Chương 1-2: Sống lại (2)
Mạnh Yên ôm lấy ba mình. Mặc dù điều kiện nhà cô không khá giả, tuy là nhà hai tầng nhưng không có tiền trang trí. Mạnh Ngọc Cương lái máy cày trong thôn, mỗi ngày đều đi sớm về muộn. Lý Thiến làm nhân viên bán hàng cho một nhà sách ở trên trấn, công việc tuy nhàn hạ nhưng lương không cao.
Mạnh Ngọc Cương vừa nghe thế đã cười lớn “Con gái ngoan, ba chờ con kiếm tiền về nuôi ba, haha”.
Lý Thiến bưng mâm lên, mỉm cười nhìn họ. Ba người cùng ngồi ăn một bàn, Mạnh Yên nhìn đồ ăn trong mâm, một đĩa rau xào nhưng không có dầu mỡ. Khi đó thật sự rất nghèo, điều kiện vật chất còn kém. Mà ba mẹ cô muốn ăn uống tiết kiệm để trang hoàng lại nhà cửa, làm cho căn nhà chỉnh tề hơn một chút. Khi đó trong thôn chỉ cần có tiền đều thích trang trí nhà cửa, về sau tạo thành một xu thế. Chỉ cần xem cách bài trí trong nhà, từ đó có thể đánh giá kinh tế của nhà đó.
Lý Thiến gắp rau xào cho con gái, xoa đầu cô “Mau ăn đi”.
Mạnh Yên vừa gắp thức ăn, vừa ăn cơm. Trong lòng nhiều cảm xúc ngổn ngang, một bữa ăn đơn giản như thế, so với thịt cá của những ngày sau còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Vô thức ngẩng đầu nhìn ba mẹ ăn cơm trắng, hai người không ai gắp đồ ăn. Mạnh Yên đau lòng, lấy đũa gắp thức ăn vào bát của ba mẹ, “Ba, mẹ, hai người cũng ăn đi”.
“Tiểu yên nhà chúng ta thật hiểu chuyện”. Trong lòng Mạnh Ngọc Cương vừa hài lòng vừa vui sướиɠ, con gái ông vốn hướng nội ít nói, chưa từng gắp đồ ăn cho bọn họ, cũng không làm nũng với ba mẹ. Lý Thiến ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng, con gái thật sự đã lớn, đã hiểu biết rồi.
Một nhà ba người ăn cơm trong không khí hòa hợp, Lý Thiến dọn bàn rồi đi rửa chén bát, Mạnh Yên về phòng soạn sách vở để ngày mai đi học, cô cần phải chuẩn bị tốt bài vở.
“Ngọc Cương, con ăn cơm tối chưa?” Bà nội của Mạnh Yên mang dép lê đi vào, không thèm nhìn con dâu lấy một cái, chỉ quan tâm đến con trai.
Lý Thiến vừa nghe thấy tiếng bà thì quay lại chào bà một tiếng “Mẹ” thì thấy bà nội của Mạnh Yên không thèm để ý.
“Mẹ, con ăn rồi. Mẹ chưa ăn sao?” Mạnh Ngọc Cương vội đỡ bà ngồi xuống. Bà nội họ Mạnh ở nhà bác cả của Mạnh Yên, điều kiện nhà bác cả tốt hơn nhà cô rất nhiều, họ xây được một ngôi nhà nhỏ ba tầng, bà nội Mạnh Yên sinh được ba người con gái, hai người con trai, Mạnh Ngọc Cương là con trai út, nên từ nhỏ đã được bà thương yêu.
“Ăn rồi thì cho con cái này” Bà nội Mạnh Yên lấy hai quả trứng gà từ trong túi đưa cho con trai “Chín rồi đấy, ngày mai mang theo ăn”. Mạnh Ngọc Cương thấy thế bất đắc dĩ nhận lấy, “Mẹ, mẹ không cần mang đồ từ nhà anh đến cho con, chị dâu sẽ không vui”.
Bà nội Mạnh Yên trừng mắt “Có cái gì mà không vui? Đó là đồ của nhà con trai mẹ, mẹ thích cho ai ăn cái gì thì mẹ cho.”
Tuy nói thế, nhưng trong lòng lại trống rỗng vô cùng. Mạnh Ngọc Cương biết mẹ thương ông, nên không nói thêm gì nữa, chỉ qua loa nhắc bà, “Mẹ, làm như thế là không tốt, sẽ khiến anh và chị dâu cãi nhau. Còn nữa, nhà con cũng có trứng gà mà”.
Nhà mẹ đẻ của chị dâu có tiền, chị dâu lại là con một, khi kết hôn mang theo rất nhiều của hồi môn. Vì thế, mẹ ông rất xem trọng chị dâu, huống chi, chị dâu lại sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp, nó cũng là cháu trai duy nhất của nhà họ Mạnh. Trước mặt chị dâu, mẹ ông nhường nhịn ba phần không dám đắc tội. Lần trước, mẹ ông mắng chị dâu khiến chị tức giận, sau đó lập tức mang theo con trai của mình về nhà mẹ đẻ, khiến bà phải dẹp bỏ sự khó chịu mà nhẫn nhịn. Qua ba ngày không chịu được nữa, cuối cùng cũng cùng anh trai ông đến tận cửa đón về. Từ đó về sau, bà không dám mắng chị dâu của ông nửa câu.
“Yên tâm đi, đây chính là do mẹ chừa lại, bọn họ không biết đâu”. Bà đối với đứa con trai này hết lòng yêu thương, nhưng đối với vợ của con mình lại không yêu thích, về phần cháu gái còn là một phần lỗ vốn, có ích gì chứ? Mạnh Ngọc Cương vốn không muốn nhận nhưng bà vẫn kiên quyết bắt ông nhận lấy. Hai người đưa qua đưa lại một lúc, cuối cùng Mạnh Ngọc Cương vẫn phải nhận lấy. Tuy nhỏ bé nhưng cũng mang rất nhiều tình thương. Trong lòng ông thật sự biết ơn sự che chở của mẹ.
“Cháu gái của mẹ đâu rồi? Đỡ sốt chưa?”
“Đã đỡ hơn rồi ạ, mẹ không cần phải lo lắng”. Mạnh Ngọc Cương gọi con gái ra chào hỏi.
Thật ra, Mạnh Yên đã sớm nghe thấy tiếng của bà nội nhưng cô không muốn ra. Bởi vì bà nội trước mặt ba thì yêu thương cô, nhưng khi ba không có mặt, mới hoàn toàn lộ ra bản chất, đối xử với cô rất xa cách, lại còn trợn mắt với cô, bà nội nghĩ cô còn nhỏ nên không biết gì sao?
Đối diện với một kẻ hai mặt, mới nghĩ đã khiến cô thấy khó chịu rồi. Những chuyện khiến cho Mạnh Yên hận bà còn nhiều lắm, nhưng quan trọng là chính tay bà đã hủy đi hạnh phúc của gia đình bọn họ, khiến cho mỗi người trong nhà đều bị bức đến bước đường cùng.
“Bà nội” Mạnh Yên vui vẻ gọi bà, cô không còn là Mạnh Yên trước kia, đã từng là người lăn lộn trong xã hội, có thể đoán được tâm tình của người khác, đối với bà nội, Mạnh Yên vẫn không hề có sự thay đổi nào.
“Ôi, Tiểu Yên, lại đây bà nội xem nào, thật đáng thương, cũng gầy đi mất rồi”. Bà nội cô cố vẻ thân thiện, việc này làm cho Mạnh Yên nuốt không trôi.
“Bà nội, cháu khỏe rồi, đã làm cho bà lo lắng. Về sau cháu nhất định sẽ hiếu thảo với bà”. Mạnh Yên cười ngọt ngào, ai cũng có công phu bên ngoài, dịu dàng đối đáp xem ai sợ ai? Chẳng lẽ bạch cốt tinh như cô không thể đối phó với một bà già ở nông thôn sao? Nếu thế thì thật đáng chê cười.
Bà nội Mạnh Yên ngẩn người, đứa cháu gái này hôm nay nói năng thật dễ nghe, trước kia chỉ biết ngậm miệng không nói câu nào.
“Cháu ngoan, ba cháu mới là người vất vả nhất, về sau cháu cần phải hiếu thuận với ba”. Bà nội híp mắt cười hiền lành.
“ “Dĩ nhiên rồi ạ, cháu sẽ mua cho ba một căn nhà lớn và xe nữa, để cho ba không thể thiếu thứ gì”. Mạnh Yên giương khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ ngây thơ, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi, những lời cô nói thật sự rất ngây thơ đó.
Những lời này bay vào lỗ tai Mạnh Ngọc Cương khiến ông giống như Trư Bát Giới được ăn uống thỏa mãn, rất là thoải mái.
Bà nội Mạnh Yên lại sửng sốt thêm lần nữa, chuyện gì thế này? Đứa nhỏ này sao có thể nói được những lời như thế?
Nói chuyện một hồi, bà nội lại quay về nhà con trai cả ngủ. Mạnh Ngọc Cương đưa con gái hai quả trứng gà, “Con cầm mà ăn đi”.
“Con không cần, ba làm việc mệt mỏi rồi, ba ăn đi”. Mạnh Yên cười ngọt ngào, ba cô lúc này vẫn rất yêu thương cô.
“Tiểu Yên đến trường cũng rất vất vả, trẻ con thì phải ăn nhiều, người lớn không cần thế”.
Mạnh Yên lắc đầu không chịu lấy, một lần nữa cảm thán trong lòng, nhà cô rất là nghèo, đến hai quả trứng cũng khiến cô và ba đẩy qua đẩy lại. Trong nhà cô cũng có mấy con gà đẻ trứng, nhưng tất cả đều giữ lại để bán, nhà cô không nỡ ăn.
Trước tiên cô phải thay đổi tình hình kinh tế của nhà mình, nghèo như thế khiến cho cô không thể chấp nhận. Bao lâu nay cô quen sống cuộc sống đầy đủ, gặp tình huống đưa đi đẩy lại quả trứng gà này khiến cô không biết nói gì.
“Hai ba con mỗi người một quả đi”. Lý Thiến cười ấm áp, chỉ cần cả nhà có thể sống vui vẻ bên nhau, bà cũng không có đòi hỏi gì.