Chương 13: Chương 7: Sẽ Không Buông Tha

Sau khi rời khỏi Lan Phường, Nguyễn Vi tiện đường qua cửa hàng hoa dọn dẹp, mãi buổi chiều mới trở về nhà. Bình thường giờ này Nghiêm Thụy ở trường học. Trong lòng cô hết sức hỗn loạn, chuyện tối qua khó nói rõ, may mà anh không ở nhà. Nhưng vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Nghiêm Thụy đang ngồi trước máy tính trong phòng khách. Anh dường như đang đợi cô.

Nguyễn Vi ngẩn người, khẽ chào một câu rồi đi rót nước. Cho tới khi cô quay lại phòng khách, Nghiêm Thụy không nói mộ lời. Nguyễn Vi cảm thấy mất tự nhiên, đành mở miệng giải thích: “Con chó em nuôi ngày xưa bị ốm nên anh ấy đưa em về thăm nó. Sau đó, em đưa nó đi bệnh viện, vì muộn quá nên …..”

Nghiêm Thụy “ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô: “Em không cần giải thích với anh. Anh có là gì của em đâu, em qua đêm với ai là chuyện của em. Anh chỉ gọi điện hỏi xem em có mang chìa khóa không, có về không mà thôi.”

Giọng Nghiêm Thụy đều đều nhưng Nguyễn Vi biết trong lòng anh không vui. Một điều đáng buồn là, từ trước đến nay, cô cứ vô tư đón nhận lòng tốt của người đàn ông này, nhưng coi như không biết tâm ý của anh, cuối cùng lại sợ gây tổn thương cho anh.

Nguyễn Vi cúi đầu im lặng. Nghiêm Thụy thở dài: “Lại đây anh xem nào.”

Cô do dự một lát rồi đi về phía anh. Nghiêm Thụy nắm tay cô, nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. “Mặt em sao thế? Ai đánh em hả?” Anh hỏi.

Thấy cô không trả lời, anh lại hỏi: “Diệp Tĩnh Hiên à?”

Nguyễn Vi lắc đầu. Sợ anh hiểu lầm, cô vội nói: “Không phải anh ấy.”

“Là ai?”

Biết bộ dạng của mình rất khó coi, cũng không có cách nào giải thích, cô đành trả lời: “Người phụ nữ khác. Em vô tình gặp cô ta.”

Nghiêm Thụy lập tức hiểu ra vấn đề. Anh buông ta cô, đi lấy khăn mặt ướt lau mặt cho cô. Anh lại hỏi: “Biết rõ cậu ta có người đàn bà khác em còn ở lại, cậu ta ép em à?”

Nguyễn Vi lắc đầu, nắm lấy tay anh, ra hiệu anh dừng lại. Nghiêm Thụy thuận theo động tác của cô, ôm cô vào lòng.

“Thật ra anh đã biết chuyện quá khứ của em. Không phải anh cố ý, hồi em đi gặp bác sĩ tâm lý, anh đã tình cờ nghe được.” Anh nói.

Nguyễn Vi đã nghĩ thông suốt. Dù Nghiêm Thụy biết hay không cũng không quan trọng. Cô đẩy người anh, cất giọng nhỏ nhẹ: “Diệp Tĩnh Hiên không ép em, là em tự nguyện ở lại.”

Nghiêm Thụy buông người cô, giơ tay tháo kính trắng, để lộ đôi mắt ôn hòa.

Nguyễn Vi không biết bao nhiêu lần tự nhủ, một người đàn ông xuất sắc, tốt tính đến thế có thể hết lòng vì một người phụ nữ lưu lạc, thần kinh có vấn đề như cô thì đó là phúc đức của cô. Nếu giữa cô và Diệp Tĩnh Hiên không tồn tại hai mươi năm quá khứ kia, không có vụ Phương Uyển, nếu giữa hai người chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ, đến với nhau một cách tự nhiên, chắc chắn sẽ là một kết cục hoàn toàn khác.

Cô cũng biết, con người sống trên đời lấy đâu ra nhiều tình cảm oanh oanh liệt liệt, thế nên cần trân trọng cuộc sống bình yên hiện tại. Tuy nhiên, tình cảm đâu phải là thứ muốn từ bỏ là có thể từ bỏ.

Thấy mặt Nguyễn Vi không sao, Nghiêm Thụy liền lên gác. Bước lên cầu thang, anh không nhịn được, dừng lại nói: “Nguyễn Vi, phụ nữ cần biết coi trọng bản thân, người khác mới tôn trọng em. Em thế này là sao hả? Bởi vì năm xưa em hại Diệp Tĩnh Hiên nên bây giờ quay về bù đắp cho cậu ta?”

Câu nói này đã đánh Nguyễn Vi về nguyên hình. Cô siết chặt chiếc khăn mặt trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đã sớm nhận ta, với hoàn cảnh của mình, quay về tìm Diệp Tĩnh Hiên ngoài muốn chết không còn cách giải thích nào khác. Nghiêm Thụy không mảy may giữ chút thể diện cho cô, nhưng những lời anh nói đều là sự thực. Nhưng ba năm trước tận mắt chứng kiến thảm cảnh, cô không chịu tha cho bản thân cũng không chịu kết thúc sinh mạng mà sống lay lắt đến ngày hôm nay, chẳng qua chỉ vì một nguyên nhân.

“Anh nói đúng. Nhưng anh không hiểu một điều….” Nguyễn Vi cất giọng run run: “Thân phận của em là giả, mục đích tiếp cận anh ấy cũng là giả. Từ đầu đến cuối đều là giả, chỉ có chuyện em yêu Diệp Tĩnh Hiên là thật.”

Nghiêm Thụy không nói thêm bất cứ điều gì. Cả buổi tối ngôi nhà hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.

Nguyễn Vi về phòng tìm sợi dây chuyền và cái lược. Hôm gặp lại Diệp Tĩnh Hiên, cô về nhà là để lấy đồ vật này. Đây là thói quen từ nhỏ, sống chết cô cũng phải mang theo đồ vật cá nhân bên người mới yên tâm.

Sau một hồi bần thần, cô để lược và dây chuyền xuống dưới gối, ép bản thân đi ngủ. Nhưng đến nửa đêm, cô vẫn không tài nào chợp mắt, trong đầu toàn là ý nghĩ hỗn loạn.

Vết sẹo trên trán Diệp Tĩnh Hiên, mùi thuốc lá tỏa ra từ người anh, anh ôm cô, cô muốn anh đến phát điên…. Tất cả hình ảnh đó chồng chéo lên nhau, như tảng đá nặng đè lên ngực khiến cô khó thở. Đến lúc không thể kiềm chế bản thân, cô liền hít một hơi sâu, không ngừng bóp chặt vòng cao su trên cổ tay. Một lúc sau, tâm trạng dần lắng xuống, cô mới cảm thấy đỡ hơn.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ. Nguyễn Vi xuống giường đi đóng cửa sổ, bất chợt nghe thấy tiếng động khẽ ngoài phòng khách. Giờ này Nghiêm Thụy đã ngủ, hơn nữa anh ở tầng trên. Ai đang lục xục ở bên ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?

Nguyễn Vi trở nên căng thẳng trong giây lát. Cô tiến lại gần cửa ra vào, tiện tay lần mò trên bàn. Vì cô từng có khuynh hướng tự ngược đãi nên đồ vật sắc nhọn đã bị Nghiêm Thụy thu mất. Tuy không tìm thấy thứ gì nhưng bỗng dưng cô trở nên bình tĩnh.

Nguyễn Vi đã sớm biết có ngày sẽ có kẻ tìm cô trả thù. Chỉ cần không liên lụy đến Nghiêm Thụy, cô thế nào cũng xong. Nguyễn Vi hít một hơi sâu, mở cửa phòng ngủ. Phòng khách tối om. Cô đi ra ngoài, phát hiện đèn phòng bếp bật sáng.

Nghiêm Thụy sợ đánh thức cô nên chỉ bật đèn bếp. Anh đang nhẹ nhàng mở tủ lạnh. Nhìn thấy Nguyễn Vi, anh mỉm cười: “Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện đó nữa. Em chưa ăn tối nên anh xuống làm bánh sandwich cho em.”

Nguyễn Vi ngẩn người. Cả ngôi nhà tối om, chỉ nơi anh đứng tràn ngập ánh sáng ấm áp. Ngẫm lại mới thấy, dù không bằng lòng về cô nhưng cuối cùng anh vẫn là người giảng hòa trước, còn sợ cô đói bụng không ngủ được.

Nghiêm Thụy một mình bận rộn. Đằng sau mãi vẫn không có động tĩnh, anh liền ngoảnh đầu, hỏi Nguyễn Vi: “Sao thế? Em bật đèn lên đi.”

Cô đột nhiên lao tới ôm anh từ phía sau. Nghiêm Thụy liền dừng động tác. Cảm nhận được cơ thế cô run run, tựa như nỗ lực đè nén điều gì đó, anh bất động một hồi mới mỉm cười vỗ tay cô: “Em mơ thấy ác mộng à?”

Nguyễn Vi thì thầm: “Nghiêm Thụy, em đã từng thử thích anh… Nếu ngày nào đó em bị mất trí như trong phim truyền hình, chắc chắn em sẽ bám lấy anh, chết cũng không buông tay.” Nói xong, cô liền thả tay xuống.

Lúc ôm Nghiêm Thụy, Nguyễn Vi cảm thấy rất yên lòng, nhưng trái tim không chút gợn sóng đến mức tĩnh lặng. Không như Diệp Tĩnh Hiên, chỉ cần nhìn anh, cơ thể và linh hồn của cô phảng phất không thuộc về bản thân cô nữa. Nguyễn Vi biết mình không phải là người phụ nữ tốt. Cô từng dao động, từng ích kỷ, từng có ý nghĩ, đợi mười hay hai mươi năm sau, nếu cô quên được Diệp Tĩnh Hiên, nếu Nghiêm Thụy vẫn còn ở đó, cô sẽ gả cho anh. Tuy nhiên, cuộc đời giống một màn kịch, chưa diễn đến phút cuối chẳng ai biết được kết cục. Con người không thể không tin vào số mệnh, Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng cũng không tha cho cô.

Nghiêm Thụy từ đầu đến cuối chẳng có phản ứng. Anh tiếp tục làm bánh sandwich rồi đưa cho Nguyễn Vi, ngồi cạnh nhìn cô ăn.

Hôm nay cả hai đều mệt mỏi, Nghiêm Thụy không muốn nói những lời vô nghĩa. Anh chỉ bảo: “Tình yêu không phải là cái cơ, em phải đối mặt với sự thực là em và cậu ta không có tương lai. Diệp Tĩnh Hiên là người của Kính Lan Hội. Đó là nơi thế nào chắc em hiểu rõ hơn ai hết.” Anh đưa giấy ăn cho cô, ra hiệu cô chùi khóe miệng mới tiếp tục lên tiếng: “Hồi ấy em mới hai mươi tuổi đã phải mang gánh nặng đè vai. Anh biết em mạo hiểm làm nội gián là bởi vì lương tâm với người cha nuôi đã khuất. Sự việc đã xảy ra, chẳng có cách nào thay đổi. Em nên nhìn về phía trước thì hơn.”

Nguyễn Vi mắc nghẹn. Bánh sandwich chỉ có rau xà lách và xúc xích, mùi vị nhẹ nhàng nhưng cô nuốt không trôi. Cô quay ra định tìm nước uống. Nghiêm Thụy liền đưa cốc trà sữa đã pha sẵn, tiện thể nắm tay cô.

Anh thường nói cô cố chấp nhưng thật ra bản thân anh cũng vậy. Anh đã nghe nói về quá khứ của cô từ trước khi gặp cô. Có người nhờ anh sắp xếp chỗ trú chân tạm thời ở thành phố Mộc cho cô gái này. Khi ấy, anh chẳng bận tâm đến quá khứ của cô, giúp cô là việc dễ như trở bàn tay. Lúc đó khóa anh dạy vừa tốt nghiệp nên được rảnh rỗi. Anh vốn định đi nước ngoài du lịch, chỉ vì giúp cô nên mới ở lại.

Tình hình của Nguyễn Vi lúc đó rất tệ. Ngay cả người nhờ Nghiêm Thụy cũng lo cô tìm đến cái chết nên dặn anh đặc biệt quan tâm, kiểu gì cũng phải bảo toàn mạng sống của cô. Tuy nhiên, biểu hiện của Nguyễn nằm ngoài dự kiến của anh. Từ đầu đến cuối, cô luôn giữ một ý chí sinh tồn mãnh liệt, bất kể nhiều lúc không thể khống chế bản thân. Cô tích cực tham gia trị liệu, nỗ lực để bản thân khỏi bệnh.

Thời gian vừa đến thành phố Mộc, Nguyễn Vi mới hai mươi ba tuổi nhưng cô tựa như đã trải qua một kiếp người. Chân có tật, cô thường bị mất ngủ và ăn uống kém nên dáng vẻ rất tiều tụy. Một thời gian sau, khí sắc của cô mới tốt hơn một chút. Là một phụ nữ yếu ớt, vậy mà cô có thể nghiến răng vượt qua tất cả. Cô đối mặt với cái chết của Diệp Tĩnh Hiên rất kiên cường. Nhiều lúc Nghiêm Thụy thắc mắc, không hiểu cô lấy đâu ra nhiều dũng khí đến thế.

Sau đó, anh phát hiện mình, có lẽ cuộc đời quá thuận buồm xuôi gió, từng gặp nhiều đóa hoa hồng xinh tươi nên anh mới đặc biệt để tâm tới bông tường vi dại này. Thích một người là chuyện bản thân khó có thể khống chế. Vì vậy, dù biết giữa Nguyễn Vi và Diệp Tĩnh Hiên có một quá khứ sâu đậm, anh vẫn muốn thử một lần. Chỉ cần cô đồng ý ở lại, anh sẽ cho cô một cuộc đời khác.

Nghiêm Thụy nắm tay Nguyễn Vi, cất giọng chân thành: “Không phải anh thương hại em, mà anh thật sự thích em.”

Nguyễn Vi cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhưng em đã chẳng còn gì cho anh.” Cuộc đời này, cô đã trao cả thân thể, trái tim và tất cả sự si mê cuồng dại cho người đàn ông khác. Điều này thật không công bằng với Nghiêm Thụy.

Anh còn định mở miệng, Nguyễn Vi đã đứng dậy thu dọn bát đĩa. Thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô giục anh đi nghỉ trước.

Đêm hôm ấy, không chỉ hai người trằn trọc mà ở Lan Phường cũng có người không yên giấc. Sáng sớm hôm sau, Trần Dữ ngồi ở phòng mình, trầm tư hồi lâu. Cuối cùng không nhịn nổi, anh ta căn thời gian rồi gọi điện thoại.

Mười giờ sáng là thời điểm không sớm không muộn, người ở đầu kia thường được rảnh rỗi. Chỉ sau đôi ba câu, người ấy đã đoán ra Trần Dữ gặp khó khăn gì đó.

Trần Dữ cất cao giọng: “Tiên sinh, năm xưa Diệp Tĩnh Hiên đầy dã tâm lại không an phận, mục tiêu chính là Lan Phường. Tiên sinh đã dặn không được áp chế cậu ta, dễ phản tác dụng. Thế nên tôi mới cho phép cậu ta dọn vào Lan Phường, còn giao chức Đường chủ. Bây giờ đôi cánh của cậu ta cứng rồi, trong tay nhiều đàn em nên chẳng coi tôi ra gì.”

Trần Dữ vẫn còn trẻ, tiếp quản Kính Lan Hội là chuyện ngoài ý muốn. Cả cuộc đời anh ta đi theo đuôi người khác quen rồi. Nếu không phải anh trai Trần Phong chết trong biến cố, anh ta làm gì có cơ hội ngồi lên ghế Hội trưởng. Nhưng dù thế nào, bây giờ anh ta là chủ nhân của Kính Lan Hội, thử hỏi làm sao có thể nuốt cục tức này?

Giọng của người ở đầu kia điện thoại rất chậm rãi, nghe qua cũng biết sức khỏe không tốt. Nhưng người ấy vừa lên tiếng, Trần Dữ lập tức ngậm miệng.

Đối phương dường như không hề để ý đến sự phẫn nộ và bất bình của Trần Dữ, từ tốn nói sang vấn đề khác: “Lúc tôi mang Hắc Tử về nhà, các chú đều sợ hãi, kêu rắn độc không nuôi được đâu. Vậy mà cuối cùng tôi cũng nuôi nó bao năm.”

Hắc Tử là tên một con rắn Mamba đen có độc. Loài này không thể nuôi làm thú cưng, vậy mà người ấy đã nuôi ở bên mình bao năm nay. Trần Dữ tuy mới làm Hội trưởng một năm, tiến bộ chưa nhiều nhưng ít ra cũng có chút giác ngộ. Anh ta cung kính đáp lời: “Là tôi không có bản lĩnh, mong Tiên sinh giúp tôi nghĩ cách. Dẫu sao chúng ta vẫn chưa lấy được con chíp, mà nó liên quan đến bao nhiêu anh em của Kính Lan Hội, còn cả tỉnh Nam nữa. Đó đều là tâm huyết của Tiên sinh.”

Đối phương cười nhạt: “Vì vậy tôi mới nhắc chú, nuôi động vật nguy hiểm rất đơn giản, không cần nghĩ ngợi nhiều. Có hai cách, hoặc là chú khiến nó phục tùng, hoặc là chú cho nó thứ nó cần, một khi nó hài lòng tự nhiên sẽ ngoan ngoãn vâng lời.” Người ấy không nể mặt, bồi thêm một câu: “Rõ ràng chú chẳng có thủ đoạn khiến Diệp tam phục tùng, do đó chỉ có thể chọn cách thứ hai. Hồi ấy cậu ta muốn quyền lực, vì vậy tôi mới bảo chú đừng chèn ép, cứ cho cậu ta thứ cậu ta muốn. Một nơi loạn như tỉnh Nam mà cậu ta ổn định được, chứng tỏ là nhân tài hiếm có. Chú không hề bị lỗ trong cuộc mua bán này.”

“Nhưng đầu Diệp Tĩnh Hiên bị tổn thương, giờ không bình thường đến mức nhất quyết bảo vệ người đàn bà đó. Năm xưa cô ta ăn cắp con chip là nhằm mục đích đánh đổ Kính Lan Hội. Hiện giờ cô ta ở thành phố Mộc nhưng Diệp Tĩnh Hiên dám chống lại tôi. Đây chẳng phải là hành động tạo phản hay sao?”

Trần Dữ tỏ ra suốt ruột nhưng người ở đầu bên kia vẫn thản nhiên như thường lệ: “Thế thì chú không hiểu rồi. Chú mà không đáp ứng thứ cậu ta cần, đương nhiên cậu ta sẽ cắn chết chú.”

“Tôi….”

“Với chú, người phụ nữ đó chỉ là một kẻ đáng chết, nhưng với cậu ta thì sao?”

“Ý của Tiên sinh là… tôi nên giữ lại mạng sống của Nguyễn Vi?” Trần Dữ đứng bật dậy, cất cao giọng: “Không đời nào!” Ý thức được phản ứng quá khích của mình, anh ta liền ngậm miệng.

Đối phương không tức giận. Tựa như đã nói hết những điều cần nói, chẳng còn hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện, người ấy cất giọng biếng nhác: “Tùy chú thôi. Chú là Hội trưởng, cứ tự quyết định. Dù sao cũng chỉ có một ván cờ, thắng hay thua đều là việc của chú.”

“Tiên sinh…” Trần Dữ muốn nói tiếp nhưng đầu kia đã đổi người nghe máy. Nhà đối phương có mấy người làm lớn tuổi. Họ thường nghe máy thay chủ nhân, giọng điệu vừa khách sáo vừa lạnh nhạt: “Hội trưởng, Tiên sinh đi đọc sách rồi. Nếu còn việc gì, xin hãy nói lại với tôi.”

Trẫn Dữ đành cúp điện thoại. Thời tiết nóng dần, bên ngoài loáng thoáng tiếng ve kêu. Âm thanh không lớn nhưng luôn tồn tại, giống như vô số cặp mắt ở Lan Phường. Mọi người nịnh nọt lấy lòng anh ta, nhưng cũng dõi theo anh ta ở khắp mọi nơi, để chờ tìm kẽ hở.

Đây chỉ là một con đường bề ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong ẩn giấu vô số chuyện đáng sợ vô cùng. Bang hội quá lớn, ai cũng muốn ngồi lên vị trí chủ nhân nhưng không phải ai cũng làm được.

Trong lòng bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức, Trần Dữ liền gọi thuộc hạ vào: “Tình hình thế nào?”

“Đại đường chủ không cho chúng tôi tiếp cận Nguyễn Vi.”

Câu nói này hoàn toàn chọc giận Trần Dữ. Anh ta liền gạt hết đồ trên bàn xuống đất, quát to: “Rốt cuộc ai mới là Hội trưởng hả? Thằng đó không cho thì các cậu cũng thôi à? Mau đi bắt người đàn bà đó về cho tôi.”