Ngày hôm sau, chưa tới giờ mão
(7 giờ), Hiên Viên Hối đã tỉnh dậy, nhìn trướng mạn quanh giường lẳng lặng sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, Triệu Hủ còn chưa tỉnh, nằm ngửa mặt, hai tay giao hòa đặt ở trên bụng.
Thế tử Nhất đẳng Sĩ tộc gia, cho dù là ngủ, dáng vẻ cũng không thể xoi mói, chỉ là ở trên giường cũng đoan chính như thế này, khó tránh khỏi có chút khoe khoang đến buồn cười.
Hôm qua Triệu Hủ đột nhiên nói lời ủ dột như vậy, bây giờ tỉnh táo nghĩ, sợ là bởi Triệu Hủ quá lo lắng chính mình làm nam phi, sau này bị người khác nhìn như nam sủng, càng lo về sau sẽ dính dáng vào việc nội cung.
Chính mình đã tổn hại ý nguyện của hắn, cường ép cưới hắn, sớm đã không thể tức giận với hắn, nếu bắt hắn một nam nhân bảy thước vĩnh viễn mỗi ngày bị vây trong thâm cung, đối với hắn như bị gϊếŧ cũng đâu có gì lạ?
Huống chi, Túc Châu bây giờ mặc dù không tính là nơi giàu có và đông đúc, nhưng biến từ chỗ cằn cỗi hoang vu thành nơi an cư lạc nghiệp, Triệu Hủ đã phải trả giá bao nhiêu tâm lực trong đó? Bên trong liên lạc với Bạch Nhật xã, bên ngoài liên kết với dân tộc Hồi Hột, xây dựng nội vệ, có chỗ nào không phải do Triệu Hủ khổ tâm tính toán?
Nếu như không có Triệu Hủ những năm này ở bên cạnh mình bày mưu tính kế, trấn an lòng người, thì liệu mình có thể chống đỡ được đến bây giờ hay không còn chưa biết.
Chưa nói những việc khác, Triệu Hủ không ở bên cạnh, chính mình thậm chí đã khó mà an gối, cách xa hắn, làm sao sống qua ngày?
Nếu như thật sự có ngày ngạo thị thiên hạ, y làm hoàng đế, sẽ phong Triệu Hủ làm vương, để hắn sống bên cạnh nội cung…
Nhưng mà, coi như ở nội cung hay không, kỳ thực cũng không có gì quan trọng đi?
Hiên Viên Hối ở bên này nghĩ ý tưởng kỳ quái, Triệu Hủ dĩ nhiên đã tỉnh rồi, nên thấy hết cảnh Hiên Viên Hối ngây ngốc nói lẩm bẩm.
“Vương gia?”
Hiên Viên Hối phục hồi tinh thần, không tiếc rẻ mà thưởng cho một khuôn mặt tươi cười: “Vương phi tỉnh rồi?”
Triệu Hủ không hiểu ra sao: “Tại sao hôm nay tâm tình tốt như vậy?”
“Nhìn thấy Vương phi, tâm tình có thể nào không tốt?” Hiên Viên Hối cợt nhả: “Đến, ta hầu hạ Vương phi ngủ dậy.”
Triệu Hủ nhìn y chằm chằm, bỗng nhiên cười: “Cũng được, hôm nay ta quá phận một lần.”
Nói xong đứng bên cạnh giường dang hai tay ra.
Hiên Viên Hối ho nhẹ một tiếng, gọi người hầu tiến vào, rồi tự mình cầm từng kiện xiêm y hướng lên người Triệu Hủ.
Chỉ là từ ngày y sinh ra tới nay, ăn mặc đều do cung nhân hầu hạ, khi nào lại giúp người khác thay quần áo?
Y hoàn toàn luống cuống tay chân, Triệu Hủ đáng thương, giữa mùa đông khắc nghiệt chỉ mặc trung y mà đứng.
Thủ Ninh bên cạnh vốn định lên tiếng nhắc nhở, chợt thấy Triệu Hủ không buồn không giận, khóe miệng mỉm cười nhìn Hiên Viên Hối loay hoay quanh mình, trong mắt hiện lên tất cả đều là ôn nhu.
Nội tâm Thủ Ninh rùng mình, lập tức dời tầm mắt, đối với hai người ở chung càng thêm chú ý.
Hai người vất vả thay y phục rửa mặt xong, lúc dùng đồ ăn sáng, Hiên Viên Hối lên tiếng: “Nghe nói hôm qua Vương phi cùng Thẩm Mịch đã đi viện cứu tế thăm dò xem thử rồi?”
Triệu Hủ gật đầu: “Dân sinh lại trị tất cả mọi việc, Thẩm Mịch đều đã an bài sẵn sàng, cả Nhã Lỗ Khắc bên kia cũng bận tâm đến. Dùng tài của ông ấy, trị một quốc gia cũng là có thể, huống hồ một châu?”
Hiên Viên Hối lại nói: “Hôm qua ta cũng đã mang theo Toan Nghê đi thăm quân sĩ, nói cách khác, hôm nay chúng ta có thể khoan khoái nghỉ ngơi, không cần phiền lòng vì mấy việc lặt vặt nữa.”
“Vương gia muốn đi du săn?” Triệu Hủ phỏng đoán.
Hiên Viên Hối thả đũa ngọc xuống: “Mới từ phương Bắc trở về, nơi nào còn có hứng thú? Ta thấy không bằng chúng ta cứ ở trong phủ, ưu nhã thảnh thơi mà thức đêm đón giao thừa, ngươi thấy có được không?”
“Chuyện này có gì khó khăn? Sáng sớm ta đã viết bùa đào, giờ ngọ sẽ có người tới nhảy múa, quá hai canh giờ, Vương gia có thể dùng bữa tối.”
“Nhảy múa cũng không đẹp mắt lắm, Vương phi cứ thay ta đi thôi. Còn bữa tối, hôm qua nói là ăn lẩu?” Hiên Viên Hối chống cằm cười hỏi.
Triệu Hủ không nhịn được nặn nặn mặt y, đối với gương mặt trưởng thành đã thon gầy, cảm giác khá có chút tiếc nuối: “Vương gia nếu rỗi rãnh như thế, không bằng ban cho hạ nhân bùa đào do Vương gia tự viết.”
“Vương phi hạ bút như thiết họa ngân câu, du vân kinh long, thế nhân đều biết, nếu là chữ do ta thưởng cho, sợ là bọn hắn cũng không thèm mua.” Hiên Viên Hối giả mù sa mưa nói: “Ngày đầu năm mới, hẳn vẫn nên cho bọn họ một cái ân điển?”
Triệu Hủ lại cười: “Ban thưởng chữ vốn là việc của Vương gia, Vương gia lười nhác, trước kia ta đã ra sức rồi, không nghĩ tới đảo ngược thành ta nợ Vương gia.”
“Nếu như đơn thuần là đề chữ thì cũng không sao, nhưng mà phải viết mấy trăm phần ‘Thần đồ’, ‘Ức lũy’, thực là vô vị vô cùng…” Hiên Viên Hối đang oán trách, bỗng nhiên dừng lại, cười với Triệu Hủ: “Ta thấy là, chúng ta đã đến chỗ man di, ngược lại cũng không cần vâng theo tập tục xưa Hoa Hạ. Coi như ta thưởng cho chúng thần, vậy thì viết theo ý ta, Vương phi nghĩ như thế nào?”
Triệu Hủ khá là kinh ngạc: “Ồ? Vương gia đúng là có diệu tưởng, vậy không biết Vương gia sẵn sàng ban thưởng chữ gì?”
Mệnh hạ nhân lấy bùa đào, Hiên Viên Hối mài mực xong, ngưng thần nghiền ngẫm chốc lát, liền đề bốn chữ: “Thiêm đinh, lộng chương”
(Sinh con trai, sinh con trai)Triệu Hủ lập tức bật cười: “Chưa chắc ông ấy sẽ cám ơn ngươi.”
Thẩm Mịch cây già nở hoa, số tuổi này lại vẫn còn vọng thêm con trai, so với cháu còn nhỏ hơn hai tuổi, trận này suốt ngày bị Hiên Viên Hối nói móc “Lão bất hưu”, quả thực khổ không thể tả.
“Đến.” Hiên Viên Hối hăng hái: “Sai người nhanh chóng đưa tặng Thẩm đại nhân.”
Ngay sau đó, y đề cho Chỉ Cức: “Thanh tiêu, bạch nhật.”
Không biết là châm chọc mắt hắn không thể thấy, hay là khen hắn tâm địa quang minh, Triệu Hủ ở một bên ý cười dạt dào.
Phàm là trọng thần, y đều vắt óc tìm tòi nghiêm túc nghĩ, đám người còn lại đều là “Cát tường, như ý”, hứng thú tới làm cho y đề liên tục một trăm tám mươi miếng.
“Vương gia không định thưởng cho thϊếp một tấm?” Thời điểm trước khi ra cửa đi chủ trì đại tiệc, Triệu Hủ nửa đùa nửa thật nói.
Hiên Viên Hối đang ngưng thần vận bút, nghe vậy mắt nhìn hắn nở nụ cười.
Bữa tối Hiên Viên Hối vẫn chưa khắc chế, có chút muốn bỏ ăn, thời điểm đêm 30 đón giao thừa lười biếng dựa vào bằng kỉ, nhìn ngọn lửa bên trong chậu than sững sờ.
Triệu Hủ sai người thả pháo, nhất thời náo nhiệt một lúc lâu.
“Vương gia.” Triệu Hủ chậm rãi mở miệng: “Có phải đây là năm thứ tư chúng ta ở cùng nhau?”
Hiên Viên Hối bấm ngón tay tính toán: “Chúng ta ngày mùng 7 tháng 6 thành hôn, đến hôm nay, thoáng đã ba năm rưỡi trôi qua.”
Thủ Ninh đứng một bên ủ nóng rượu, làm xong Triệu Hủ cho phép xuống nghỉ ngơi.
Hiên Viên Hối tự mình rót rượu cho hắn: “Nói đến kỳ quái, rõ ràng thời gian ở Túc Châu cũng không quá dài, lại ghi lòng tạc dạ, mà những ngày ở Trường An, cố hồi tưởng cũng không có nhớ được gì nhiều.”
“Nói rõ là Vương gia có mới nới cũ.” Triệu Hủ ngửa đầu uống cạn: “Nói đi nói lại, Vương gia đến cùng viết cái gì? Chưa tới một canh giờ nữa chính là mồng một tết, bùa đào thế nào cũng phải treo lên đi?”
Hiên Viên Hối vươn ngón tay điểm điểm hắn: “Bình tĩnh đừng nóng.”
Triệu Hủ liếc y: “Đã treo lên rồi? Treo ở cửa Nùng Lý lâu, hay là?”
Có người gõ mõ cầm canh, lập tức không ít tiếng hoan hô vui cười từ khắp Túc Châu truyền đến.
Đã là Cảnh Cùng năm thứ mười chín.
Hiên Viên Hối đứng dậy đưa tay ra, nghiêng đầu nhìn Triệu Hủ: “Còn không đi?”
Triệu Hủ một phát bắt lấy: “Nào dám không tòng mệnh?”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, cùng hướng Nùng Lý lâu bước đi thong thả.
Hai hàng dấu chân kéo dài về phía trước, lại bị vết áo khoác kéo trên mặt tuyết xóa đi.
Hai cái bùa đào đang loạng choạng bay trong gió Bắc, rồi quấn vào nhau kiên định không dời.
Có người nào đó nhất bút nhất hoạ nghiêm túc viết lên — “Bỉ dực vu phi”.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vương gia có dòng suy nghĩ rất khúc chiết, nội tâm rất phức tạp
Túc Châu chủng điền phó bản kết thúc, chương tới bắt đầu đẩy nội dung vở kịch.