Buổi tối, tôi ở cùng phòng với Lục Thâm.
Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Lục Thâm nói: “Tôi chọn giường.”
“Nhưng tôi bị thoát vị đĩa nệm.”
Lục Thâm giơ ngón cái lên: “Xem như cô thắng.”
Thấy anh ta nằm trên sàn nhà, tôi ở cạnh ‘thổi lửa’:
“Sếp, chính anh đã bảo tôi làm việc này, nhờ người khác làm việc thì cũng phải có lòng chứ, đúng không ạ?”
Anh đặt cái gối xuống rồi quay lại liếc nhìn tôi.
Cái liếc mắt kia như biểu thị bảo tôi im lặng, nếu không sẽ không tha cho tôi đâu.
Lúc đi ngủ, tôi hỏi Lục Thâm: "Quan hệ giữa anh và mẹ anh không tốt lắm sao?"
Là do tuổi thơ bị bức ép quá nên khi lớn lên anh mới không thích mẹ?
Nhưng nghĩ lại, tôi cũng từ nhỏ bị mẹ tôi cầm gậy đuổi theo mà lớn lên nhưng tôi vẫn yêu bà ấy rất nhiều.
Anh không nói gì hết.
Ánh trăng rũ xuống mèn che, lần đầu tiên tôi ngủ trên một chiếc giường xa lạ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ta, có chút quá khích nói:
“Sếp, Lục Thâm, Lục kim chủ, Lục độc miệng?”
“Cô ồn quá rồi đấy.”
“Nhưng tôi không ngủ được, anh cùng tôi nói chuyện phiếm đi.”
Lục Thâm vẫn phớt lờ tôi.
Tôi còn muốn nói thêm, nhưng khi quay đầu lại, đột nhiên có một bong đen bao phủ.
Lục Thâm đè lên người tôi, một bên giữ chặt lấy cổ tay, nhìn tôi từ trên cao:
“Lâm Thiên Tầm! Nếu cô còn nói thêm câu nào nữa, thì tôi biến giả thành làm thật đấy.”
Cầm thú!
Tôi gật đầu liên tục.
Nhờ ánh trăng, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, sóng thẳng đến mức tôi còn muốn trượt trên đó.
Còn có cơ ngực.....
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi cũng là con người, cũng có ham muốn.
Tôi sợ nếu anh ta không buông tôi ra, tôi sẽ không thể kiềm chế nổi mất.
Đến lúc đó, cũng không biết là ai làm ai?
Ngay lúc tôi sắp hóa sói, tiếng gõ cửa truyền đến, tôi và Lục Thâm đồng thời giật mình.
“ Éc”
“Nói tiếng người đi.”
“Trễ thế này, ai vậy?
Anh bật đèn lên, tức giận nhìn tôi: “Ma.”
Tôi: “...”
Tiếng gõ cửa dừng lại, tiếp theo là giọng nói mềm mại vang lên:
"Lục Thâm! Hai người ngủ chưa, em vừa làm canh hạt sen ngân nhĩ, bưng cho hai người một ít. ”
Ái chà, kịch hay.
Trước khi Lục Thâm đi mở cửa, còn xoa đầu tôi một cái, tôi nhe răng trợn mắt: "Anh làm gì vậy? ”
Anh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi gật gật đầu, tỏ đã hiểu, thuận tiện còn đem cổ áo mình kéo thấp một chút, lại làm ra bộ dáng ngượng ngùng sợ hãi.
"Như vậy có được không?"
Lục Thâm nắm tay ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ lựng. Anh dời tầm mắt, đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Tiêm Nhu đứng ở cửa, dịu dàng nhìn Lục Thâm: "Muộn như vậy sẽ không quấy rầy hai người chứ? ”
“Biết quấy rầy rồi sao cô còn tới?”
Lục Thâm lại bật công tắc độc miệng.
Lông mày mềm mại của Thẩm Tiêm nhíu lại, bộ dạng như khóc nức nở: "Anh Lục Thâm, anh thật sự ghét em như vậy sao? ”
“Đúng vậy!” Lục Thâm tiếp tục sát muối lên vết thương của cô ấy.
Tôi thiếu chút chút nữa nhịn không được, cười một tiếng, vội vàng che miệng lại.”
Lục Thâm vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, dầu muối không ăn: “Đưa đồ cho tôi, đúng lúc vợ tôi đói, cảm ơn.”
Anh nhận lấy bát trong tay Tiêm Nhu, đi vài bước lại quay đầu lại, “À, lần sau sau 10 giờ đừng đến quấy rối cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng tôi.”
Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Hốc mắt Thẩm Tiêm Nhu đỏ lên, lau nước mắt chạy đi.
Cửa đóng lại, tôi ở một bên nói:
“Sếp Lục, anh chính là không thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Cũng không biết Thẩm Tiêm Nhu phạm phải tội gì mà bị Lục Thâm ghim đến vậy.
Mà đáng sợ nhất là, bất kể Lục Thâm ghét bỏ cô ấy đến đâu thì cô ấy vẫn có thể ở lại ngôi nhà này.