Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
“À phải.” Lâm Xuân Nhi tỉnh táo lại, cẩn thận nói với họ về chuyện gia hạn hợp đồng với Kiều Hạn Văn, sau đó bảo bọn họ ra ngoài.



- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Khi nhóm Lâm Xuân Nhi vào nhà thì Kiều Hạn Văn đang nấu cơm. Anh ta rất ít khi xuống bếp, nhưng sáng sớm thức dậy bỗng nhiên muốn ăn một bữa món cay Tứ Xuyên, thế là kêu dì giúp việc đi mua nguyên liệu nấu ăn về nấu.

Anh ta mặc một chiếc áo thun ôm sát người màu đen, một chiếc quần ở nhà màu gạo, đang bận rộn trong nhà bếp mở.

“Chị Cẩn chiêu đãi mọi người giúp tôi.” Anh ta nói với Vương Cẩn, sau đó hỏi Lâm Xuân Nhi: “Bữa trưa ăn ở đây nhé?”

“Được.” Lâm Xuân Nhi cũng không từ chối. Cô quen biết Kiều Hạn Văn cũng đã nhiều ngày, ít nhiều gì cũng biết tính cách của anh ta. Anh ta chán ghét người khác giả vờ khách sáo với mình, thế là cô lập tức xắn ống tay áo lên: “Nếu đã ăn chực ở đây thì tôi cũng không nhàn rỗi được, giúp anh một tay nhé?”

Kiều Hạn Văn ngước mắt nhìn cô: “Cô biết nấu cơm à?”

“Chỉ no được cái bụng thôi.” Lâm Xuân Nhi đứng bên cạnh xem anh ta, thấy anh ta chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn, bèn xung phong nhận việc rửa đồ ăn. Thấy các loại hoa tiêu, tiêu xanh, ớt khô, ớt chỉ thiên bày trên thớt, cô bèn hỏi anh ta: “Anh định làm món cay Tứ Xuyên à?”

“Ừ. Buổi sáng ngủ dậy tự nhiên thấy thèm.”

“Thế thì tốt quá. Kỳ nghỉ ở phía Nam ăn món Hàng Châu mấy ngày liền, vừa lúc có thể đỡ thèm.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Yêu đương sao rồi?”

“Tốt nhất thế gian.”

“Tình yêu tốt nhất thế gian là thế nào?” Kiều Hạn Văn lại hỏi.

“Thì là… rất tốt.”

Kiều Hạn Văn nhướng mày: “Thân thể bạn trai cô rất khỏe mạnh, tôi từng chơi bóng rổ với anh ta, còn từng uống rượu với nhau nữa, Nhắc đến uống rượu, hôm đó Viên Như cũng có mặt, cô ta nói là bạn thời cấp ba với Tống Thu Hàn. Tống Thu Hàn có nói với cô không?”

“Bọn tôi là bạn học cùng lớp.”

“Lớp cô nhiều chuyện thật.” Kiều Hạn Văn xoay người đi đến chỗ Lâm Xuân Nhi, bật bếp lên rồi nhìn cô: “Cô còn nhớ Phương Gia Lỵ không? Hôm đó cô ta hỏi tôi về cô.”

“Hỏi tôi làm gì?”

“Chắc là muốn biết loại hồ ly tinh nào đã cướp mất người trong lòng của cô ta. Sau đó nghe nói là cô nên chắc không tin nổi.”

“Dầu sôi rồi kia.” Lâm Xuân Nhi nhắc nhở anh ta, sau đó nói: “Mà cũng đúng thật, cô chủ Phương hào quang lộng lẫy thế mà.”

Kiều Hạn Văn bị chọc cười vì giọng điệu của cô: “Cô cũng nghĩ thoáng thật.”

Lâm Xuân Nhi nhún vai, rửa đồ ăn xong rồi đứng bên cạnh trợ giúp Kiều Hạn Văn, cũng chỉ đơn giản là đưa mấy món đồ lặt vặt. Hôm nay Kiều Hạn Văn không hề khắt khe, nếu bỏ qua tính cách lập dị của anh ta thì thật ra anh ta cũng khá tốt. Có nguyên tắc, có góc cạnh, cũng có chút chính trực. Chắc đây cũng là nguyên nhân mà suốt bao năm qua địa vị của anh ta vẫn vững chắc. Huống chi khi anh ta thân thiện được một lần, hôm nay không biết có ý đồ gì mà lại đích thân vào bếp. Trong lòng Lâm Xuân Nhi vang lên hồi chuông cảnh báo, thấp thoáng nhận thấy hôm nay chắc là tiệc Hồng Môn.

Vương Cẩn vào bếp lấy đồ uống, thấy hai người trò chuyện vui vẻ với nhau thì nhìn bóng lưng Lâm Xuân Nhi bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Lâm Xuân Nhi sống cực kỳ có kỷ luật, cô đứng ở đó, thẳng tắp khỏe mạnh, tự có khí độ. Kiều Hạn Văn nhớ thương cô cũng coi như mắt nhìn tốt. Cô ấy hiểu Kiều Hạn Văn, Kiều Hạn Văn là một con sói có kiên nhẫn, anh ta không quan tâm Lâm Xuân Nhi có đang yêu đương hay không, yêu đương với ai, anh ta có thể che giấu toàn bộ cảm xúc, bình tĩnh giao tiếp với cô. Nhưng anh ta sẽ dần dần thể hiện sự tốt đẹp của mình, dần dần cuốn cô vào địa bàn của anh ta, cuối cùng khiến cô thần phục. Ví dụ như món cay Tứ Xuyên hôm nay, anh ta đích thân xuống bếp nấu món cay Tứ Xuyên cho Lâm Xuân Nhi ăn đỡ thèm.

Kiều Hạn Văn làm tám món ăn bốn món thịt bốn món rau, món thịt có canh cá chua, thịt bò hầm, chân giò hầm và gà cay Trùng Khánh, mỗi món đều trông cực kỳ ngon miệng. Năm người ngồi vào bàn ăn, Nhị Thiến cầm di động hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh không? Cô ấy rất muốn khoe với các bạn cùng nhóm fan rằng mình được ăn đồ ăn do Joe tự tay nấu.

“Dĩ nhiên rồi, có cần tôi vào ống kính không?”

Nhị Thiến vội gật đầu: “Cần chứ ạ!”

“Cần chụp ảnh chung với tôi không?”

“Cần ạ!”

Nhị Thiến rất thích Kiều Hạn Văn, nhưng cô ấy đã kiềm chế rất tốt, chưa bao giờ quấy rầy anh ta quá nhiều. Chẳng qua hôm nay cô ấy thật sự kích động. Tiểu Hỷ chụp ảnh giúp cô ấy rồi gửi cho cô ấy, cô ấy tức tốc gửi vào nhóm fan. Trông đúng kiểu một cô gái đu idol, không sai vào đâu được.

“Muốn uống rượu không?” Kiều Hạn Văn đề nghị: “Uống chút rượu vang đi.”

“Được thôi. Không ảnh hưởng tới chuyện thảo luận gia hạn hợp đồng chứ?” Lâm Xuân Nhi hỏi một câu: “Hay là để thảo luận xong rồi hẵng uống?”

Cô sẽ không quên việc chính.

“Chuyện gia hạn hợp đồng không cần vội, cơm nước xong rồi hẵng bàn, tôi đói bụng rồi.” Buổi sáng Kiều Hạn Văn không ăn cơm, lại bận rộn mất một lúc lâu nên thật sự đói bụng. Dì giúp việc cầm một chai rượu vang đến đây, Vương Cẩn đứng dậy rót rượu, mọi người động đũa nếm thử tay nghề của Kiều Hạn Văn trước. Lâm Xuân Nhi cắn một miếng chân giò, sau đó giơ ngón cái với anh ta: “Tay nghề này, tuyệt lắm.”

“Ngon thì ăn nhiều vào đi.” Kiều Hạn Văn cũng ăn mấy miếng, quá cay, không tốt cho cổ họng của anh ta, bèn đứng dậy rót một ly nước lọc cho mình.

Thấy thế, Vương Cẩn lấy di động hỏi phóng viên ngoài cổng khu chung cư: “Hôm nay đã đến chưa?”

“…” Rõ ràng phóng viên hơi căng thẳng, không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.

“Tôi cho cậu một tin tức, nhưng đừng vội đăng, khi nào đăng thì phải nghe lời tôi.”

Vương Cẩn biết tâm tư của Kiều Hạn Văn, không cần anh ta nói, cô ấy sẽ thu xếp ổn thỏa cho anh ta.

Buổi nhiều nhóm Lâm Xuân Nhi còn có kế hoạch khác, tất nhiên sẽ không uống nhiều, mỗi người chỉ uống một ly rượu vang nhỏ rồi đổi thành nước lọc. Nhưng lượng cơm ăn thì không nhỏ chút nào, Nhị Thiến và chị Cẩn đã sớm đặt đũa xuống, còn cô vẫn cùng Kiều Hạn Văn và Tiểu Hỷ ăn đến cùng. Kiều Hạn Văn hiếm khi thấy phụ nữ ăn khỏe cỡ này, giữa chừng hỏi cô hai lần: “Buổi sáng không ăn cơm à?”

Tiểu Hỷ vội giải thích giúp cô: “Lượng cơm ăn của chị Xuân Nhi lớn hơn bình thường, vì mỗi ngày chị ấy phải hoạt động rất nhiều, ăn ít sẽ không đủ để chống đỡ.”

Kiều Hạn Văn nhìn lướt qua dáng người của Lâm Xuân Nhi, đúng là cần một lượng cơm thật lớn để chống đỡ, không thì sẽ không đầy đặn khỏe mạnh được như bây giờ.

Ăn cơm xong, mọi người cũng như lần trước, ngồi trên sofa thảo luận về việc gia hạn hợp đồng.

Sofa cách bàn một khoảng cách, Lâm Xuân Nhi dứt khoát ngồi xuống đất luôn, lấy sổ tay và bút của mình ra. Mỗi khi thấy tư thái nghiêm túc của cô, Kiều Hạn Văn đều rất tán thưởng, thế là cũng đối xử với cô hiền hòa hơn trước kia một chút.

“Nội dung hợp đồng cứ theo như kỳ trước thôi, chỉ cần đổi thời gian là xong.” Kiều Hạn Văn nói một câu đơn giản.

Lâm Xuân Nhi mở nắp bút, dừng lại một chút rồi lại đóng nắp. Cô đã quen Kiều Hạn Văn tính toán chi ly với mình rồi, giờ đột nhiên không có yêu cầu gì lại khiến cô không quen. Cô đưa mắt nhìn Kiều Hạn Văn, xác định anh ta nói thật hay giả.

Kiều Hạn Văn nhún vai: “Đặt KPI với cô không có gì thú vị cả, dù sao cô cũng sẽ luôn tận tâm tận lực để hoàn thành. Trải qua khoảng thời gian này hợp tác với nhau, tôi tin tưởng cô.”

“?”

“Sao? Không tin hả?” Kiều Hạn Văn hiếm khi cười ra tiếng.

“Ý tôi là số tiền trong hợp đồng còn cần thảo luận thêm, không thể dựa theo bản cũ được.” Lâm Xuân Nhi được đà lấn tới, Kiều Hạn Văn lùi một bước thì cô tiến một bước. Cô là người quản lý chuyên nghiệp, có hơn một trăm người cần nuôi, tất nhiên sẽ so đo tiền nong.

Cuối cùng Vương Cẩn cũng lên tiếng: “Tăng giá thì không hợp lý đâu nhỉ?”

“Tôi tin hai người cũng đã thấy được chất lượng công việc mà công ty tôi hoàn thành cực kỳ tốt, đây là thành quả cần rất nhiều nhân viên vận hành kinh doanh, không thì sẽ không đạt được thành tích tốt như thế trong thời gian ngắn.” Lâm Xuân Nhi khoanh chân ngồi tại chỗ, cò kè mặc cả với Vương Cẩn và Kiều Hạn Văn, nhưng tư thế lại rất thanh thản, khiến người ta không phát hiện sự căng thẳng.

“Thêm bao nhiều?” Kiều Hạn Văn gác tay lên lưng ghế sofa, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Xuân Nhi.

“Thêm bốn triệu tệ.”

Kiều Hạn Văn nhướng mày, nhìn Vương Cẩn: “Chị Cẩn thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy chúng ta có thể trò chuyện với công ty khác.” Lần đầu tiên Vương Cẩn vung đao về phía Lâm Xuân Nhi.

“Được, thế thì chúng tôi chờ tin tức.” Lâm Xuân Nhi dọn dẹp bút và sổ tay, đứng dậy: “Cảm ơn Joe đích thân xuống bếp chiêu đãi chúng tôi, hôm khác tôi lại mời anh một bữa, có qua có lại, coi như kết bạn.”

Phô trương thanh thế, Kiều Hạn Văn thầm nghĩ. Nhưng anh ta thích. Rất hiếm người có thể cường thế đàm phán với anh ta như thế này, Lâm Xuân Nhi đáng được trân trọng.

“Lâm Xuân Nhi, cô đi theo tôi.” Kiều Hạn Văn đứng dậy, ngoắc tay gọi Lâm Xuân Nhi.

Lâm Xuân Nhi đi theo anh ta đến phòng tập thể thao cuối hành lang. Trong phòng tập, Kiều Hạn Văn xoay người đóng cửa lại.

“Không ổn đâu nhỉ?” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Trai đơn gái chiếc, truyền ra ngoài thì không tốt đâu.”

Kiều Hạn Văn đi đến trước mặt cô, thò tay vào túi áo của cô lấy máy ghi âm ra, vẫn trong trạng thái hoạt động, cuối cùng anh ta cười lớn một tiếng, nhét máy ghi âm vào túi áo của cô rồi tựa lưng vào tường khoanh tay nhìn cô. Cô tựa như một con sói tỉnh táo, nhạy bén mà thông minh, bình tĩnh tự nhiên.

Lâm Xuân Nhi cũng không sợ hãi, lùi đến bên cạnh cửa, cũng nhìn Kiều Hạn Văn.

Hai người giằng co gần năm phút đồng hồ, Lâm Xuân Nhi không có dấu hiệu lùi bước, cuối cùng Kiều Hạn Văn gật đầu: “Thêm bốn triệu đúng không?”

“Đúng.”

“Được. Chốt.”

Thấy Lâm Xuân Nhi nhíu mày, Kiều Hạn Văn nói: “Như lời cô nói, coi như kết bạn. Tôi tán thưởng sự dũng cảm không sợ hãi của cô.”

Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Hợp đồng này tôi còn phải suy xét thêm, anh không phù hợp.”

“Thế nào mới được cho là phù hợp? Trong căn phòng này c.ởi sạch quần áo của cô, mây mưa với cô một trận mới là phù hợp à?” Kiều Hạn Văn cười khẩy nói: “Đừng tưởng mình quan trọng quá, tôi bảo kết bạn thì chỉ là kết bạn thôi. Nếu để tìm bạn tình thì cô không đạt tiêu chuẩn, bởi vì cô không đủ nghe lời. Làm bạn gái thì được, nhưng chẳng phải cô đã có Tống Thu Hàn tốt nhất thế gian rồi sao?”

Lâm Xuân Nhi không định dây dưa với anh ta, mặc cho anh ta nói gì, cô chỉ cười lạnh nhạt, vươn tay về phía Kiều Hạn Văn: “Cảm ơn anh đích thân xuống bếp.” Kiều Hạn Văn bắt tay, bàn tay của Lâm Xuân Nhi thon dài mềm mại, nhưng phần trong ngón giữa lại có vết chai do cầm bút quanh năm, thứ này rất ít thấy trên người trưởng thành. Ánh mắt của anh ta dừng lại trên ngón giữa của cô, trong lòng bỗng thấy thương tiếc.

Không phải thương tiếc lúc diễn kịch đóng phim, mà là thật sự thương tiếc. Anh ta từng xem toàn bộ nội dung mà Lâm Xuân Nhi đã làm, cũng phần nào hiểu được người phụ nữ này. Sau khi thấu hiểu cô rồi thì sẽ cảm nhận được sự đáng quý của cô, cho nên không muốn tiếp tục làm khó cô. Xã hội này, người lương thiện trong sáng như cô không còn nhiều nữa.

“Lâm Xuân Nhi.” Anh ta gọi cô: “Tôi còn có mấy người bạn có hứng thú với nghiệp vụ này, tôi giới thiệu họ cho cô làm quen vậy.”

“Tạm thời không được đâu, gần đây công ty của tôi có rất nhiều dự án, sợ không lo liệu được sẽ xảy ra vấn đề.”

“Cô không biết tuyển dụng à?”

“Tuyển dụng cũng tốn chi phí chứ.”

Kiều Hạn Văn trừng cô: “Có phải cô bị ngốc không hả? Bánh dâng lên tận miệng mà cô không cần. Người mà tôi muốn giới thiệu cho cô tất nhiên là diễn viên danh tiếng tốt, biết sống kỷ luật, ít nguy hiểm, cô sợ cái gì?”

“Ồ, thế thì có thể bàn được.” Lâm Xuân Nhi mỉm cười: “Nhưng vì sao anh muốn giúp tôi?”

“Chẳng phải cô nói muốn kết bạn sao?”

“He he, ok. Cảm ơn anh.”

“Hợp đồng cô cứ ký với chị Cẩn đi. Không phải nói buổi chiều cô còn có việc à? Tôi đưa cô ra ngoài.”

“Tôi chưa ký hợp đồng đâu.” Lâm Xuân Nhi lại cười khẽ: “Có được dễ quá làm tôi thấy sợ.”

“Tùy cô. Cô muốn mấy ngày? Tuần sau tôi bảo chị Cẩn liên lạc với cô.”

Kiều Hạn Văn đưa Lâm Xuân Nhi ra ngoài, gió lớn thổi bay tóc cô, Kiều Hạn Văn vươn tay muốn đẩy tóc rối trên má cô, Lâm Xuân Nhi nhanh chóng lùi sang một bên, nhìn anh ta. Kiều Hạn Văn khẽ nhướng mày: “Không tiễn nữa nhé.” Sau đó xoay người vào nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »