Type: Thảo Anh
Thái phu nhân thấy Thương Nhược Lan vì một chuyện nhỏ như vậy cũng đau lòng thì lại càng yêu quý cô ta, bất giác nhớ đến tính tình ngang bướng nhõng nhẽo của Thanh Hề, tuy rằng nàng được người khác yêu chiều nhưng tự thân vẫn chưa biết thương yêu, nghĩ đến người khác, trong khi Phong Lưu lại là người lo việc nước việc nhà bận không ngơi tay, rất cần một người biết thương yêu chăm sóc ở bên cạnh. Tự thấy mình vẫn có chút kém chu đáo với Phong Lưu, thái phu nhân thầm thở dài.
Nửa tháng sau, Thương Nhược Văn không mặc kệ Thương Nhược Lan, tự đến chỗ thái phu nhân kể khổ. “Mẹ, mẹ phải khuyên Nhược Lan giúp con, cô ấy vừa khoẻ lại đã muốn đi rồi.”
“Đó là đạo hiếu mà nó nên làm, chúng ta có muốn ngăn cũng không được, thật đáng tiếc cho một cô gái tốt như thế.”
“Tôi thấy Lan cô nương thực là người tốt, đến phủ chúng ta, trên dưới lớn nhỏ không ai không thích cô ấy, các phu nhân, tiểu thư trong phủ có chỗ nào không khoẻ, cô ấy đều tận tình chăm sóc, ngay đến bà già này cũng là nhờ phúc cô ấy thì chân cẳng mới đỡ hơn. Haizz… thật không nhẫn tâm nhìn cô ấy chịu khổ.”
Viên ma ma nghe nói Thương Nhược Lan muốn đi, cũng cảm thấy sốt ruột.
“Không có cách nào giữ cô ấy được ư?” Thương Nhược Văn nhìn thái phu nhân với vẻ mong chờ.
“Thuyền theo lái, gái theo chồng, nếu có thể tìm cho Lan cô nương mộy nhà chồng tương xứng, chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao.” Viên ma ma thở dài, nói.
“Đúng đấy. Hôm kia, con đi thăm dượng, dượng cũng nhờ con khuyên Nhược Lan đừng theo ông đến Chướng Nam, hãy tìm cho cô ấy một người chồng tốt. Chỉ có điều dượng con không muốn cô ấy bị gả vào nhà nghèo khó, nói là không muốn sau này cô ấy bị nhà quyền thế ức hϊếp.” Thương Nhược Văn nói đến mức hai mắt đỏ hoe.
Nức nở một hồi, cô ta lại nói tiếp: “Dượng con cũng biết mẹ là người nhân hậu, nên bảo con xin mẹ hãy giữ Nhược Lan ở lại phủ, tiện thể chị em con cũng chăm sóc lẫn nhau được. Dì con mất sớm, dượng con lại ra nông nỗi này, Nhược Lan bơ vơ không có ai che chở, nếu thực sự bị gả vào nhà nghèo, con sợ rằng cô ấy phải chịu ấm ức.”
Giữ lại, giữ lại bằng cách nào bây giờ? Bốn người con trai của thái phu nhân đều đã có vợ, lẽ nào giữ Thương Nhược Lan lại làm thϊếp cho một người?
Thái phu nhân sực nảy ra một ý, nhưng dường như cũng đã nghĩ đến từ lâu, liền hỏi: “Nếu ta cưới Nhược Lan cho Phong Lưu thì sao? Dù sao ha Nhược Lan cũng đã có lời, không sợ người ta nói chúng ta ức hϊếp cô nhi.”
Viên ma ma sững sờ giây lát mới nói: “Nhưng còn Thanh Hề…”
Thực ra, cả ba người đều hiểu rõ tình hình, cũng biết vì sao thái phu nhân lại nói như vậy. “Thanh Hề cũng là đứa hiểu chuyện, tuy nó có chút ngang bướng, ích kỉ nhưng thời gian qua, ta thấy nó đã thay đổi nhiều. Bà cũng không phải lo Nhược Lan sẽ chịu khổ, bây giờ chỉ còn chờ xem ý nó thế nào thôi.” Thái phu nhân nói.
“Một cô gái sao dám tự nói những chuyện này.” Viên ma ma băn khoăn.
“Con biết tính Nhược Lan không bao giờ tranh giành với người khác, cô ấy cũng từng nói với con, người khác coi thường cô ấy đã đành, bản thân cô ấy cũng chưa chắc đã coi đám công tử nhà giàu ấy ra gì, cô ấy chỉ muốn ở bên chăm sóc để đền ơn đáp nghĩa của mẹ.” Thương Nhược Văn rõ ràng là đã dò hỏi trước ý tứ của Thương Nhược Lan.
“Lan cô nương trước giờ làm việc rất thoả đáng, nếu có thể giữ lại phủ ta đương nhiên là không có gì tốt bằng.”
Băn khoăn lớn nhất trong lòng thái phu nhân coi như đã được giải quyết, Phong Lưu không ưng bọn người hầu, bây giờ cưới Thương Nhược Lan cho hắn, đúng là không chê vào đâu được. Có một người ở bên chăm sóc Phong Lưu, thái phu nhân cũng coi như đã bù đắp được cho hắn.
Sau đó, thái phu nhân nói gần nói xa dò hỏi Thương Nhược Lan, cô ta chỉ đỏ mặt, dáng vẻ muốn khóc nhưng cũng không lắc đầu phản đối. “Nhược Lan không cần gì hơn, chỉ mong được hầu hạ bên cạnh thái phu nhân.”
Chuyện này cứ thế được định đoạt.
Hôm nay, thái phu nhân giữ một mình Thanh Hề lại để nói chuyện này với nàng.
“Con thấy Nhược Lan có được không?”
Thanh Hề chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu như bị một ngọn núi đè lên, ban đầu, nghe thái phu nhân nói muốn nạp thϊếp cho Phong Lưu, nàng đã biết chuyện này không thể thoái thác, nhưng cái tên Thương Nhược Lan khiến Thanh Hề cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ, thở không ra hơi.
“Nhất định phải là Lan cô nương sao, dù sao cô ấy cũng là con gái nhà lành, lại là em họ của của tứ đệ muội, cũng coi như họ hàng với nhà ta. Sau này, ngừoi ngoài sẽ nhìn nhà ta và nhà họ Thương thế nào đây?” Thanh Hề không trả lời mà hỏi ngược lại thái phu nhân.
“Haizz… Ta cũng cảm thấy khó xử chứ, chỉ có điều cha Nhược Lan đã có lời nhờ cậy, chưa kể con cũng biết tính Phong Lưu rồi đấy, người bình thường sao lọt được vào mắt nó. Mấy năm nay, chọn đi chọn lại vẫn chẳng được ai vừa ý nó, trong khi tuổi tác của nó cũng không còn ít nữa…” Thái phu nhân không nói hết câu nhưng Thanh Hề vẫn hiểu rõ ý của bà. Con cái thế gia bằng tuổi hắn, đa phần đều đã có con lớn gần mười tuổi rồi.
“Mẹ nói được thì là được.” Thanh Hề có phần buồn bã nói.
Thái phu nhân sao có thể không hiểu lòng Thanh Hề. “Con cũng đừng để bụng chuyện này, con của Nhược Lan tất nhiên sẽ nhận con làm mẹ, tuy vẫn là quan hệ máu mủ ruột rà nhưng con bé chỉ là phận lẽ mọn, địa vị phải rõ ràng. Con ấy à, cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa, chuyện trong phủ phải để tâm đi, từ nay về sau theo ta học quản lí nhà cửa.” Thái phu nhân tính toán như vậy là vì một khi Thương Nhược Lan trở thành thϊếp của Phong Lưu, sẽ không thể trợ giúp tứ phu nhân quản lí nhà cửa được nữa, mà quyền hạn trong tay Thương Nhược Văn sớm muộn gì cũng phải trở về tay Thanh Hề.
“Vâng, lần này con nhất định sẽ nghiêm túc học hỏi.” Thanh Hề xáp vào thái phu nhân, vùi đầu vào lòng bà, hồi lâu không lên tiếng.
“Chuyện này, vẫn nên để mẹ nói với Đình Trực ca ca.” Thanh Hề ngẩng đầu nói với thái phu nhân.
Thái phu nhân vuốt tóc nàng, đáp: “Ừ”
Phong Lưu về phủ, việc đầu tiên là đến chào thái phu nhân, khi đi ra, trên mặt hắn có vẻ lo lắng.
Bí mật nhỏ Phong Lưu cất giữ trong lòng tuy có thể giấu được Thanh Hề nhưng lại không thể qua mắt thái phu nhân.
Hắn nhớ lại lời của mẹ: “Mẹ biết năm xưa bắt con cưới Thanh Hề là đã mắc nợ con.”
Thái phu nhân vốn có ý cưới Thanh Hề cho Phong Cẩm. Năm đó, Phong Lưu trở về từ biên ải, thái phu nhân dự định lấy vợ cho Phong Lưu xong sẽ làm đám cưới cho Phong Cẩm và Thanh Hề.
Thương Nhược Văn vốn là nàng dâu thái phu nhân chấm cho Phong Lưu, nhưng vì muốn đứa con trai từ nhỏ đã gánh vác trọng trách mà trở nên hà khắc của mình lấy được một người vợ như ý, thái phu nhân đã kín đáo sắp xếp cho Phong Lưu xem mặt Thương Nhược Văn.
Phong Lưu vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Thương Nhược Văn ở hội hoa đăng. Nhìn từ xa, Thương Nhược Văn có vẻ rất đoan trang đứng đắn, xem ra là một ngừoi con gái dịu dàng hiền thục. Đúng lúc đó, hắn lại nhìn thấy cô ta đề một bài thơ lên đèn l*иg, ý thơ tao nhã, đúng là một người con gái tài mạo song toàn, lại là người mà mẹ hắn ưng ý, thế là hắn liền gật đầu.
Thế nhưng, càng lớn Thanh Hề càng ngang bướng khó bảo, trong khi Phong Cẩm lại không phải người chịu cúi mình nhún nhường, y sống chết không chịu lấy Thanh Hề làm vợ. Hồi đó, thái phu nhân lo đến mức ăn mức ngủ, một là không nỡ ép buộc Phong Cẩm, hai là không nỡ gả Thanh Hề vào nhà khác, vì với tính khí đó, nàng chắc chắn sẽ phải chịu khổ. Nghĩ tới nghĩ lui, thái phu nhân không thể không đề nghị Phong Lưu cưới Thanh Hề. Đứa con này, thái phu nhân hiểu rất rõ, hắn chắc chắn sẽ không trái lời bà.
Vì chuyện này mà thái phu nhân luôn cảm thấy mình mắc nợ Phong Lưu, sau đó khi Phong Lưu chuyển ra khỏi Lan Huân Viện, thái phu nhân cũng không nhiều lời, đó cũng coi như một sự bù đắp.
Bây giờ, sở dĩ thái phu nhân muốn cưới Thương Nhược Lan làm thϊếp cho Phong Lưu, thực ra còn vì một mục đích khác. Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan là hai chị em họ, ngoại hình, tính cách đều có năm, sáu phần giống nhau.
“Luận nhân cách, dung mạo, Nhược Lan đều không thua kém tứ đệ muội của con, sẽ không khiến con bị thiệt thòi.” Thái phu nhân nói.
Phong Lưu có chút tức giận, không hiểu sao ngay đến thái phu nhân cũng nghĩ là hắn có ý tòm tem em dâu, nhưng những chuyện thế này, càng chối càng chứng tỏ muốn lấp liếʍ, thế nên hắn cũng không nói gì.
Bây giừo, Phong Lưu càng nghĩ lại càng thấy lạ lùng. Lúc đó hắn đã đáp lời thái phu nhân: “Lan cô nương tài mạo song toàn, việc gì phải chịu đựng thiệt thòi làm vợ lẽ, huống hồ con cũng không hề có ý định nạp thϊếp. Từ nhỏ con đã thấy mẹ hao tâm tổn trí với đám tiểu thϊếp của cha, mẹ đẻ của Thanh Hề cũng vì… Con chưa từng nghĩ đến chuyện nạp thϊếp.”
Thái phu nhân nghe hắn nói vậy thì có chút cảm động, cũng có phần lo lắng. “Bên cạnh con cũng cần một người biết yêu thương săn sóc, Thanh Hề tuy tốt tính nhưng vẫn có chỗ chưa chu đáo, sau này có Nhược Lan chăm sóc con, ta cũng yên tâm.”
Phong Lưu cười, nói: “Nàng ấy đã tiến bộ nhiều rồi, thường ngày đều chải đầu cho con, con đi xa cũng là nàng ấy chuẩn bị hành lí, việc gì cũng ổn thoả chu đáo, mẹ cứ yên tâm, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng ấy là được rồi.”
“Nhưng mà…” Thái phu nhân vẫn muốn khuyên tiếp.
“Có phải Thanh Hề phạm lỗi khiến mẹ tức giận?” Phong Lưu ngắt lời thái phu nhân.
Thái độ của thái phu nhân khiến Phong Lưu có chút lo lắng.
“Không, làm sao có chuyện
đó được. Sau việc lần trước, nó không phạm lỗi gì nữa. Chỉ có điều con cũng không còn nhỏ nữa, bằng tuổi con người ta đã có con bảy, tám tuổi rồi, bảo mẹ không sốt ruột sao được?”
“Con cái là lộc trời cho, mẹ cũng không cần sốt ruột.” Phong Lưu cũng biết thái phu nhân lo lắng chuyện sinh con nối dõi của hắn. Hai năm nay, bà không nói ra tất nhiên là vì thương Thanh Hề, vậy mà bây giờ cũng phải sốt ruột rồi.
“Ta không sốt ruột làm sao được…” Thái phu nhân nhíu mày, than. “Ta đã nhờ người xem giúp rồi, ai cũng nói dáng dấp Nhược Lan dễ sinh con…”
Theo Phong Lưu thấy thì dáng dấp Thanh Hề mới là dễ sinh con, da dẻ mềm mượt, thắt đáy lưng ong, ngực nở eo thon…
Dễ sinh con? Phong Lưu chợt dừng bước, dường như mẹ hắn không mấy tin tưởng vào việc Thanh Hề có thể sinh con nên mới không ngừng gán ghép hắn vớ người khác, trước khi Thương Nhược Lan đến, bà cũng đã nhiều lần nhắc hắn tìm một, hai cô nương vừa ý ở Giang Nam, rồi đến Cần Hoa, cuối cùng là Lương Thần và Mỹ Cảnh…