Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đời Này Có Em

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lời của Thẩm Tiêm Nhu thì cô tin còn lời tôi nói sao cô lại không chịu tin?”

Lục Thâm la tôi: “Người ta vừa nói vài câu thì lại lùi bước, nếu là gác cổng ở thời cổ đại thì em chính là tên phản đồ.”

Trong nháy mắt, tôi vẫn chưa thể nắm bắt được trọng điểm câu chuyện.

Là anh ta căn bản chưa từng thích Thẩm Tiêm Nhu, hay là mối tình đầu của anh chính là tôi...

“Anh, anh, anh....” Anh nửa ngày, cuối cùng cũng ấp úng một câu, “Anh già cũng thông suốt muộn quá a.”

Nghiêm túc mà nói, suýt chút nữa, tôi lại anh ta giày vò một lần nữa.

Lục Thâm nghiến răng nói: “Lâm Thiên Tầm, nếu cô mà nói nữa thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là thông suốt muộn đấy.”

Tôi lại theo Lục Thâm về nhà.

Bởi vì lý do của anh ta làm cho tôi không thể bác bỏ nổi.

Một, vở kịch còn chưa xong, 10 triệu cứ vậy lấy đi mà không thấy lương tâm cắn rứt sao?

Hai, Lâm Thiên Tầm nỡ để anh ta sống trong hang sói như vậy sao?

Ài, người như hắn một khi đã bán thảm, thì tôi làm sao chịu nổi.

Thẩm Tiêm Nhu cùng Lục phu nhân thấy tôi tí tửng trở về, gương mặt của họ giống như tảng đá trong hố phân vậy, vừa thối, vừa cứng.

Thẩm Tiêm Nhu cuối cùng nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Lục Thâm, không phải anh và Thiên Tầm đã ly hôn rồi sao? ”

Lục nắm chặt lấy tay của tôi, dịu dàng: “Không thể tái hôn sao?”

Lục phu nhân tức giận: “Cái gì? Hai người tái hôn rồi? Lục Thâm, con coi hôn nhân là trò đùa sao?”

Nhưng không, anh không coi hôn nhân là trò đùa, còn coi cục dân chính là nhà nữa kìa.

Lúc thì ly hôn, không lâu sau lại tái hôn. Nếu không phải người ta nhìn anh ta đẹp trai, đã sớm đuổi anh ta ra ngoài.

Lục Thâm cười lạnh: “Tốt hơn là bị người khác nhồi nhét người mình ghét ở bên cạnh.”

Người đáng ghét kia nhất thời thút thít: “Lục Thâm, chẳng lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em sao?”

“Thích cô?”

Lục Thâm học tôi nói: “Cô thôi đi, loại người tôi ghét nhất đời này, chính là loại tiểu bạch hoa giả vờ ngây thơ vô số tội, Thẩm Tiêm Nhu, cô không thấy mình rất giống ai đó sao?”

Thẩm Tiêm Nhu: “....”

Lục phu nhân: “....”

Một câu mắng hai người, thâm thật sự.

“À đúng rồi, trước ba giờ chiều nếu cô không ra khỏi đây, tôi và Thiên Tầm sẽ dọn ra ngoài.”

“Lục Thâm, con muốn tạo phản sao?” Lục phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, khuôn mặt vốn điềm đạm bị xé nát, giống như một mụ phù thủy đáng sợ, “Con là do mẹ sinh ra, phải biết nghe lời.”

Lục Thâm buông tay tôi ra.

Tôi theo bản năng nắm lấy tay anh, sợ anh xúc động nói ra cái gì đó.

“Sinh ra mà không nuôi, thì có tư cách gì mà đòi quản tôi, đạp lên người khác để bản thân sống trong phú quý, bà không cảm thấy hổ thẹn sao?”

“Con, con, con.....”Lục phu nhân tức giận đến run người, vuốt ngực trách móc, “Nghịch tử, nghịch tử.”

Anh còn muốn nói gì đó, tôi cầm tay anh, lắc lắc đầu.

Lục Thâm đang tức giận nhưng sau khi nhìn tôi không ngừng lắc đầu, nhất thời mềm nhũn xuống.

Anh nắm lấy tay tôi: “Nhà này, chúng ta không thể ở lại thêm được nữa.”

Lục Thâm nói được làm được, dẫn tôi đến một căn hộ khác ở trung tâm thành phố.
« Chương TrướcChương Tiếp »