình cảm thâm tình thắm thiết như vậy, làm sao người khác có thể so sánh được?

Mà ta cũng không muốn đi so sánh.

Hổ Phách đi theo sau lưng ta có chút không nhìn được nữa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở.

Lúc này hai người bọn họ mới chú ý đến ta.

Liễu di nương ngẩng đầu nhìn về phía ta, nở ra nụ cười yếu ớt lấy lòng: “Vương phi.” Nói xong, nàng ta miễn cưỡng chống đỡ cơ thể muốn đứng dậy ra khỏi giường hành lễ với ta nhưng lại giữa chừng lại ngã trở về trong lòng Nhϊếp Hàn Sơn.

Thấy vậy, ta cũng không buồn đi tìm hiểu là thật hay giả, lập tức ân cần rộng lượng nói: “Muội muội thân thể không tốt, đừng xuống giường, cứ an tâm tĩnh dưỡng đi.”

“Đều là lỗi của thϊếp thân, hôm nay ta vốn phải đến chính viện hầu trà vương phi, vậy mà còn làm phiền vương phi tới đây thám ta, thật sự là không phải. Hôm qua ta quấy nhiễu vương gia và vương phi suốt một ngày, thật là tội lớn”

“Muội muội nói lời này thật là quá khách khí rồi, đó đều là do nha hoàn và ma ma không biết quy củ, muội không cần phải để ý đến bọn họ mà tổn hại thân thể, hôm qua thái y đến xem bệnh nói thế nào rồi?” Ta mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn chấp nhận sự yếu ớt của nàng ấy, hơn nữa còn thực sự có chút tò mò về căn bệnh của nàng ấy.

“Chỉ là bệnh đau thắt ngực cũ thôi, không chịu được gió, không chịu được xúc động, mấy năm nay nhờ có vương gia chiếu cố nên ta mới gắng gượng chút hơi tàn sống qua ngày, vương phi không cần để trong lòng, bình thường chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được.”

Nàng ta nói chuyện vô cùng ôn hoà, từng chữ giống như châu ngọc.

Không chịu được gió, không chịu được xúc động, vương gia chiếu cố, nói như vậy không phải đang có ý ta đừng nghĩ dùng thân phận Vương phi mà tới doạ nàng ta sao?

Theo quy củ, nàng ta là di nương, hàng ngày phải đến chính phòng để hầu hạ ta từ sáng tới chiều tối.

Nhưng vì người ta đã nói như vậy, thân thể không tốt, nếu xảy ra chuyện, chẳng phải là lỗi của ta sao?

Ta khẽ mỉm cười, vừa vặn ta cũng không muốn nhìn thấy nàng ta.

Ta không hề có ý gì đối với Nhϊếp Hàn Sơn, một lòng chỉ muốn ở trong viện sống an nhàn qua ngày, lúc này cũng vui vẻ hào phóng nói: “Muội muội nói lời này thật khiến tỷ tỷ cảm thấy đau lòng, nếu thân thể đã không tốt, sau này những lễ nghi như vấn an hầu hạ không cần phải làm nữa, muội muội điều dưỡng thật tốt là được.”

Ta rộng lượng như vậy, Nhϊếp Hàn Sơn rõ ràng rất hài lòng, sau một hồi trò chuyện, nha hoàn bưng một chén thuốc nóng hổi từ ngoài cửa đi vào.

Sau khi nha hoàn phục thi nàng ta uống thuốc xong, nghỉ ngơi, ta và Nhϊếp Hàn Sơn cùng nhau rời khỏi phương viện.

Đi được nửa đường, Nhϊếp Hàn Sơn đột nhiên nói: “Nhu Nhu thân thể không tốt, sau này chỉ sợ phải làm phiền vương phi rồi.”

Ta sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng.

Lời này của hắn có ý là muốn ném chuyện chăm sóc Liễu di nương lên đầu ta.

Vừa rồi ta nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn vứt bỏ củ khoai nóng bỏng tay này, dù sao nếu chăm sóc tốt chưa chắc đã được khen thưởng, chăm sóc không tốt thì nhất định sẽ bị người ta bất mãn.

Hắn lại cảm thấy ta rộng lượng nên mới có thể được một tấc lại muốn tiến một thước sao?

Ta cố nén lửa giận trong lòng, nhìn thẳng vào mắt hắn, lãnh đạm nói: “Vương gia, chuyện này có gì làm phiền đâu, trước đây khi thϊếp thân chưa vào phủ, đám hạ nhân cũng đã hầu hạ muội muội chu đáo, tất cả ăn mặc chi phí đều như cũ. So với thϊếp thân, có lẽ quản gia trong phủ và nhóm ma ma hiểu rõ cách chăm sóc người bệnh hơn, không giấu gì vương gia, thân thể thϊếp thân cũng không được khá lắm, nếu vương gia không tin, ngày về lại mặt có thể hỏi mẫu thân thϊếp thân.”

Mẫu thân ta vốn đã vì chuyện ta phải gả cho Nhϊếp Hàn Sơn mà sầu não uất ức, sau khi nghe được chuyện xảy ra ngày hôm qua, càng buồn bã tới trực tiếp đổ bệnh.

Mặc dù ta lo lắng nhưng cũng chỉ có thể phái người trở về thăm hỏi vài câu.

Vừa nhắc tới chuyện này, hắn lập tức không nói nên lời, nghĩ lại cũng biết mình không đúng: “Bản vương không phải có ý đó, chỉ là bây giờ vương phi đã vào phủ, tất cả công việc hậu viện trong phủ đều giao vào tay vương phi, Nhu Nhu nhiều bệnh, sau này chắc chắn không tránh được sẽ có không ít chuyện phiền toái đến quấy rầy vương phi, chỉ sợ sẽ làm cho vương phi phải vất vả.”

“Về phần bên chỗ nhạc mẫu, ngày lại mặt, Hàn Sơn sẽ đích thân thỉnh tội, ngày hôm qua thật sự là có lỗi với vương phi.”

“Cũng không có gì phiền phức, cứ để bọn hạ nhân chăm sóc chu đáo là được, vương gia yên tâm, thϊếp thân không phải người đa nghi hay ghen ghét, lúc trước Liễu di nương ở trong phủ được đãi ngộ như thế nào, bây giờ cũng là như thế.”

Có lẽ nghe thấy sự lạnh lùng trong lời nói của ta, hắn trầm mặc nhìn ta: “Bản vương biết vương phi rộng lượng, việc còn lại xin nhờ vương phi.” Nói xong, hắn còn chắp hai tay trước ngực, trịnh trọng thi lễ với ta một cái.

Trong lòng ta hơi rung động, đường Trấn Bắc vương, tướng quân ba quân đứng ở trước mặt thiên tử cũng có thể được miễn hành lễ, nam nhân uy nghiêm bất khả xâm phạm trong mắt người ngoài, vậy mà giờ phút này lại có thể cúi đầu.

Trong lúc nhất thời, ta không biết nên cảm thán cho tình cảm sâu nặng của Nhϊếp Hàn Sơn hay ghen tị với vận may của cô nương Liễu Nhu kia.

Điều duy nhất ta có thể chắc chắn chính là ta là người hy sinh duy nhất trong mối hôn sự này.

Có lẽ kiếp trước ta là một án nhân gây tội ác tày trời, mới có thể rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Ta đè nén sự chua xót trong lòng, né tránh nhận lễ của hắn, quay đầu lại để hắn không nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống, trong giọng nói vẫn duy trì thái độ bình tĩnh: “Vương gia khách khí rồi, thời gian không còn sớm, thϊếp thân còn có việc trong phủ cần phải xử lý, không tiễn vương gia, vương gia đi thong thả.”

Nói xong ta cũng không đợi hắn mở miệng, mang theo nha hoàn Hổ Phách rời đi.

Hổ Phách nắm lấy cánh tay ta, lo lắng nhìn ta nói: “Tiểu thư.”

Ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, quay sang nàng ấy, nhếch khóe miệng trấn an: “Ngươi yên tâm, ta không sao đâu, mặc dù không có tình cảm, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Nhϊếp Hàn Sơn ít nhất là một người có thể nói chuyện, cuộc sống sau này xem ra cũng sẽ không quá khổ sở.”

Ba ngày sau, trở về lại mặt.

Mẫu thân ôm ta hai mắt đẫm lệ, Nhϊếp Hàn Sơn thật sự đã cho ta đủ mặt mũi đúng như lời hắn nói trước đó, đích thân tạ lỗi trước mặt phụ mẫu ta.

Mặc dù phụ mẫu ta không vui, nhưng cân nhắc đến việc ta đã gả vào vương phủ, tương lai tất cả ân sủng hoạ phúc cả đời này đều gắn liền với hắn, nên rốt cuộc bọn họ cũng không làm khó hắn.

Mặc dù bữa cơm lại mặt không mấy vui vẻ nhưng cũng không quá ngột ngạt.

Trước khi rời đi, mẫu thân kéo ta nói chuyện, hỏi thăm ta và vương gia đã viên phòng chưa.

Nhìn vào ánh mắt mong đợi của bà ấy, ta không đành lòng để bà ấy thất vọng, chỉ đành giả vờ ngượng ngùng gật đầu.

Nhìn mẫu thân thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ trời đất, trong lòng ta dâng lên cảm giác bi thương.

Lúc đi ra, vừa vặn nhìn thấy phụ thân đang nói chuyện với Nhϊếp Hàn Sơn.

“Vi Vi từ nhỏ đã được trong nhà nuông chiều, tính tình khó tránh khỏi có chút bướng bỉnh, sau này nếu có chỗ nào không hiểu chuyện, mong rằng vương gia không so đo với nàng, lão phu ở đây đa tạ vương gia trước.”

Vừa nói, phụ thân vừa cúi đầu thật sâu, trịnh trọng hành lễ với Nhϊếp Hàn Sơn.

Nhìn cảnh tượng này, cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt từ khóe mắt không tự chủ mà rơi xuống, trong lòng vô cùng đau xót.

Người bây giờ đang cúi đầu là ai chứ?

Là phụ thân của ta, đương kim Thái tử thái phó.

Năm đó tiên đế nhất quyết bỏ trưởng lão lập ấu, ông ấy dẫn đầu bách quan quỳ trước Thái Cực Môn, mấy lần đình trượng đều không thể đánh gãy tấm lưng đó, lần này lại vì ta mà cong xuống.

Ta che miệng, mới miễn cưỡng không khóc ra thành tiếng.

Nhϊếp Hàn Sơn rõ ràng cùng bị kinh hãi, vội vàng lui lại tránh ra, giơ tay đỡ ông ấy: “Nhạc phụ tuyệt đối không thể làm như vậy, xin người nhanh đứng dậy.”

“Ta biết trong lòng vương gia đã có người khác, ta cũng không đòi hỏi vương giả yêu thương nữ nhi, chỉ hy vọng vương gia sẽ đối xử tử tế với Vi Vi.”

Giọng nói ông ấy đầy buồn bã, bên trong chứa đựng tình thương thuần khiết của một phụ thân đối với nữ nhi.

Nhϊếp Hàn Sơn trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ cảm động nói không nên lời: “Nhạc phụ yên tâm, Vi Vi đã gả cho ta, ta sẽ đối đãi tốt với nàng ấy.”

Phụ thân mỉm cười, đây là nụ cười chân thật nhất mà ông ấy lộ ra trong ngày hôm nay.

Ta trốn ở một bên lệ rơi đầy mặt, một lúc lâu sau mới bình ổn lại tâm trạng, bước ra ngoài.

Phụ thân như không có chuyện gì xảy ra, dặn dò ta vài câu rồi đích thân tiễn ta ra ngoài.

Xe ngựa dừng trước cửa chính, Nhϊếp Hàn Sơn đỡ ta lên xe, xe ngựa đi được một đoạn đường dài, ta không nhịn được vén rèm lên nhìn về phía sau, vẫn thấy bóng dáng già nua của phụ thân đứng sừng sững ở trước cửa, nhìn xe ngựa hồi lâu.

Ta không nhịn được nữa buôn rèm xe xuống, không để ý Nhϊếp Hàn Sơn vẫn còn ở trong xe, quay người lại, cúi đầu bắt đầu rơi lệ, khóc không thành tiếng.

Nhϊếp Hàn Sơn giơ tay lên, dường như muốn an ủi ta, nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại.

Cảm thấy bất mãn, ta lại càng tức giận, ngước đôi mắt đỏ hoe lên, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi không thích ta, tại sao lại phải cưới ta?”

Có trời mới biết, trong thời gian chờ đợi kết hôn, ta đã mong đợi hắn có thể hành động như thế nào.

Nhϊếp Hàn Sơn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Tất cả đều là chuyện đã rồi, ta nhìn hắn không còn gì để nói.

Xe ngựa đi tới Trấn Bắc vương phủ.

Vừa vào phủ đã nhìn thấy Liễu di nương dẫn theo nha hoàn Tiêu Hoàn đứng đợi trước cửa, thấy hai người chúng ta sóng vai đi cạnh nhau, nàng ta lập tức tiến tới chào đón.

Ánh mắt kia chăm chú vào người Nhϊếp Hàn Sơn.

“Hàn... Vương gia, Vương phi.”

“Không phải thân thể không tốt, sao lại đi ra ngoài?” Nhϊếp Hàn Sơn tiến lên đỡ lấy cánh tay nàng ta.

Tâm tình của ta không tốt, không có kiên nhẫn đối phó với màn thị uy phô trương của nàng ta.

“Rời đi lâu như vậy, trong phủ còn có nhiều việc cần thϊếp thân xử lý, không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong ta dẫn theo Hổ Phách quay người rời đi.

“Tỷ tỷ bị làm sao vậy?”

Sau lưng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng yếu đuối của Liễu di nương, giống như đang thắc mắc điều gì đó.

“Không có gì, vương phi nhớ nhà.” Nhϊếp Hàn Sơn đáp.
Chương Tiếp »