Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Các bạn học lần lượt đến, Trần Khoan Niên dẫn họ đi chơi bài, từ nhỏ Lâm Xuân Nhi đã không nghe được tiếng mạt chược, cứ rào rào rào, nghe rất đau đầu. Cho nên cô xung phong nhận việc đi vào phòng bếp phụ dì Thượng nấu cơm.

Thấy Lâm Xuân Nhi đi vào, dì Thượng cũng không từ chối, bà đưa dưa chuột cho cô: “Lại đây cắt giúp dì Thượng đi.”

Lâm Xuân Nhi gật đầu, cầm dao thái dưa chuột thành từng miếng, rồi cắt thành sợi, trông rất nhịp nhàng có tiết tấu, là người quen tay. Dì Thượng dừng công việc đang làm, nhìn những miếng dưa leo dày mỏng đều nhau của cô cười nói: “Xuân Nhi có tay nghề thế này chứng tỏ thường xuyên xuống bếp nấu ăn nhỉ, bạn trai cháu có phúc thật!”

Lâm Xuân Nhi chỉ “vâng” một tiếng đáp lại rồi cười với dì Thượng. Tống Thu Hàn đi tới rót nước, nghe dì Thượng nói liền liếc nhìn Lâm Xuân Nhi. Thấy Tống Thu Hàn đến gần, dì Thượng bèn gọi anh: “Mau tới giúp dì Thượng đi, ba người chúng ta cùng làm nhanh hơn.”

Tống Thu Hàn đáp lời, đi đến bên cạnh họ, nghe lời dì Thượng sai đi bóc tỏi. Ngón tay anh thon dài, chỉ bóc tỏi mà như đang tạo hình cho tác phẩm nghệ thuật, khiến Lâm Xuân Nhi phải liếc mắt nhìn qua mấy lần, sau đó bị Tống Thu Hàn bắt gặp: “Làm sao vậy?”

“Khí chất tự nhiên mà có, bóc tỏi thôi mà cũng có mỹ cảm.”

“Quá khen.” Tống Thu Hàn nhìn cô: “Mặt cậu nhìn đỡ hơn rồi đấy, trông không còn lem nhem nữa.”

“Hào quang của mỹ nhân đâu thể che lấp được?”

Dì Thượng đứng bên cạnh cười phì ra tiếng, Lâm Xuân Nhi đỏ mặt: “Dì Thượng.”

Tống Thu Hàn cũng cười thành tiếng: “Hôm đó ở nhà hàng thấy cậu không nói nhiều lắm, tưởng lớn lên lại thành kiệm lời chứ.”

“Hôm đó tớ mệt quá, đạp xe hơn trăm cây số, bụng thì nhộn nhạo, chỉ sợ nói thêm nữa là sẽ ói ra trên bàn ăn mất.”

“Cậu có vứt cái bình của tớ đi không đấy?” Tống Thu Hàn đột nhiên hỏi cô.

“Suýt nữa đã vứt rồi, nhưng may mà không vứt, bình đặt riêng của cậu mà vứt đi tớ thì cũng không biết bồi thường kiểu gì. Để hôm khác sẽ gửi cho cậu.”

“Đừng gửi, hỏng thì tiếc lắm. Lát nữa nói địa chỉ đi, tớ tự đến lấy.”

Khi hai người nhắc tới chuyện cái cốc nghe rất bình thường. Tống Thu Hàn không nói tới cảm giác đau lòng khi nghe tiếng cô nôn thốc nôn tháo, Lâm Xuân Nhi cũng không nói tới cảm giác mất mát khi thấy anh cô đơn dựa vào góc tường hút thuốc một mình.

“Được rồi.”

Dì Thượng hiếm khi thấy Tống Thu Hàn trò chuyện với người khác, bà chỉ đứng một bên nghe hồi lâu, cuối cùng mới xen vào: “Dì Thượng không ngờ lúc trước hai đứa có quan hệ tốt, bao nhiêu năm không gặp mà giờ gặp lại vẫn nói chuyện thoải mái được vậy.”

Tống Thu Hàn ngừng động tác trong tay, liếc nhìn Lâm Xuân Nhi. Đúng vậy, lúc đó dì Thượng thay mặt ông Tống đi họp phụ huynh cho anh, lúc ra khỏi lớp nhìn thấy Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi đang đứng ở cửa phòng học đùa giỡn với nhau. Tống Thu Hàn cười kéo bím tóc Lâm Xuân Nhi, Lâm Xuân Nhi giận mặt đỏ bừng đánh anh. Nhưng hai người không dám đùa lớn tiếng quá, sợ làm phiền đến phụ huynh đang ngồi trong lớp. Các phụ huynh đến họp phụ huynh vốn đã căng như dây đàn rồi, nếu nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang thì không biết sẽ nghĩ ra được chuyện gì nữa. Cảnh tượng đó rất thú vị, đến giờ dì Thượng vẫn còn nhớ.

“Dì Thượng ơi, khi nào cháu thất nghiệp thì sẽ đến nói chuyện với dì nhé ạ. Dì thấy trình độ tán gẫu của cháu có đủ nuôi sống bản thân không?” Lâm Xuân Nhi bày dưa chuột thái sợi vào đĩa, rồi lại lấy thêm hai quả cà chua để thái.

“Dì thấy cũng được, đến Thu Hàn ít nói mà còn tán gẫu với cháu được mà.”

“Dì Thượng, Tống Thu Hàn không phải người kiệm lời đâu ạ, từ nhỏ cậu ấy đã xấu tính rồi.” Lâm Xuân Nhi nhân cơ hội này nói xấu Tống Thu Hàn.

“Cậu cũng biết cơ à?” Tống Thu Hàn thấy cô giơ dao lên thái quả cà chua thành miếng nhỏ, anh lấy một cái đĩa ra để trước mặt cô.

“Thu Hàn, lấy trà giúp dì Thượng nhé, để ở trong tủ đó.”

Tống Thu Hàn nhận lời rồi quay đi lấy, anh đứng trước mặt Lâm Xuân Nhi, một tay đặt sau đầu cô, hơi ấn xuống dưới, tay kia mở cửa tủ. Khoảng cách ngày càng gần hơn, đỉnh đầu Lâm Xuân Nhi vừa vặn chạm vào cằm Tống Thu Hàn, ánh mắt và tay cô đều không có chỗ để, chợt cảm thấy không được tự nhiên, cô khuỵu gối xuống dịch sang một bên nói: “Không nên cản lối ngài đây ạ.”

Tóc cô sượt qua cằm Tống Thu Hàn làm anh nhớ đến những giấc mơ đẹp kia, trong lòng cảm thấy chuyện này không ổn. Anh đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện gương vỡ lại lành, những người bên nhau lúc trẻ nhiều năm sau mới gặp lại, vì muốn bù lại thiếu thốn năm đó nên như củi khô gặp lửa cháy, nhanh chóng ở bên nhau, đầu tiên là đốt đến thể xác, sau đó đến tình cảm. Khi tỉnh táo lại thì phát hiện cảm xúc rộn ràng đó đã hoàn toàn biến mất, chỉ đơn giản là cơn xúc động nguyên thủy. Nhận ra điều này nên anh không lên tiếng nữa.

Sau khi vào bàn, Triệu Vũ ngồi bên cạnh Lâm Xuân Nhi. Cô vẫn luôn bận rộn trong bếp nên mãi nên anh ta không có cơ hội nói chuyện cùng.

“Mặt cậu nhìn khá hơn rồi đấy.”

“Phải đấy!” Lâm Xuân Nhi cười với anh ta, sau đó hỏi lại: “Dạy học có mệt không?”

“Vẫn ổn, nếu thuận lợi thì có thể một hai năm nữa tôi sẽ được bổ nhiệm làm phó giáo sư.” Triệu Vũ khá liều mạng, lúc đi học thì kiệm lời, thường cạnh tranh điểm số với Tiêu Muội. Trong lòng anh ta vẫn luôn coi Lâm Xuân Nhi đặc biệt hơn một chút, vì trong những năm cấp ba anh ta vẫn nhớ ơn cô quan tâ m đến mình. Hôm nay cũng không phải muốn khoe khoang, chỉ vì muốn chia sẻ niềm vui với cô thôi.

“Còn trẻ như vậy đã được làm phó giáo sư rồi, đúng là quá hiếm có, cậu giỏi ghê.” Lâm Xuân Nhi khen anh ta. Triệu Vũ nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô nên cảm giác ấm áp trong lòng càng tăng lên gấp bội.

Trần Khoan Niên thấy hai người mải nói chuyện cùng nhau thì ho một tiếng bắt chuyện: “Đang làm gì thế! Còn bao nhiêu người ở đây nè!”

Triệu Vũ vội cúi đầu xin lỗi mọi người: “Xin lỗi, xin lỗi mọi người.”

Tống Thu Hàn làm chủ nhà nên nâng ly lên mở đầu bữa cơm: “Dì Thượng thích náo nhiệt nên mọi người chịu khó đến chơi nhé.”

Bắt đầu bữa cơm linh đình.

Uống rượu vào là tâm tư sẽ không giấu được.

Triệu Vũ hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cuối tuần mà cậu không đi hẹn hò với bạn trai à?”

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn sang Lâm Xuân Nhi.

“Anh ấy tham gia hoạt động xây dựng hỗ trợ nhân đạo, giờ đang ở châu Phi, đến Tết sẽ về hai tháng.” Lâm Xuân Nhi không phải người thích nói dối, nhưng lời nói ra không thể thu hồi lại, đã có lời nói dối đầu tiên thì sẽ có lời nói dối thứ hai. Cũng may chuyện này sẽ không làm tổn hại đến ai. Dưới mặt bàn cô âm thầm véo Tiêu Muội, muốn nhờ cô cứu trợ mình.

Tiêu Muội vội tiếp lời: “Đúng rồi. Trước khi đi còn gửi Xuân Nhi nhờ tôi chăm sóc nữa.”

“Muốn xem thử ảnh bạn trai của Lâm Xuân Nhi ghê.”

“…”

“Hay là vây đi, tất cả mọi người đều mở ảnh người yêu của mình cho mọi người cùng xem được không?” Trần Khoan Niên là người thích xem trò vui nên liền quay sang Tiêu Muội: “Cậu trước đi.”

Tiêu Muội không ngờ anh ta lại đột nhiên quay súng sang mình, nhất thời không nghĩ ra cách đối đáp, chỉ có thể nói: “Tôi... độc thân.”

Trần Khoan Niên chợt cảm thấy trong lòng thư thái: “Cái này có gì mất mặt đâu, anh đây cũng độc thân mà.”

Tống Thu Hàn liếc nhìn anh ta, ánh mắt kia bị Trần Khoan Niên hiểu thành: Chuyện bên nước Mỹ xử lý gọn gàng rồi hả?

Trần Khoan Niên cười với anh, sau đó nói: “Đến lượt cậu chủ Tống nào.” Anh ta vốn có ý muốn xem trò hay của Tống Thu Hàn, lần trước trên bàn ăn tự dưng anh lại nói mình có vợ chưa cưới, để xem hôm nay anh lấy ra đâu cái ảnh chụp vợ chưa cưới nào.

Tống Thu Hàn gõ ngón tay lên bàn, sau đó cầm điện thoại bên cạnh lên, mở trang của Phương Gia Lỵ, tìm một tấm ảnh rồi để ra giữa bàn. Trần Khoan Niên đứng dậy nhìn qua, Xời, hay đấy. Ngẩng đầu lên thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tống Thu Hàn đang liếc qua Lâm Xuân Nhi. Giữa con trai với nhau, dù quan hệ có tốt đến đâu thì cũng sẽ có bí mật không muốn nói ra, bí mật này liên quan đến phụ nữ. Còn anh ta thì lại thích moi móc bí mật của Tống Thu Hàn.

Dì Thượng cũng có tâm trạng giống vậy. Bà mới nghe nói Tống Thu Hàn có vợ chưa cưới mà còn đang thắc mắc, mấy ngày trước anh còn cãi nhau với bố, chẳng lẽ giờ đã thỏa hiệp rồi?

Trương Hân cầm qua điện thoại lên đầu tiên: “Uầy! Đẹp vậy.” Trên ảnh là hình một cô gái mặc váy khoét cổ chữ V khá sâu, trang điểm kỹ càng, dáng người mảnh mai, khí chất nổi bật.

Điện thoại truyền đến tay Lâm Xuân Nhi, cô nghiêm túc nhìn ngắm, quả nhiên rất đẹp. Cô cũng từng thắc mắc rốt cuộc Tống Thu Hàn sẽ yêu kiểu phụ nữ thế nào, bây giờ nhìn thấy rồi thì thấy quả nhiên rất xứng đôi.

“Đến lớp trưởng Lâm.” Trần Khoan Niên càng hào hứng hơn. Đúng là về nước vẫn tốt hơn, chỉ mới gặp những người bạn cũ, ôn lại những câu chuyện cũ đã đủ khiến anh ta phấn khích hơn hẳn. Lẽ ra anh ta nên trở về sớm hơn.

Lâm Xuân Nhi có một người bạn đạp xe tên là Lương Thần, quanh năm sống ẩn dật trên núi, làm nghề thợ gốm. Cô âm thầm tạ lỗi với đối phương trong lòng rồi mở ra tìm một bức ảnh mình khá thích. Đó là cảnh anh ấy đang cầm bút vẽ lên đồ gốm, bầu trời xanh trong lắc rắc mưa bụi.

Đưa cho Trần Khoan Niên xem, nghe tiếng anh ta tấm tắc: “Thư sinh mặt ngọc, siêu phàm thoát tục.” Sau đó anh ta đưa cho Tống Thu Hàn, cẩn thận quan sát vẻ mặt đối phương: “Khí chất của bạn trai cậu rất hợp với bộ đồ cậu mặc hôm nay đấy.” Tống Thu Hàn nói xong liền đưa điện thoại cho người khác.

Sau một trận ồn ào, không khí chợt trầm xuống. Trần Khoan Niên đột nhiên đưa ra đề nghị công khai lịch sử tình ái của Tống Thu Hàn, anh ta lấy điện thoại di động ra đặt lên bàn: “Cứ một cái lì xì một trăm đồng sẽ được nghe một câu chuyện.”

Triệu Vũ ở học viện đâu bao giờ được chơi trò kí©h thí©ɧ thế này, thế là bèn chuyển cho Trần Khoan Niên năm trăm đồng đầu tiên: “Kể năm chuyện trước đi.”

Trần Khoan Niên hài lòng nhận lấy, làm bộ ho một tiếng để lấy giọng: “Bắt đầu từ chuyện lúc ở Mỹ nhé. Đó là một cô gái mập mạp trắng trẻo, đúng vậy, đừng nghi ngờ, chính xác là vậy đấy.”

Trần Khoan Niên đang kể về Châu Mạt, vào năm thứ ba đại học của Tống Thu Hàn, anh đột nhiên gặp được một cô gái như vậy. Châu Mạt có tính cách hoạt bát, là một cô bé thích nói, hay đấu võ mồm với Tống Thu Hàn. Anh và Châu Mạt chia tay trong hòa bình chỉ sau nửa năm yêu nhau.

“Chuyện thứ hai, bảy năm trước, cậu chủ Tống tự dưng quay sang phải lòng một cô gái có tính văn nghệ sĩ, thích nhạc rock. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, ôm đàn ghita đứng trước cổng công ty hát cho cậu ấy nghe.”

Cô ấy là Âu Dương Thiến. Tống Thu Hàn cũng hoàn toàn không nhớ rõ làm sao mình lại ở bên cô ấy được, hai người yêu nhau chưa đầy nửa năm.

Trần Khoan Niên ngừng lại, Triệu Vũ ngẩng đầu hỏi: “Không kể nữa à?”

Trần Khoan Niên cười xin lỗi: “Hết rồi.”

“Vậy cậu trả lại tôi ba trăm đi.”

Mọi người cười ầm lên, Tống Thu Hàn cười đứng dậy đi tìm nước trắng để uống. Hôm nay uống rượu vào anh thấy hơi đau bụng, nên phải từ từ hồi lại. Khi trở lại thấy mọi người càng hào hứng hơn. Hôm nay diện mạo Lâm Xuân Nhi đã thay đổi so với lần đầu gặp lại. Bây giờ cô đã đứng dậy uống rượu với những người khác, trông có vẻ tửu lượng không tệ, còn có thể mời rượu, nói ra mấy câu khiến không khí càng sôi nổi hơn. Có người cất tiếng hát, rồi nhiều người cùng hát theo. Bài họ hát là bài “chúng ta hãy cùng sống thật thoải mái trong cuộc đời này”.

Bài này dì Thượng cũng biết.

Đã lâu lắm rồi Tống Thu Hàn mới trải qua không khí sôi nổi như vậy, sinh hoạt ngày thường của anh rất buồn tẻ. Khi ở nước ngoài, sau giờ làm việc anh đều dành thời gian ở phòng tập gym, uống rượu với bạn bè hoặc đọc sách ở nhà, dù thế nào thì nhìn anh cũng thấy không nên là một người nhàm chán như vậy.

Khung cảnh náo nhiệt chóng qua, chỉ một cái chớp mắt mà nhạc đã hết, người cũng tan.

Các bạn học lần lượt đi ra ngoài, Lâm Xuân Nhi lo dì Thượng vất vả nên cùng Tiêu Muội giúp dì Thượng thu dọn. Cũng may không cần rửa bát, trong nhà Tống Thu Hàn có mười ba cái máy rửa bát công suất lớn, giờ đã có đất dụng võ.

Tiêu Muội đang lau bếp, Tống Thu Hàn rửa sơ qua bát rồi đưa cho Lâm Xuân Nhi, cô sẽ cho vào máy rửa bát. Cô uống nhiều rượu, nhưng tửu lượng tốt nên cơ thể vẫn hoạt động bình thường, chỉ có điều động tác hơi chậm. Người uống rượu thì hay nói nhiều, nói từ chuyện máy rửa bát đến chuyện phòng xem phim, Tống Thu Hàn đưa cái đĩa qua rất lâu cô mới nhận lấy. Chuyện vốn đơn giản mà hai người họ lề mề mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng họ cũng không vội, lười biếng nhàn tản có thể chữa trị rất nhiều bệnh ẩn, cứ từ từ mà làm.
« Chương TrướcChương Tiếp »