Chương 3-1
Mạnh Ngọc Cương ăn cơm tối xong theo thường lệ sẽ đến nhà bác cả nói chuyện với bà nội, điều này đã duy trì thành thói quen.
Mạnh Yên nhanh chóng hoàn thành bài tập, rồi đến bên người Lý Thiến làm như vô ý nói, "Mẹ, hôm nay tan học trên đườngvề con thấy một ao cá, bên trong có rất nhiều cá. Nếu nhà chúng ta cũng có một ao cá như vậy, có phải mỗi ngày đều có thể ăn cá không ?"
Lý Thiến đang dùng vải may dép, nghe lời này, khóe miệng cong lên, "Có phải con muốn ăn cá không ? Để ngày mưa mẹ nói ba con đến sông bắt mấy con về."
Mạnh Ngọc Cương lái máy cày trong đội sản xuất, trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài làm việc mãi đến khi mặt trời xuống núi mới bước chân dưới ánh chiều tà về nhà, nhưng khi trời mưa có thể không cần ra ngoài. Bởi vì tiền lương cố định nên dù công việc vất vả như vậy có người muốn xin cũng không xin được.
Mạnh Yên nhất thời nghẹn lời, ý của cô không phải như vậy. Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, "Nghe nói nhà của Tào Đông muốn nhận thầu ao cá?" Tào Đông là học sinh tiểu học lớp 3 (2), có khi mọi người sẽ họp nhóm cùng nhau học, nhiều người náo nhiệt một chút.
"Tin tức của con cũng thật nhanh nhẹn, quả là có chuyện như vậy." Lý Thiến rất kinh ngạc nhìn con gái, trước kia cô không hề có hứng thú đối với những chuyện này.
"Vậy nhà chúng ta cũng nhận một thầu đi, không những được ăn cá, còn có thể kiếm tiền." Mạnh Yên cười đề nghị.
"Chuyện kiếm tiền được hay không khó có thể nói." Lý Thiến hiếm khi nói những chuyện này với con gái, ngừng tay làm việc nói tiếp, "Có thể còn lỗ vốn."
Nhận thầu ao cá không những phải có kinh nghiệm, còn phải có kỹ thuật. Quan trọng nhất chính là tài chính, mà những thứ này gia đình cô đều thiếu, về phần vay tiền đi nhận thầu không phải không nghĩ đến. Lại nói nhà bọn họ đều có tiền lương cố định, không cần phải đề phòng gì cả. Cần gì phải làm việc mạo hiểm như vậy chứ!
Nghe vậy Mạnh Yên khẽ xem thường, thật sự là người nhát gan chết đói, kẻ to gan chết no. Chuyện nhận thầu ao cá tuy còn mới mẻ, nhưng kiếm được rất nhiều tiền. Ai mà không đi từ việc không hiểu gì cả chứ ? Chờ người khác hiểu rõ, còn có thể kiếm tiền gì nữa?
Nhưng mà cha mẹ cô đều thuộc người cẩn thận nhát gan cho nên cả gia đình mới nghèo như vậy.
Kiếp trước Mạnh Ngọc Cương vĩnh viễn là người đi chậm hơn người khác một bước, thấy người khác kinh doanh lông thỏ cũng làm theo, nhìn người khác nuôi gà trong sân cũng làm như vậy, kết quả lần nào cũng lỗ vốn.
Mạnh Yên khuyên bảo nửa ngày, Lý Thiến đều không nói gì, đem tất cả những lời tâm huyết dâng trào của trẻ con thành nửa điểm cũng không thật. Điều này khiến cho cô bị đả kích, nhìn xem, trở thành trẻ con quả nhiên không được coi trọng.
Nằm trên giường, lật qua lật lại không ngủ được. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mới chỉ bước đầu tiên mà đã khó khăn như vậy? Nên bắt đầu kiếm tiền như thế nào đây ?
Rầu rĩ không vui vài ngày, Mạnh Yên đột nhiên nghĩ thông suốt, về sau sẽ có cơ hội, những thứ rối rắm trong đầu biến mất, tình hình phát triển kinh tế mười tám năm sau như thế nào đều nằm trong đầu cô, tùy tiện tìm một cơ hội cũng có thể phát tài.
Thu lại tất cả suy nghĩ, cô bắt đầu chăm chỉ học tập, một tháng nữa sẽ đến kỳ thi cuối kỳ, cô muốn thi tốt để có thành tích cho cha mẹ nở mày nở mặt. Lúc rảnh rỗi, người trong thôn thích tụ họp một chỗ bàn về con cái nhà mình, thường thích so sánh thành tích học tập nhất. Thật ra điều này không khó đối với cô, dù sao tiểu học rất đơn giản, chẳng qua cô muốn dành thời gian giúp Phương Phương học bổ túc.
Một tháng nữa trôi qua, tâm tình Mạnh Yên thoải mái đi ra từ trong trường. Trong một tháng này cũng khiến cô nghĩ ra không ít ý tưởng thừa dịp hè này có thể thực hiện.
Buổi tối ăn cơm xong, cô xin phép ba mẹ đi tìm Phương Phương.
Phương Phương ở nhà một mình thấy cô đến rất vui mừng, vội vàng kéo tay cô ngồi xuống. Lại vào phòng bếp lấy dưa hấu ra rửa sạch, "Cậu thi thế nào rồi? Tớ thấy cậu rất nhẹ nhàng." Phương Phương biết cô thích ăn như thế nào, bổ dưa hấu ra làm đôi rồi mỗi người một nửa.
"Cũng được, còn cậu?" Mạnh Yên đang cầm dưa hấu, dùng cái muỗng khoét ruột đỏ lòm, ừ, vừa ngọt lại nhiều nước, ăn ngon thật.
"Tớ chỉ muốn đạt yêu cầu là được rồi, nếu thi không đạt mẹ tớ sẽ đánh tớ." Lâm Phương Phương ra vẻ bất mãn trừng mắt nhìn cô một cái, nhẹ nhàng kéo tóc của cô, "Sao tớ lại không thể thông minh giống như cậu vậy?"
Thành tích học tập của Lâm Phương Phương không tốt, đều phải dựa vào học bù với Mạnh Yên mới có thể miễn cưỡng đạt yêu cầu. Nhưng tính tình Lâm Phương Phương vui vẻ hào phóng, đối lập rõ ràng với Mạnh Yên hướng nội không nói nhiều. Hai người đều có ưu và khuyết điểm, chẳng qua tình cảm hai người rất tốt, cũng không ghen tị với đối phương, khi đi ra ngoài người khác còn tưởng là chị em ruột.
Mạnh Yên cũng không tỏ ra yếu kém kéo tóc cô, ngoài miệng lại an ủi nói, "cậu biết cách giao tiếp với người khác, trong thôn mọi người nói tính tình cậu rât tốt, vừa biết điều vừa hiểu chuyện còn có thể giúp mẹ làm việc nhà." Trong lòng cô cũng cho rằng như thế, dù sao một đứa trẻ mới 10 tuổi đã biết làm rất nhiều việc nhà rồi, chính cô còn không làm được việc này.
Nghe Mạnh Yên khen ngợi cô như vậy, cô có chút ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt vui mừng híp lại.
"Mẹ cậu đâu?" Mạnh Yên ăn xong dưa hấu rồi rửa tay, nhìn quét qua 1 vòng trong phòng, trời đã trễ thế này, sao mẹ Lâm vẫn còn chưa về nhà?