03.
Khi Giang Húc về, tôi đang ngồi một mình, ngơ ngác ngoài cổng lớn.
Chó trắng nhỏ đã ở bên cạnh tôi từ khi sinh ra, nó chưa bao giờ rời xa tôi, tôi không biết bây giờ nó đã chạy đi đâu, sau này nó sẽ sống thế nào đây.
Tôi cầu nguyện trong lòng, nó chạy ra được, ít nhất nó còn sống.
Nếu nó ở lại ngôi nhà này, nói không chừng ngày nào đó nó sẽ bị người đánh ch.ế.t mà không rõ lý do.
"Sau này tôi lại kêu người đưa cho cô một con chó khác ngoan hơn, coi như bồi thường."
Tôi lắc đầu: "Không cần."
"Miên Miên bị dọa sợ, mấy ngày nay đêm nào cũng gặp ác mộng, Lạc Sanh, con chó của cô còn ở đây một ngày, là một ngày cô ấy không thể yên tâm."
Tôi không nhịn được cười, cười đến nỗi nước mắt rơi lã chã: “Giang Húc, tôi còn là vợ anh không?”
"Tôi vốn chưa từng nghĩ tới sẽ cưới cô, Lạc Sanh, nếu không phải cô có chút giống với Miên Miên, nếu không phải tôi niệm tình chúng ta cùng nhau lớn lên, cô cho rằng tôi còn sẽ để cô tiếp tục làm Giang phu nhân sao?"
Sau khi kết hôn với hắn, công ty của gia đình tôi gặp khủng hoảng tài chính, kề bên bờ vực phá sản, cha tôi lo lắng đến mức tóc bạc trắng sau một đêm.
Thái độ của cha mẹ chồng đối với tôi xuống dốc không phanh, bọn họ đã nghĩ đến việc để Giang Húc ly hôn với tôi từ lâu.
Nhưng Giang Húc chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ly hôn, tôi nghĩ rằng giữa chúng tôi vẫn còn chút tình cảm vợ chồng.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ là tôi một bên tình nguyện thôi.
Tôi từ từ đứng lên, chịu đựng cơn đau lan tràn nơi l*иg ngực, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Giang Húc, chúng ta ly hôn đi."
"Ly hôn?"
Giang Húc như nghe được một câu chuyện cười.
"Cha cô nhờ tôi bảo lãnh, ông ấy vừa vay ngân hàng 30 triệu. Lạc Sanh, cô cho rằng ông ấy sẽ để cô ly hôn sao?"
"Hay là, cô có năng lực thay ông ấy trả lại 30 triệu này?" Giang Húc cười lạnh mỉa mai: "Nói thì nói vậy, nhưng chỉ mình cô, sợ đến lúc ch.ết cũng không kiếm được 30 triệu."
30 triệu, cha tôi định cược lần cuối.
Nhưng cuối cùng, vẫn không có cách nào xoay chuyển tình thế.
Ông ấy ngã bệnh, suy gan suy thận.
Nhưng nhà họ Lục và công ty đang phải gánh những khoản nợ khổng lồ, còn đâu tiền để chữa bệnh, thay thận cho ông.
Trước lúc công ty xảy ra chuyện, tôi đã lấy hết trang sức, của hồi môn và tiền riêng bù vào rồi.
Tôi không còn cách nào khác, mẹ tôi mất sớm, một mình cha tôi nuôi nấng tôi từng ấy năm.
Trái tim ông ấy chia làm hai, một cho công ty mà ông đã thành lập với mẹ, và một còn lại dành cho tôi.
Bây giờ, tôi lại không thể làm được gì cả.
Tôi chỉ có thể đi tìm Giang Húc.
Đến nhà Từ Miên Miên, để tìm chồng tôi, Giang Húc.
Giang Húc đang tắm, Từ Miên Miên mặc áo choàng tắm đứng ở cửa nhìn tôi.
"Lại muốn tiền? Lạc Sanh, không phải chứ tôi nói cô, nhà họ Lạc các người cứ như cái động không đáy vậy, thôi buông tha cho Giang Húc đi!"
Bên ngực trái lại bắt đầu nhói đau.
Nhớ lúc trước tôi ngất đi vì đau trong bệnh viện, bác sĩ đã nói với tôi.
"Lạc Sanh, bây giờ cô phải lập tức phẫu thuật, c.ắt bỏ khối u bên ngực trái, mới có thể bảo toàn tính mạng được."
"Tôi kiến nghị cô nên nhập viện luôn bây giờ, người nhà... chồng cô có biết không?"
"Bác sĩ Trần, anh có thể giữ bí mật cho tôi được không, tôi không muốn cha tôi biết chuyện tôi bị bệnh."
"Được, nhưng cô phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, Lạc Sanh, tôi sẽ tự mình m.ổ chính..."
"Bác sĩ Trần, nhưng tôi không muốn c.ắt bỏ."
"Lạc Sanh! Bây giờ không phải là lúc cố chấp!"
"Bác sĩ Trần, cảm tạ anh, nếu như tôi thật sự sống không nổi, tôi cũng muốn mình nguyên vẹn ra đi."
"Lạc Sanh..."
Tôi giơ tay lên, ấn vào ngực trái đau đớn, sắc mặt tái nhợt nói: "Tôi chờ Giang Húc ra."
Từ Miên Miên đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở sau lưng.
Cô ta trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, chạy tới bên người Giang Húc khóc thút thít đầy uất ức:
"Giang Húc... Lạc Sanh kêu em c.ắt một quả thận cho cha cô ấy, cứu mạng cha cô ấy, nhưng mà, mạng của em thì không phải là mạng sao?"
04.
Tôi còn chưa kịp nói gì, trên mặt đã ăn một bạt tai thật mạnh
Tôi bị cái tát này đánh ngốc.
M.áu từ miệng và mũi tôi tuôn ra, nhưng tôi quên giơ tay lên lau, chỉ thẫn thờ nhìn Giang Húc trước mặt.
Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, xem như thanh mai trúc mã.
Hắn và Từ Miên Miên là người yêu thời đại học, vì gia cảnh của Từ Miên Miên không mấy khá giả nên nhà họ Giang ch.ết sống cũng không chấp nhận một cô con dâu như vậy.
Mà lúc ấy nhà tôi và nhà họ Giang coi như môn đăng hộ đối, tôi lại thích Giang Húc.
Hôn sự của hai nhà theo đó cũng được ấn định.
Nhưng bởi điều này, Giang Húc oán hận tôi sâu đậm.
Hắn nghĩ tôi vội vàng chen ngang, sấn hư mà nhập, chặt đứt đường tình duyên của hắn và Từ Miên Miên.
Hắn cho rằng tôi tâm cơ lắm, trước khi kết hôn tự hào gửi ảnh chụp ái muội cho Từ Miên Miên, làm hại cô ta ở nước ngoài suy sụp muốn t.ự t.ử.
Mà khi Từ Miên Miên ch.ế.t, là tôi có thể diệt trừ được hậu họa sau này.
Đến hôm nay, hắn tin vào lời nói dối vụng về đó, thẳng tay cho tôi một bạt tai.
Tôi nhìn hắn, hoảng hốt mà nghĩ, Giang Húc, người thuở nhỏ cõng tôi về nhà khi tôi bị ngã, gọi tôi là em A Sanh, mua kẹo để dỗ dành tôi đâu rồi?
Cậu thiếu niên Giang Húc vì che chở tôi, bị đám côn đồ đ.á.nh đến mặt mũi bầm dập đã đi đâu rồi?
"Giang Húc, coi như vì chút tình nghĩa vợ chồng, cha tôi cũng từng đối với anh không tồi, anh có thể cứu ông ấy sao?"
Giang Húc nhìn tôi, đột nhiên cười.
Hắn đốt một điếu thuốc, lấy ra tấm chi phiếu nói: "Có thể, chỉ cần cô đi ch.ế.t, tôi sẽ cứu ông ta."
"Được, tôi đi ch.ế.t."
Tôi giơ tay ấn lên ngực trái vốn đã tê dại vì đau đớn: “Giang Húc, anh yên tâm, chỉ cần có thể cứu được cha, tôi sẽ đi ch.ế.t ngay lập tức.”
“Đừng nha Lạc Sanh, muốn ch.ế.t cũng phải ch.ế.t xa một chút, đừng ch.ế.t trong nhà của tôi và Miên Miên.”
"Đúng đó Giang Húc, đáng sợ thật í, cô ta mà ch.ế.t ở trước cửa nhà của chúng ta thì thật sự là quá xui xẻo."
“Nghe Miên Miên nói gì không?” Giang Húc ném tờ chi phiếu vào mặt tôi: “Cút đi, đừng đến đây chuốc nhục nữa.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhặt tờ chi phiếu lên.
Cuối cùng nhìn Giang Húc lần nữa, chồng tôi, người tôi thầm thương trộm nhớ từ khi còn nhỏ.
Tôi nói lời vĩnh biệt với hắn trong lòng.
Khi hắn muốn tôi quỳ xuống vì Từ Miên Miên, sau lại hắn muốn gi.ế.t chú chó trắng nhỏ của tôi, tôi đã hoàn toàn buông bỏ hắn.
Giấc mộng thời niên thiếu năm nào, cũng đã đến lúc tỉnh.
Tôi cầm tờ chi phiếu đi thẳng đến bệnh viện.
Tôi cũng không biết, sau khi tôi rời đi, Giang Húc cũng rời khỏi căn hộ của Từ Miên Miên với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Dù cho Từ Miên Miên có đỏ mắt năn nỉ hắn ở lại hồi lâu, hắn cũng không chịu.
Cha tôi ốm nặng, thực sự yếu lắm rồi, tôi nói với ông ấy, cha sẽ được cứu, Giang Húc cho con rất nhiều tiền.
Nhưng cha tôi lắc đầu với tôi: "A Sanh, chúng ta không cần tiền của nó."
Tôi nằm xuống mép giường ông, lặng lẽ khóc.
"A Sanh, nghe cha nói, rời đi Giang Húc, không được quay đầu lại, không được hợp lại."
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn người cha yêu quý của mình: “Cha…”
Đây là câu cuối cùng ông nói với tôi.
Nói xong, ông ấy nắm tay tôi, rơi vào trạng thái hấp hối, tôi vừa khóc vừa hét gọi bác sĩ, y tá đến.
Tôi rút tấm chi phiếu ra cầu xin họ cứu cha tôi.
Nhưng bọn họ cũng bất lực.
Ông ấy không còn ý chí sống, ông không muốn sống nữa, ông ấy nhớ mẹ.
Tôi cũng nhớ mẹ.
Một đứa trẻ không có mẹ, chịu uất ức cũng không thể lớn tiếng khóc ra được.
Đứa trẻ không mẹ, hệt như cỏ dại, ai cũng có thể dẫm lên.
Hai giờ sáng, tôi ngồi trước mộ mẹ rất lâu.
Cuối cùng, tôi cuộn người lại gần di ảnh của mẹ, dùng một lưỡi d.a.o sắc bén cắ.t đứt mạch m.á.u trên cổ tay.
M.á.u nóng trào ra, thấm ướt lớp đất dưới chân tôi.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, mất m.á.u khiến tôi run lên vì lạnh.
Tôi cố cuộn người lại ôm chặt lấy mình.
Mẹ tôi đến đón tôi và bố, gia đình chúng tôi có thể đoàn tụ ở một thế giới khác.
"A Sanh... A Sanh!"
Trong cơn mê mang, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Tôi cố mở to mắt nhưng chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao gầy đang chạy về phía tôi.
Rồi tôi rơi vào một vòng tay rất ấm áp, nhưng cũng thật xa lạ.
Tôi muốn nhìn xem đó là ai, nhưng tôi đã mất hết sức lực.
Cánh tay nhuốm m.á.u mềm nhũn rơi khỏi vòng tay của anh, buông thõng xuống, tôi nghe thấy người đàn ông kia đau đớn tột cùng gọi tên tôi.
"A Sanh, A Sanh..."
Hóa ra...cũng có người quan tâm đến tôi.