Chương 10: Góc Nhìn Của Quan Kỳ

19

Tiễn Trà Sữa đi xong, anh cứ thế im lặng quay về căn phòng vắng vẻ đó.

Khi bất chợt ngẩng đầu lên mới thấy. ngoài cửa sổ đã bắt đầu bắn pháo hoa rồi.

Chúng bắt đầu nở rộ như một đoá hoa.

Nhu Nhu thích nhất là xem pháo hoa.

Ngày thường em hẳn là sẽ ầm ĩ réo gọi anh.

Sắp đến Tết rồi, Nhu Nhu.

20

Anh càng ngày càng không thích ra ngoài.

Cũng ít nói hơn.

Bọn họ đều nói anh bệnh rồi.

Anh không có bệnh.

Chỉ là anh rất nhớ em.

Anh rất tỉnh táo.

Nhưng anh không muốn đối mặt.

21

Bỗng nhiên Vương mập đến gặp anh.

Khó có khi cậu ta lại nhớ đến anh.

Con của cậu ta biết đi rồi, tên cũng rất đẹp.

Duyệt Duyệt.

Vương mập cười híp cả mắt.

Cậu ta nói, đặt cái tên này là hy vọng Duyệt Duyệt sẽ luôn luôn vui vẻ.

Duyệt Duyệt.

Lẩm bẩm cái tên này trong miệng, thật trùng hợp.

Hồi đó em cũng tên là Duyệt Duyệt.

22

Vương mập đã nói với anh rất nhiều.



Cậu ta khuyên anh không nên như vậy.

Vẫn chưa từ bỏ ý định giới thiệu cô gái kia cho anh.

Anh không còn hơi sức đâu để yêu người khác.

Anh vỗ vai cậu ta rồi nói.

“Thôi đi.”

“Quên đi, thật đấy.”

23

Những năm nay, anh đã cố gắng trồng hoa.

Rõ ràng là anh đã tưới nước đúng giờ.

Tại sao vẫn không được như hoa em trồng?

Nhu Nhu.

Em vẫn chưa dạy anh.

24

Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 8 năm.

Hôm nay thời tiết rất đẹp.

Bất tri bất giác đã qua 3 năm rồi.

Anh dần quen với cuộc sống chỉ có một mình rồi.

Thỉnh thoảng về thăm mẹ, bà Thẩm cũng chỉ ngồi đó cả buổi chiều.

Nhưng anh không thường xuyên đến.

Bà ấy luôn khuyên anh nên kết hôn, sinh con.

Còn nói nhiều hơn cả em nữa.

Nhu Nhu, nếu em còn ở đây, anh sẽ không phải nghe những lời càm ràm này.

25

Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 10 năm.

Anh đã đi rất nhiều nơi mà chúng ta không kịp đi.

Thấy rất nhiều cảnh đẹp mà em chưa được thấy.

Nhu Nhu.

Anh không thể buông được.



Tình yêu này trong tim anh càng giấu lại càng sâu.

Đã sắp làm anh phát điên rồi.

26

Nhu Nhu.

Anh rất nhớ em.

27

Nhu Nhu, chúc mừng kỉ niệm 12 năm.

Nói gì đó sến sẩm chút đi nhỉ.

Em nói lần đầu tiên gặp anh đã bị anh dọa cho phát khóc, còn nghĩ rằng anh rất hung dữ.

Lúc đó anh nghĩ, phải bị dọa đến khóc mới được.

Anh vốn là người hung dữ.

Gia đình anh là gia đình đơn thân, bà Thẩm lại là một người yếu đuối.

Anh chỉ muốn bảo vệ bà ấy thật tốt, vậy nên luôn tỏ ra rằng bản thân là một người khó gần.

Sau khi gặp được em, anh mới nhận ra, muốn bảo vệ một người, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra hung dữ.

Hôm nay anh đã đi thăm bà Thẩm.

Trên bàn ăn, bà ấy đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn.

Muốn anh xem xem có ai phù hợp thì cân nhắc một chút.

Anh hỏi bà ấy, tại sao những năm qua lại không tái hôn.

Bà ấy sững người một lúc, khi chuẩn bị nói, lại bị anh giành trước.

“Đừng nói là vì con, ảnh của bố mẹ cũng nhìn đến phai màu rồi.”

Anh nghiêm túc nói với bà ấy: “Con cũng vậy.”

Anh không thể tiếp nhận người khác.

Bà Thẩm im lặng một lúc lâu, cuối cùng bà cười khổ, gật đầu.

“Chính vì mẹ đã trải qua rồi, nên mới biết nó khổ sở đến nhường nào.”

“Nhưng con không thấy khổ sở.”

Bà Thẩm rơi nước mắt, thở dài:

“Thằng nhóc này, giống ai vậy chứ.”