“Đi thôi, chúng ta đi tìm Mạnh Thư Nghị trước.”
Chu Thuần cảm thấy cần phải tìm kiếm theo thứ tự thời gian, dù sao cũng chỉ có hai người cần tìm nên sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Khu Dương Quang nằm ở trung tâm thành phố Thường Thành, xung quanh là những khu phố mua sắm sầm uất và nhộn nhịp, nên giá nhà ở đó đắt hơn nhiều so với khu Hoa Dân Viên.
Chu Thuần đã sống ở Thường Thành nhiều năm, quen thuộc hơn so với Diệp Tân Lương, người mới đến đây không lâu. Anh dẫn Diệp Tân Lương từ phía đông thành phố đến trung tâm, băng qua những con phố mua sắm tấp nập, cuối cùng cũng đến cổng chính của khu Dương Quang.
Khu Dương Quang cũng được coi là khu căn hộ cao cấp trong vùng. Vừa bước vào, đập ngay vào mắt là một mảng cỏ xanh rì, hàng cây cao lớn sừng sững giữa những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng khiến người ta cảm thấy thư thái.
Anh còn phát hiện rằng chỉ cần đi qua bụi cây sẽ nghe thấy tiếng mèo kêu bên trong. Khi cúi người nhìn vào có thể thấy vài con mèo hoang đủ loại hình dáng. Bên cạnh chúng bày từng hàng bát đựng thức ăn, có vẻ như có người yêu mèo trong khu này đã đặt ở đó.
“Khu này thật tuyệt, nếu tôi có tiền, tôi cũng sẽ mua một căn ở đây.” Chu Thuần quan sát với ánh mắt thưởng thức.
Điều quan trọng nhất là khu này rất thân thiện với mèo hoang, điều mà anh rất thích.
“Anh còn nhớ mình đến đây làm gì không?” Diệp Tân Lương nhíu mày nhìn anh, nghe mấy câu này người không biết còn tưởng họ đến đây để mua nhà.
“Ai ya, nhớ chứ, nhớ mà.” Chu Thuần cười cười, xua tay nói.
Họ lên đến tầng nơi Mạnh Thư Nghị cư trú, Chu Thuần khẽ gõ ngón tay vào cánh cửa lớn màu nâu. Không lâu sau, bên trong vang lên một giọng nói già nua và khàn đặc, cánh cửa mở ra.
“Các cậu tìm ai?” Người mở cửa là một cụ già, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông cụ phải đã bảy, tám mươi tuổi. Ánh mắt cụ dịu dàng, mang một nét trí tuệ và trầm ổn của thời gian.
“Chào cụ, xin hỏi cụ có phải là Mạnh Thư Nghị không?” Chu Thuần cúi đầu nhìn con mèo li hoa không ngừng cọ vào chân cụ già, dù cảm thấy không cần hỏi thêm nhưng vẫn lịch sự.
Dù sao cũng phòng vì nhỡ người mua là người khác thì sao?
“Là tôi, có chuyện gì vậy?” Cụ già nhíu mày nghi hoặc.
“Chuyện là thế này, chúng cháu nhặt được một con mèo hoang và phát hiện ra rằng con mèo li hoa này đã được mua từ cửa hàng thú cưng Ngải Ngải. Cháu biết cụ cũng đã mua một con mèo li hoa từ đó nên muốn đến hỏi thăm.”
Nghe thấy năm chữ “cửa hàng thú cưng Ngải Ngải”, ánh mắt cụ già hơi lóe lên nhưng cụ không hỏi họ làm thế nào biết cụ đã mua mèo ở đó. Cụ nhẹ nhàng vuốt ve con mèo li hoa bên chân, rồi mời họ vào nhà.
“Con mèo đó không phải của tôi, tôi chỉ nuôi mỗi con này!”
Chu Thuần và Diệp Tân Lương ngồi câu nệ trên ghế sofa, tay cầm chén trà nóng nghe thấy câu trả lời này liền chuẩn bị đứng dậy cáo từ nhưng ngay sau đó đã bị cụ già kéo ngồi xuống lại.
“Các cậu định đi tìm nhà ai tiếp theo?” Cụ già nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén nhìn họ. Mặc dù không nói thẳng nhưng có vẻ như cụ đã biết họ tìm được nơi này như thế nào, nhìn vào chiếc máy quay trên tay họ, cụ cười không hề bận tâm.
Chu Thuần gãi đầu ngượng ngùng, Diệp Tân Lương nhanh chóng che màn hình máy quay, xin lỗi và hứa sẽ tiếp tục quay phim sau khi được đồng ý, rồi mới yên tâm ngồi xuống.
“Chúng cháu... một lát nữa sẽ đi tìm nhà Dịch Hạo ở tầng 16.”
Nghe thấy điều này, cụ già hơi nhướng mày, nhiên trên khuôn mặt không có chút kinh ngạc nào, Chu Thuần cảm thấy có lẽ không phải vì cụ không quen biết mà là vì cụ nghĩ họ chắc chắn sẽ tìm đến Dịch Hạo.
Thấy Chu Thuần và Diệp Tân Lương nhìn mình với ánh mắt tò mò, cụ thở dài và nói: “Có lẽ Dịch Hạo chính là người các cậu đang tìm!”
“Tại sao cụ lại nói vậy?”
“Vì hắn ta thực sự đã từng vứt bỏ một con mèo li hoa mà hắn ta mua ở cửa hàng thú cưng Ngải Ngải.”
Vào tháng Tư năm ngoái, vì sống một mình, cụ đã được con trai đưa đi mua một con mèo li hoa không dễ bị bệnh từ cửa hàng thú cưng. Ngay lúc đó, con trai Dịch Hạo cũng muốn mua một con và sau khi nhìn thấy ảnh chụp của cụ trong nhóm cư dân, hắn đã hỏi cụ mua ở đâu.
Vì thế, cụ đã nói cho hắn ta biết về cửa hàng thú cưng Ngải Ngải. Nhưng ai ngờ rằng, ngay sau khi mua về không lâu, hắn ta đã nhẫn tâm vứt bỏ nó vì phải đi xa. Đó là một con mèo mới chỉ hai tháng tuổi, cụ không nỡ để nó lang thang bên ngoài nhưng dù đã tìm khắp khu vực cụ cũng không thể tìm thấy.
Chu Thuần tính toán tuổi tác của con mèo li hoa kia, phát hiện ra nó rất giống Lão Hổ.
Vì vậy, anh có thể chắc chắn rằng con mèo bị bỏ rơi chính là Lão Hổ.
Anh tưởng tượng một con mèo hai tháng tuổi lang thang bên ngoài, khuôn mặt liền đỏ bừng vì tức giận. Dù vì của Mạch Mạch mà anh không thích Lão Hổ lắm nhưng là một người yêu mèo, anh không thể chịu được cảnh nhìn thấy một con mèo con bị bỏ rơi.
Anh đã có thể tưởng tượng cảnh Lão Hổ phải lang thang bên ngoài. Nó nhặt thức ăn từ thùng rác, bị những con mèo lớn và chó lớn bắt nạt, không có nơi trú ngụ cố định và phải lang thang. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến anh thở dài.
“Cụ có biết Dịch Hạo hiện đang sống ở đâu không?”
Chu Thuần hỏi với vẻ mặt đầy tức giận.
“Sao các cậu lại hỏi điều này?”
Chẳng lẽ muốn đi đánh cậu ta một trận?
Cụ già nghĩ nếu Dịch Hạo là con trai cụ nhất định sẽ bị gậy giáo dục. Cụ không phải là người thích đánh con nhưng đối với những người không có đạo đức, cần phải dùng gậy để họ nhớ.
Chu Thuần do dự nhìn Diệp Tân Lương một cái, trao quyền trả lời cho anh ta: “Thực ra cháu là đạo diễn phim tài liệu về mèo và Lão Hổ chính là nhân vật chính trong bộ phim lần này nên chúng cháu muốn tìm hiểu câu chuyện của Lão Hổ, cũng muốn quay lại cuộc sống của Dịch Hạo sau khi vứt bỏ Lão Hổ.”
Chẳng hạn như hắn ta có hối hận không? Có mua một con mèo khác không? Hay có tái diễn hành vi vứt bỏ mèo không?
Đó là những tư liệu sống mà anh cần quay lại.
Lão Hổ là nhân vật chính sao?
Cụ già vui mừng nhấp một hớp trà, nếu thực sự là như vậy thì điều đó chứng tỏ con mèo li hoa hai tháng tuổi lang thang bên ngoài đã có thể tự mình vượt qua.
“Chúng ta hãy trao đổi số điện thoại, khi tôi hỏi được chỗ ở mới của Dịch Hạo, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Cụ già lấy điện thoại ra.
Diệp Tân Lương vui vẻ đồng ý, ngay cả khi rời đi, anh vẫn cúi người cảm ơn.
“Nói thật, lúc ở trường học anh có phải là học sinh ngoan ngoãn không? Là kiểu học sinh chưa từng trốn học hay bị mời phụ huynh ý?” Hành động cúi người cảm ơn giống như đã trở thành thói quen.
Chu Thuần tò mò nhìn chằm chằm vào Diệp Tân Lương, từ nhỏ anh đã không thích đi học nếu không anh cũng không đi theo con đường thi nghệ thuật. Vì vậy, khi gặp được những học sinh giỏi hay ngoan ngoãn, radar của anh luôn kêu lên không ngừng.
Sau khi chứng kiến loạt hành động của Diệp Tân Lương, radar của anh đột nhiên phát tín hiệu mạnh mẽ.
“Làm sao anh biết được?”
Chu Thuần híp mắt, cười bí ẩn.
“Chỉ có thể nói là quá rõ ràng thôi.”
Sau khi tạm biệt Diệp Tân Lương, vẫn còn một ý tưởng luôn luẩn quẩn trong đầu Chu Thuần. Câu chuyện về quá khứ lang thang của Lão Hổ khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, anh chắc chắn rằng nó không khác mấy so với câu chuyện trong 《Thanh Mai Trúc Mã》.
Anh cảm thấy chỉ cần chờ phim tài liệu phát sóng, kết hợp với truyện kiểu《Thanh Mai Trúc Mã》rồi thêm chút tiếp thị cho Tiểu Mạch Hồ Đồ thì có thể thu hút rất nhiều người hâm mộ mới.
Chắc chắn họ sẽ nói rằng Tiểu Mạch Hồ Đồ là CP trời sinh.
Nếu thực sự như vậy thì Mạch Hổ còn có thể vượt qua họ ư?
Chu Thuần bỗng dưng cảm thấy gấp gáp vô cùng. Vừa về đến nhà, anh liền mở Weibo ra.
《Cái Đuôi Nhỏ》 đã đến chương 10, với tình trạng mỗi ngày một chương như hiện tại thì nó đã sắp vượt qua số chương của 《Thanh Mai Trúc Mã》.
Chương 10 kể về lần đầu tiên Chu Mạch Mạch tham gia kỳ thi giữa kỳ tại trường nhưng lần này kỳ thi không suôn sẻ, ngay đêm trước ngày thi, kỳ động dục của cậu lại bất ngờ đến.
【Chưa đến 7 giờ tối, rèm cửa ký túc xá đã bị kéo kín, bóng tối lan tràn như mực đen. Tiếng thở nhỏ nhẹ trong không gian yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng nhưng giây tiếp theo, tiếng thở đó trở nên dồn dập.
"Khụ khụ khụ!" Chu Mạch Mạch khó chịu co người, tinh thần uể oải nằm trên giường ký túc xá.
Hôm nay không biết tại sao trong lòng cậu cảm thấy như có lửa đốt dù có uống bao nhiêu nước cũng không thể làm dịu đi sự khô nóng trong người.
Cậu khó khăn vươn tay từ trong chăn ra, kéo nhẹ cổ áo.
"Không sao chứ?" Lão Hổ mang theo đồ ăn đã đóng gói kỹ bước vào.
Dù nói biểu cảm của Lão Hổ vẫn như thường lệ, lạnh lùng nhưng trong ánh mắt nhìn về phía cậu lại hiện lên một tia lo lắng.
"Không sao đâu, có lẽ là bị sốt!" Chu Mạch Mạch khàn khàn trả lời, giọng nói mang theo chút làm nũng, hơi đứng dậy, nghiêng đầu cọ vào bàn tay của Lão Hồ.
"An phận chút đi!" Không biết có phải do bầu không khí yên tĩnh tác động không, giọng nói cũng nhỏ hơn trước nhiều, ngữ khí nghiêm khắc cảnh cáo.】
Chương này chỉ có 3000 từ, Chu Thuần đọc rất nhanh, chỉ một lúc đã đến phần cốt truyện về kỳ động dục vào buổi tối.
【Môi mềm mại khẽ chạm vào nhau, hơi cọ xát khiến Chu Mạch Mạch hoàn toàn không thể thỏa mãn.
Cậu dùng sức mạnh để giữ chặt đầu của Lão Hổ, không để đối phương thoát ra, mặc kệ sự phản kháng của người kia dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi mềm mại, khám phá sâu vào trong. Cảm nhận được nhịp thở của đối phương dần dần tăng lên, động tác không còn gấp gáp như trước, nhẹ nhàng khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng.】
Đầu lưỡi cạy mở đôi môi?
Chu Thuần: “???”
Khi đọc đến đoạn này, anh khó có thể tiếp thu nhăn khuôn mặt lại.
Mặc dù anh đã chấp nhận chuyện Lão Hổ và Mạch Mạch là một đôi nhưng anh chỉ chấp nhận việc họ yêu nhau thôi đột nhiên gặp phải một đoạn thân mật như vậy, anh thật sự không chịu nổi!
Trước đó vì không nghĩ đến việc gì khác nên anh thấy Mạch Mạch là công cũng không phải là không thể. Nhưng Mạch Mạch là một con mèo tam thể đực không thể sinh sản thì không nói, chỉ bằng cái thể trạng nhỏ nhắn của Mạch Mạch lại còn tính thích làm nũng kia thì ngay cả anh cũng không tin rằng nó có thể phản công được Lão Hồ!
Cái suy nghĩ này suýt chút nữa đã làm sụp đổ niềm tin của anh.
Nhưng vì muốn xây dựng siêu thoại của mình, anh đành phải gạt suy nghĩ này ra sau. Anh nghĩ dù không thể phản công nhưng vẫn cần khiến cư dân mạng nghĩ Mạch Mạch là công!
Cho nên, dù có anh có khó tiếp nhận như nào đi nữa thì anh vẫn cần Năm Lão Hổ tiếp tục viết.
Vì vậy, anh lại thưởng cho tác giả 100 đồng.
【Tiểu Bánh Trôi: Đại đại, truyện này tính viết bao nhiêu chương? 】
【Năm Lão Hổ: Truyện này không dài, chỉ tính viết hơn hai mươi chương. 】
【Tiểu Bánh Trôi: Vậy đại đại có dự định viết tiếp truyện gì không? 】
【Năm Lão Hổ: Chưa có dự định! 】
【Tiểu Bánh Trôi: Tôi có một ý tưởng, tôi nghĩ rằng có thể viết một truyện theo hướng thực tế. 】
Ví dụ viết giống như 《Thanh Mai Trúc Mã》, nội dung anh đã nghĩ xong rồi, viết về những chuyện xảy ra khi Lão Hổ và đám mèo tham gia cuộc thi Siêu Cúp Mèo chắc chắn sẽ rất hot.
【Năm Lão Hổ: Được thôi!】
Đối với kim chủ của mình, cô dĩ nhiên sẽ không từ chối, chỉ cần kim chủ muốn xem, cô có thể viết về chủ đề này.