07.
Tháng thứ hai đi Bắc Kinh, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ của mình.
Nói đúng hơn, là bạn chung của cả tôi và Giang Húc.
"A Sanh, bây giờ cô ở chỗ nào rồi?"
"Đi nơi khác, có chuyện gì không?"
"À ừm, cái kia, cô có thể trở về gặp Giang Húc, hoặc là gọi điện cho Giang Húc được không?"
Cũng chỉ hai tháng ngắn ngủi, nhưng khi lại nghe thấy cái tên Giang Húc này, dưới đáy lòng tôi ấy vậy mà chẳng có xíu gợn sóng nào.
"Xin lỗi, Trần Đông, tôi và Giang Húc đã ly hôn."
"Tôi biết, nhưng mà, A Sanh... tình trạng hiện tại của Giang Húc không tốt lắm, tối hôm qua hắn ra ngoài chơi với chúng tôi, uống rượu say, vẫn luôn không ngừng gọi tên cô..."
Tôi không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Tiếp theo kéo số điện thoại ấy vào danh sách chặn luôn.
Bọn họ trước là bạn của Giang Húc, sau mới là bạn của tôi.
Bất kể Giang Húc làm gì, bọn họ cũng sẽ đứng về phía Giang Húc trước tiên.
Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ.
Cuộc sống Giang Húc có ổn không, Giang Húc hiện tại ra sao, cũng có liên quan gì đến người vợ cũ là tôi nữa đâu.
Buổi chiều, lại có một số lạ khác gọi đến.
Tôi không bắt máy.
Một lúc sau, tôi nhận được một tin nhắn.
"A Sanh, là anh, Giang Húc đây, em có thể nghe điện thoại được không?"
Tôi không trả lời, kéo số đó vào danh sách chặn luôn.
Giang Húc là một người rất kiêu ngạo và tự phụ.
Mấy năm nay tôi vẫn luôn đuổi theo hắn vây quanh hắn, tôi đã từng yêu hắn đến mức đánh mất chính mình.
Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.
Một khi người ta nhảy ra khỏi chiếc l*иg trói buộc họ, họ sẽ thấy rằng thế giới này rộng lớn biết bao.
Cái gọi là tình yêu đã từng khiến bạn đau khổ chỉ là thứ vô cùng tầm thường.
Huống chi cái gọi là tình yêu đó có lẽ cũng chỉ là một chấp niệm thuở thiếu thời mà thôi.
Tính khí của Giang Húc là vậy, hắn hiểu thái độ của tôi, chắc sẽ không tìm đến nữa.
Nhưng tôi không ngờ ba ngày sau, Giang Húc sẽ bất ngờ xuất hiện ở tầng dưới căn hộ mà Lục Hành Chỉ thuê cho tôi.
Khi tôi đi dạo trong vườn về, liền thấy hắn cô đơn đứng đó.
"A Sanh..."
Giang Húc vừa nhìn thấy tôi, hai mắt đã sáng lên.
Tôi không bước tới, nhưng cũng không xoay người rời đi.
Cơ thể tôi vẫn còn hơi yếu, không có nhiều sức để lăn lộn mình.
Giang Húc bước nhanh đến bên tôi, vươn tay muốn ôm lấy tôi.
Tôi nghiêng người tránh hắn.
Giang Húc sững sờ một chút, "A Sanh, anh tìm em đã lâu."
Dưới đáy mắt hắn có chút uất ức.
Tôi nhớ lúc trước, khi hắn đổi bạn gái, vì Từ Miên Miên mà đòi ch.ế.t đòi sống.
Tôi tức giận đến mức tan nát cõi lòng không chịu để ý đến hắn.
Hắn cũng nhìn tôi như vậy.
Tôi vẫn luôn mềm lòng, tha thứ hết cho hắn, tiếp tục xoay quanh hắn.
Nhưng giờ đây, người vẫn là người ấy, sao trong lòng chẳng còn chút gợn sóng nào.
08.
"Có chuyện gì vậy?"
"A Sanh, mấy ngày em rời đi anh đều nhớ tới em."
Giang Húc gầy, người thoạt nhìn cũng tiều tụy đi trông thấy.
Trần Đông nói hắn sống không tốt, dường như không phải nói dối.
Tôi không nói gì, trong lòng cũng không có chút xúc động nào.
Tự nhiên lại nghĩ, lúc ấy còn trẻ, sao tôi lại có thể dại dột đi yêu một người đứng núi này trông núi nọ như vậy.
Giang Húc luôn không thể buông bỏ được mỗi một người phụ nữ rời đi hắn.
Lúc trước là Từ Miên Miên
Bây giờ là Lạc Sanh.
Xem chừng cũng giống nhau, chỉ bởi vì rời đi, nên mới trở thành nốt chu sa.
"Giang Húc, sao vậy? Nếu không có chuyện gì thì tôi đi lên lầu đây."
"A Sanh..."
Giang Húc thử muốn giữ tôi lại, nhưng tôi lại tránh hắn thêm lần nữa.
"A Sanh, anh không đính hôn với Từ Miên Miên."
Thấy tôi vẫn im lặng, Giang Húc có chút nóng nảy: “Lúc ấy đồng ý ly hôn, cũng là do anh bốc đồng.”
"A Sanh, về với anh đi, anh sẽ đối với em thật tốt."
"Em đã không có người thân, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ nay về sau anh sẽ là người thân duy nhất của em..."
Hắn vội vàng nói, nghe có vẻ cũng có vài phần chân thành tha thiết.
Tôi lại cảm thấy nhàm chán vô cùng.
"Giang Húc, tôi sẽ không quay về với anh, khi quyết định ly hôn với anh, tôi cũng đã hoàn toàn buông bỏ anh rồi, tôi không thích anh nữa, anh đi đi, sau này cũng đừng tới đây."
"A Sanh... em thay đổi rồi, trước đây em không như vậy, em đã nói sẽ mãi ở bên anh, vĩnh viễn yêu anh."
"Ừ, tôi có nói, nhưng giờ tôi nuốt lời."
Tôi không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn nữa, đi vòng qua hắn định lên lầu.
“A Sanh…” Giang Húc vươn tay lôi tôi lại.
Tôi vốn đang bị bệnh nặng, hắn vừa kéo tôi như vậy, tôi đã thấy chóng mặt, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
“Em bị gì vậy A Sanh?” Giang Húc tựa hồ bị dọa sợ, cả khuôn mặt đều tái đi.
"Không sao, hai ngày nay tôi có chút mệt mỏi."
Tôi đẩy hắn ra, muốn đứng dậy, nhưng không có chút sức lực.
"Anh ôm em lên."
Giang Húc cúi xuống muốn ôm tôi, nhưng đột nhiên bị người khác đẩy mạnh ra.
"Lục Hành Chỉ?"
Giang Húc lảo đảo đứng tại chỗ, có chút không vui nhìn anh ấy: “Sao anh lại tới đây?”
Lục Hành Chỉ không để ý đến hắn, trực tiếp ôm lấy tôi: "A Sanh, về nhà."
"Lục Hành Chỉ! Bỏ A Sanh xuống!"
"A Sanh không muốn nhìn thấy anh, nhanh cút đi!"
"Anh nghĩ anh là ai, A Sanh là vợ tôi, cô ấy sẽ không không muốn nhìn thấy tôi!"
"Nếu tôi nhớ không lầm, thủ tục ly hôn vẫn là do anh làm."
Lục Hành Chỉ lạnh lùng nhìn hắn: "Giang Húc, đừng quên, chính anh đã từ bỏ A Sanh."
"Anh……"
"Mong anh đừng làm phiền cô ấy nữa. Nếu anh còn xuất hiện ở đây, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức."
"Lục Hành Chỉ, anh thích A Sanh, anh vẫn luôn thích cô ấy, vậy nên bây giờ chúng tôi vừa mới ly hôn, anh đã vội vàng muốn chen ngang phải không?"
"Đúng vậy, tôi thừa nhận mình thích A Sanh, nhưng những chuyện như lợi dụng để chen ngang, tôi sẽ không làm."
"Giang Húc, đừng tưởng rằng đàn ông trên đời đều xấu xa như anh."
"Lục Hành Chỉ, anh để A Sanh tự mình chọn, anh để cô ấy chọn, có đi theo tôi hay không?"
Giang Húc không chịu bỏ cuộc.
"Lạc Sanh, em trở về với anh đi, chúng ta vẫn là vợ chồng, sau này nhất định sẽ sống thật tốt, chúng ta lại nuôi một con chó, gọi nó là quả cầu tuyết."
Mắt Giang Húc đỏ hoe, khẩn trương nhìn tôi:
"A Sanh, em vẫn luôn muốn có con, trở về chúng ta liền làm chuẩn bị, con trai hay con gái đều được, chỉ cần em thích, anh cũng sẽ thích, được không?"
"Sau này anh sẽ không gặp Từ Miên Miên nữa, được không em?”