- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đợi Năm Nào
- Chương 5
Đợi Năm Nào
Chương 5
Vừa đến Lễ Tuyền, ngay từ cửa thành đã có trạm dịch phu đứng đợi, nghênh đón cực kỳ nịnh hót đưa bọn họ vào quan trạm dịch.
“Bẩm báo Vương gia” trạm dịch phu hướng về Triệu Hủ cúi đầu khom lưng “Chúng ta mặc dù không phải là một trạm dịch lớn, nhưng so với các trạm dịch trên đường đi Tây Bắc cũng xem như là một trạm dịch to, thỉnh Vương gia yên tâm, chúng tiểu nhân đã thu thập sạch sẽ chỉnh tề chỗ này…”
“Lớn mật!” Thϊếp thân công công Thủ Ninh của Hiên Viên Hối thấp giọng quở trách: “Mỗi ngày nghênh đón tới lui mà cũng như kẻ không có kiến thức, không nghĩ là có thể nhận sai Vương gia, vị này mới là Túc vương!”
Triệu Hủ cúi đầu mỉm cười, bên cạnh là Hiên Viên Hối mặt đã đen từ lâu.
Ngược lại phải là Thủ Ninh mắng oan uổng trạm dịch phu, hai người bọn họ đều mặc thường phục, Triệu Hủ so với Hiên Viên Hối sống trên đời lâu hơn một chút, tất nhiên là càng cao to hơn anh tuấn hơn, chẳng trách trạm dịch phu nhận sai.
“Ngươi cũng đừng làm khó gã” Triệu Hủ điều đình “Thỉnh gã dẫn đường đi.”
Trạm dịch phu vô cùng cảm kích mà liếc hắn: “Tạ ơn vị đại nhân này…”
Hiên Viên Hối bỗng nhiên lên tiếng chặn lời gã: “Đây là Vương phi của bản vương.”
Đúng là người không chịu thiệt, Triệu Hủ liếc một cái nhìn có vẻ như đồng tình về phía trạm dịch phu, bước lên lầu trước.
Tin tức linh thông rất nhanh đã lan ra quanh nhóm trạm dịch phu, nghe nói phu phu Túc vương tân hôn yến, lập tức vì bọn họ chuẩn bị một gian phòng hảo hạng treo hồng treo xanh, chỉ còn thiếu tung thêm đậu phộng táo hồng trên giường nhỏ làm điềm tốt nữa thôi.
Rửa qua mặt xong, hai người sóng vai đứng trước giường nhỏ trải lụa đỏ, hai mặt nhìn nhau.
“Thập Cửu Lang ” Hiên Viên Hối trưng ra một dáng vẻ vô cùng muốn làm khó dễ
“Tuy nói chúng ta là gặp dịp thì chơi, ngươi có cho rằng diễn cũng nên diễn cho thật thật một chút?”
Triệu Hủ cười nhạt: “Đừng nói chỉ có nhóm trạm dịch phu, chính là trong đám người đi theo chúng ta, cũng phải lo nhiều người nhiều miệng, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có thể oan ức Vương gia.”
Hiên Viên Hối gật đầu, bỗng nhiên nói: “Thập Cửu Lang, ngươi và ta quen biết không lâu, tính tình bản vương sợ là ngươi vẫn còn không biết. Tuy nói lần này chưa cùng ngươi thương lượng đã định ra việc kết hôn, dưới cái nhìn của ngươi có lẽ là có phần chuyên quyền độc đoán, nhưng đây là vì tình thế bức bách, tuyệt đối không phải ý muốn tuỳ tiện của bản vương.”
Tất thảy tùy tùng đều bị cho lui, ngoại trừ mấy vị hộ vệ quần áo đỏ sậm, ngoài cửa không có một bóng người. Trước đó vài ngày binh hoang mã loạn, rốt cuộc hôm nay hắn tìm được thời cơ từ Hiên Viên Hối, chuẩn bị đòi lại công bằng.
“Ta quả thật có mấy lời muốn hỏi, mời Vương gia giải thích nghi hoặc.”
Hiên Viên Hối tự mình rót ra hai chén nước chè đặt trên án: “Thỉnh.”
“Đầu tiên, thần mặc dù bất tài, tuy nhiên cũng tự mình biết mình. Người thông hiểu kinh thư, am hiểu mưu lược trong nhóm con cháu thế gia tuyệt không chỉ có một mình thần, vì cớ gì vương gia cố tình chọn thần?”
“Thứ hai, biện pháp chiêu vời thần không ít, vì sao nhất định phải chọn biện pháp ly kinh bạn đạo
(không bình thường)
này?”
“Thứ ba, Vương gia đại phí chu chương mời chào thần, rốt cuộc chỉ là muốn đất phong, hay muốn dùng thần làm cánh tay phụ trợ…” Hắn dừng một chút, nheo lại đôi con mắt như mắt hồ ly. “Hoặc
là trong thời loạn lôi kéo mưu thần mưu sĩ?”
Hắn hỏi ra liên tiếp ba vấn đề, Hiên Viên Hối chỉ cảm thấy không thể chống đỡ được, cười khổ nói: “Thế nhân nói ngươi có tài hùng biện, vậy mà ta lại đánh giá thấp ngươi.”
Triệu Hủ ngoài cười nhưng trong không cười: “Không dám lừa gạt Vương gia, thần từ nhỏ đã thực hành câu ‘Mẫn vu hành, nột vu ngôn’.”
Khổng Tử trong “Luận Ngữ – Lý Nhân” nói:
“Quân tử dục nột vu ngôn nhi mẫn vu hành” (Người quân tử không nên nói nhiều mà quan trọng ở làm)
Mấy ngày liền lo lắng mệt nhọc, Hiên Viên Hối tựa như chán nản tự quăng mình lên giường, nhìn ván giường chạm trổ hoa văn. “Thập Cửu Lang chắc còn nhớ, phụ hoàng lúc đó từng nói trong ba công tử thế gia, bản vương chọn trúng ngươi. Trừ ngươi còn lại hai người, một là Bác Lăng Thôi Tĩnh Hốt, người kia là Phạm Dương Lô Uyên.”
“Đều là học sinh.”
Hiên Viên Hối than thở: “Giống với Nhị ca đi đứng bất tiện, thái hậu quả thực cũng kiêng kỵ ta đến tận xương tủy. Muốn quang minh chính đại chiêu vời nhân tài, không nghi ngờ chẳng khác gì nói chuyện viển vông. Nếu như chỉ cần quan lại có tài làm việc cho ta, thì đến đất phong chậm rãi mời chào, hoặc là phụ hoàng tận dụng mọi thứ thông qua Lại bộ đưa tới, nhưng nếu để trở thành tâm phúc cùng ta tính đại kế… E sợ ở thành Trường An còn chưa làm được gì đã bị Đặng đảng phát hiện. Lúc trước thái hậu muốn lập Hiên Viên Vân, phụ hoàng bèn mượn cơ hội đưa ra yêu cầu phân phiên cho ta, thái hậu tuy đồng ý nhưng đã nghĩ hết tất cả biện pháp để chỉ cho ta một cái vị trí Vương gia hữu danh vô thực này.”
“Người vừa ý chắc chắn không chỉ có một, lẽ nào sau này Vương gia nhìn trúng ai đều phải nạp hay sao?” Triệu Hủ chỉ cảm thấy khó bề tin tưởng.
Hiên Viên Hối nở nụ cười tự giễu: “Cũng không sợ thành chuyện cười cho Thập Cửu Lang, hiện nay trong tay bản vương trên dưới có một trăm người, đại khái ba phần là mật thám, ba phần là nhóm văn thần đoan chính từ trên xuống dưới, thêm ba phần là có mưu lược mà không đủ dũng, còn lại một phần là hoạn quan nô tỳ làm việc vặt. Nói cách khác, có thể làm cho bản vương thẳng thắn gặp lại, chỉ có ngươi… Mà cùng ngươi kết hôn, càng bảo đảm ngươi sẽ không dễ dàng ruồng bỏ.”
Triệu Hủ che hai tay, từ trên cao mà nhìn xuống y, không nói một lời.
Hiên Viên Hối lẩm bẩm: “Vấn đề cuối cùng mà ngươi hỏi, e sợ trước mắt bản vương cũng nghĩ không rõ lắm. Đặng thị kinh doanh mấy đời, quan hệ thông gia đan xen chằng chịt, trải rộng khắp triều chính. Nếu như có một ngày, bọn họ không kiềm chế nổi ý đồ xấu, thiên hạ rối loạn, bản vương chắc chắn sẽ không để mặc người xâu xé, đến lúc đó ngươi chính là Lương Bằng Quách Tuân của bản vương; còn nếu như tổ tông che chở, Đặng thị an phận thủ thường, Tam hoàng huynh trở thành một minh quân, vậy thì bản vương sẽ thả ngươi đi, cho ngươi làm Tiêu Tào Phòng Đỗ, nếu như bản vương trong bất hạnh chết đi, vậy bản vương chỉ cầu chúng ta đã hiểu nhau ở mức độ nào đó, thu thập hài cốt của bản vương quy táng tại Trường An…”
“Nhưng vì sao không phải là Thôi Tĩnh Hốt hoặc Lô Uyên?”
Hiên Viên Hối vươn mình nhìn hắn, cười cười: “Trong nhóm công tử Thế gia, ba người các ngươi đều có thể nói là nhất thời khó tuyển. Nhưng mà, Thôi Tĩnh Hốt không thông thứ vụ*, Lô Uyên thanh cao thoát tục, so về vơ vét của cải tập hợp nhân tài, chiêu binh mãi mã, thu mua lòng người, bọn họ có điểm nào so được với ngươi? Không nói những cái khác, mấy năm gần đây Thập Cửu Lang tự mình tích lũy trang tử cửa hàng đất ruộng, e sợ so với toàn bộ gia sản của Túc vương phủ đều nhiều hơn đi?”
(*thứ vụ: việc phụ kiểu quản lí trông coi kiếm tiền…)
Âm miu lấy chồng vừa giàu vừa biết kiếm tiền kìa
Lợi dụng người rồi còn nói như cây ngay không sợ chết đứng, Triệu Hủ giận dữ cười: “Người không ra mặt, tài giấu diếm phú, lời ấy quả nhiên không uổng.”
Hắn động khí, Hiên Viên Hối trái lại vui vẻ: “Huống chi, ân trạch của Dĩnh Xuyên Triệu thị xưa nay đến cả bất đảo ông
(con lật đật)
cũng biết, bản vương chỉ muốn nhìn một chút nếu như bị ép lên con thuyền Túc Châu hư nát đã định là sẽ chìm này, Dĩnh Xuyên Triệu thị có thể toàn thân trở ra hay không.”
“Đương nhiên là.” Hiên Viên Hối hơi nheo mắt phượng, giả vờ ngả ngớn mà tinh tế đánh giá hắn:
“Mã thượng ngọc lang xuân ứng túy, mãn thân hương tuyết lạc mai hoa. Túc vương lần đầu gặp gỡ Vương phi đã kinh động như gặp thiên nhân, tình ý khó tự đè xuống, không để ý luật pháp luân thường, khổ sở tới cầu việc hôn nhân. Nếu không phải mỹ nam tử cao cấp nhất, làm sao khiến người khác tin phục?”
Hiên Viên Hối cùng lắm mới mười lăm, Triệu Hủ cũng chỉ vừa mười bảy, lúc này địch ta chưa rõ, nhân mã vàng thau lẫn lộn, nếu như muốn thành sự, quả thực khó như lên trời.
Chỉ vừa vào cuộc hắn đã thấy, người ở trong cuộc từ lâu Hiên Viên Hối cũng không phải là không hiểu.
Nhưng y vẫn không ở lại kinh thành làm một Vương gia xu lợi tránh hại bảo đảm bình an phú quý, mà dứt khoát kiên quyết đi đến đất man hoang.
Chỉ bằng điểm này, đủ cho Triệu Hủ hoàn toàn tin tưởng —— Hiên Viên thị mặc dù suy, song mệnh trời chưa thay đổi.
Triệu Hủ nở rộng nụ cười, trút áo ngoài bò đến trên giường nhỏ, ở bên cạnh y nằm xuống: “Đêm đẹp rất ngắn, thần lần đầu thị tẩm, kính xin Vương gia thương tiếc.”
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ văn khác thơ: mã thượng ngọc lang xuân ứng túy, mãn thân hương tuyết lạc mai hoa phòng chỉ hữu hài chỉ bất thanh sở.
(Chắc chỉ uống rượu loạn tính gây hậu quả
nên phải phòng ngừa)
Nhóm mưu thần: Lương Bình Quách Tuân: Trương Lương, Trần Bình, Quách Gia, Tuân Du.
Nhóm tể tướng: Tiêu Tào Phòng Đỗ gồm Tiêu Hà,Tào Tham, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối.
Không chọn Tuân vẫn là vì nguyên nhân Tuân Du là người sau chủ mưu thị tẩm thần mã nói một chút mà thôi… Có khác mong đợi
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đợi Năm Nào
- Chương 5