Chương 3: Giải câu đố

“Vừa nãy mọi người nói chuyện gì về chuột vậy? Mọi người định cùng nhau đi bắt chuột sao? Tớ cũng muốn đi.” Mạch Mạch rất hứng thú với hoạt động tập thể của đám mèo, đứng một bên hưng phấn kêu meo meo.

Lão Hổ lần đầu tiên gặp một con mèo thích kêu như vậy, bắt chuột thì có gì mà hưng phấn?

“Được đấy, lão đại gặp một sinh vật lạ, nói bắt chuột xong thì có thể ăn đồ hộp rất ngon.” Cầu Cầu ôm chặt mấy cây xúc xích mèo vào lòng, cái bụng mỡ che lấp chúng. Nó nghĩ đến việc đối phương vừa mang đồ ăn đến, liền chấp nhận cho Mạch Mạch gia nhập.

“So với đồ hộp tớ mang đến còn ngon hơn sao?”

“Tất nhiên rồi, so với tất cả đồ hộp tớ từng ăn thì đều ngon hơn.” Cầu Cầu nói, nó nhớ lại mùi vị tuyệt vời kia, không nhịn được mà chảy nước miếng.

Mạch Mạch không tin, đồ hộp và xúc xích mèo mà nó mang đến là ngon nhất từ trước đến nay nhưng nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Lão Hổ, nó cũng không hỏi thêm, hẹn buổi tối gặp nhau ở đây rồi bước vui vẻ về nhà.

“Mạch Mạch lại ra ngoài chơi à?”

“Nhà mình mà có con mèo biết làm nũng như Mạch Mạch thì tốt rồi.”

“Chu Thuần thật có phúc, sao Mạch Mạch lại không phải là mèo nhà mình chứ.”

Mạch Mạch vừa bước vào cổng khu dân cư liền nhận được nhiều lời khen ngợi, tuy không hiểu nhưng vẫn cọ cọ vào quần họ, vui vẻ chào hỏi. Nó biết mình rất được yêu thích.

“Tôi về rồi.” Mạch Mạch đứng ngoài cửa kêu to.

Cửa mở ra, nó liền phát ra tiếng meo meo làm nũng, ngay sau đó được chủ nhân Chu Thuần ôm vào lòng vuốt ve.

“Lại đi tìm bạn ở bên ngoài?” Chu Thuần nhìn tay dính đầy bụi sau khi vuốt ve Mạch Mạch, có chút ghen nói.

【 Chu Thuần ghen kìa, ha ha ha ha ha! 】

【 Nói thật, ngày nào đó đi theo dõi thử đi, đừng để bị mèo vàng bắt cóc. 】

【 Công chúa Mạch Mạch, tại sao lại không phải mèo của ta! 】

【 Không phải mèo của ngươi ngươi còn ghen, nếu là mèo của ngươi chẳng phải ghen chết? 】

Chu Thuần lúc này mới nhớ ra mình đang phát sóng trực tiếp, hắn mang theo Mạch Mạch đến trước màn hình. Mèo ba màu đen, cam và trắng với đôi mắt xanh thẳm, dù là quay đầu tò mò thì ở trước màn ảnh trông cũng rất cao quý.

“Mạch Mạch là mèo đực, dù có bắt cóc cũng chỉ là đem nó về nhà thôi.”

【Tôi nhớ mèo tam thể đực thường là thái giám mà, làm sao tìm được bạn đời nhỉ?】

【Công chúa Mạch Mạch là của mọi người, không tìm được bạn đời cũng đúng thôi.】

Dù bị nghi ngờ về khả năng sinh sản thì Mạch Mạch cũng không biết những lời bàn tán trong phòng phát sóng trực tiếp, chỉ quen đứng trước màn hình khoe bộ lông đẹp của mình.

【Tôi nhớ Chu Thuần cũng từng đóng vai thái giám mà?】

【Đúng vậy, trong phim Đại Minh Cung, cả chủ và tớ đều là thái giám, thật trùng hợp.】

【Thật đáng tiếc, Chu Thuần trông rất đẹp trai, sao không ai mời anh ấy đóng phim? Tôi nhớ anh ấy đã ở nhà nửa năm rồi.】

"Gì vậy, ai là thái giám chứ, đó chỉ là vai diễn thôi." Chu Thuần tức giận giải thích.

Chu Thuần là một diễn viên tuyến 38, từng đóng vai người phục vụ khốn khổ, yêu quái bị che mặt và cả quan viên bị chém đầu ngay khi vừa xuất hiện. Vai diễn thái giám trong Đại Minh Cung là vai diễn có nhiều đất diễn nhất mà anh có thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.

Nhưng đáng tiếc là sau vai diễn đó, các kịch bản tìm đến anh đều là thái giám khiến Chu Thuần không cam lòng, chỉ có thể ở nhà nửa năm.

May là anh còn có nghề phụ, làm chủ kênh thú cưng, quay video và phát trực tiếp, không đến mức nhàm chán.

Anh nhìn Mạch Mạch chơi đùa với gậy chọc mèo, suy nghĩ có nên theo dõi một ngày của nó không vì anh cũng rất tò mò về những cuộc phiêu lưu của Mạch Mạch ngoài kia.

*

Khi màn đêm buông xuống, những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời, ánh trăng sáng treo cao, Lão Hổ và Mạch Mạch đứng trên cành cây lớn đối diện tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc, đuôi dựng cao, cảnh giác nhìn xung quanh.

Dù ban đêm lạnh hơn ban ngày nhưng không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người. Rõ ràng đã 10 giờ tối, nhưng phố Đại Toàn vẫn nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng. Người ra ngoài ăn khuya rất nhiều, tiếng hò hét của người bán rong, tiếng cười của khách hàng, tiếng va chạm của bình rượu tạo nên một không gian náo nhiệt nhưng dễ chịu.

Lão Hổ không quen với sự náo nhiệt này nhưng vẫn kiên nhẫn quan sát tiệm cơm nhỏ, sẵn sàng hành động khi có dấu hiệu bất thường.

Khi phố Đại Toàn bắt đầu vắng lặng, một số người bán rong đã dọn dẹp vệ sinh và rời đi, những con đường vốn được chiếu sáng rực rỡ giờ đã trở nên tối đen.

Chỉ có ánh đèn đường và ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống, giúp chúng có thể nhìn thấy mọi thứ mờ mờ.

Ngay lúc chúng đang sốt ruột chờ đợi thì một bóng người từ ngõ nhỏ bước ra, đó là một người đàn ông trung niên thấp bé, lưng còng. Mắt hắn đảo quanh, tay cầm l*иg sắt, cẩn thận tiến đến trước tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc.

Thị lực của Lão Hổ rất tốt, dù là ban đêm vẫn có thể nhìn rõ ba con chuột trong l*иg sắt của người đàn ông.

"Hắn làm gì vậy?"

Lão Hổ nhớ rõ con người rất ghét chuột, một khi đã bắt được là sẽ bỏ vào l*иg sắt tiêu diệt ngay. Nhưng người đàn ông trung niên này thì ngược lại, giữa đêm khuya còn dạo với cái l*иg chuột trên tay.

Chỉ đến khi người đàn ông dừng lại trước tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc và thả chuột ra, Lão Hổ mới hiểu rằng những con chuột này không tự chạy vào mà có người cố tình thả chúng. Nếu không giải quyết người này, nhiệm vụ của chúng sẽ không thể hoàn thành.

"Đi thôi."

Lão Hổ dẫn đầu nhảy khỏi cây, Mạch Mạch và những con mèo khác cũng theo xuống lao về phía người đàn ông.

Bóng đen bất ngờ xuất hiện từ phía sau khiến người đàn ông sợ hãi. Đặc biệt là những cặp mắt xanh lục sáng trong đêm khiến ông ta tưởng mình thấy ma.

Nhận ra đó là lũ mèo, ông ta bực bội xua tay nói nhỏ: "Đi đi, những con chuột này có ích, đừng quấy rầy ta."

Ông ta nghĩ Lão Hổ và đồng bọn nhắm vào những con chuột trên tay mình.

Nhưng Lão Hổ không quan tâm đến lời ông ta nói, lao lên cắn vào tay đang cầm l*иg sắt của ông ta. Tiếng kêu thảm thiết vang lên rõ ràng trong đêm yên tĩnh. Chủ tiệm cơm nhỏ Hạnh Phúc nghe thấy tiếng động, vội bật đèn, khiến người đàn ông hoảng sợ vứt l*иg sắt và định chạy vào ngõ.

Nhưng Lão Hổ không để ông ta như ý, mấy con mèo lao lên người ông ta, đặc biệt là con mèo béo nhất, Cầu Cầu, nó nhảy bổ vào gáy ông ta làm ông ta mất thăng bằng ngã xuống đất.

Tiếng mèo gào và tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông thu hút sự chú ý của chủ tiệm cơm, ông thấy Lão Hổ và đồng bọn đang ngồi liếʍ lông trên người ông ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Ông còn tưởng đó lũ mèo hoang cắn người vì động dục nhưng khi nhận ra là Lão Hổ và đồng bọn thì ông biết là không phải lỗi của chúng. Lão Hổ đã giúp ông bắt chuột nên ông chủ tiệm vốn thiên vị mèo này cảm thấy không có vấn đề gì.

"Không sao chứ?"

Ông chủ tiến đến đỡ người đàn ông dậy, định xin lỗi thay Lão Hổ và đồng bọn nhưng rồi ông ngạc nhiên nhận ra người đàn ông này là đối thủ cạnh tranh của mình, chủ tiệm cơm nhỏ đối diện. Hằng ngày họ không ưa gì nhau và ít khi qua lại.

Việc người đàn ông xuất hiện ở tiệm cơm của ông giữa đêm khiến ông cảm thấy kỳ quái. Nhìn thấy bộ dạng chột dạ của ông ta và cái l*иg sắt trên đất, ông chủ liền hiểu ra mọi chuyện.

"Nhà tôi bắt chuột không xong, hóa ra là do ông thả vào?"

Ông chủ thấy người đàn ông không dám nhìn thẳng vào mắt mình, lông mày nhíu chặt, mắt ánh lên sự giận dữ, định báo công an.

Ông hiểu rõ ý đồ của đối thủ, nếu tiệm cơm xuất hiện chuột nghĩa là tiệm không sạch sẽ và chẳng ai muốn ăn ở một nơi không sạch sẽ như vậy.

Hơn nữa, nếu đối thủ của ông lan truyền chuyện này ra ngoài thì lượng khách của tiệm ông sẽ giảm, trái lại khách hàng sẽ chuyển sang các tiệm khác.

"Thì ra là một cuộc chiến thương mại à!"

Đối với hệ thống bất ngờ hiện ra, Lão Hổ ngay lập tức quật ngã nó xuống đất và bắt đầu chơi với cây chọc mèo riêng của nó.

Ông chủ Trương không để ý đến lời xin lỗi của người đàn ông thay vào đó ông mời Lão Hổ và đồng bọn vào nhà, dự định nấu một bữa ăn cho đám mèo thưởng thức như là một phần thưởng vì đã giúp bắt được kẻ phạm tội.

"Ăn nhiều vào, lần sau muốn ăn lại đến nhé." Bạn đời của ông Trương nhìn chúng đang ăn với vẻ mặt đầy yêu thương, ban đầu bà không đồng ý với việc ông cho mèo ăn nhưng giờ đã thay đổi quan điểm khi nhìn thấy chúng giúp đỡ.

Lão Hổ và đồng bọn ăn ngập miệng, không hề ngẩng mặt lên, có thể thấy món ăn ngon như thế nào. Chúng nó đã giám sát cả đêm, đói bụng từ lâu. Ban đầu chỉ cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ sắp được ăn tiếp món đồ hộp ngon, giờ lại càng thấy hạnh phúc hơn.

Sau khi ăn xong, chúng không để ý đến những tranh cãi giữa con người, quay trở lại địa bàn của Lão Hổ.

Trong màn đêm đen như mực của rừng cây, nếu là con người đi vào đây chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng đối với mèo điều này giúp mỗi đêm của chúng trôi qua bình yên, không có sự quấy rầy của con người và tiếng ồn, đây là thời gian tự do dành riêng cho chúng.

"Thế nào, tớ đã nói là món này ngon mà!" Cầu Cầu ăn ngấu nghiến, cũng không quên nói chuyện với Mạch Mạch, nhưng Mạch Mạch không phản hồi vì tâm trí nó đang bị chiếm bởi món đồ hộp.

"Sau này có nhiệm vụ gì cũng nhớ tìm tớ với nhé."

Mạch Mạch lưu luyến rời đi, trước khi Lão Hổ kịp phản ứng, nó cọ cọ vào lông Lão Hổ để lại một ít mùi trên lông rồi nhanh chóng chạy về hướng khu phố.

Bình thường Lão Hổ đã sớm phản ứng lại nhưng hiện giờ nó đang lý luận với hệ thống về vấn đề quan trọng là phần thưởng sau khi giải quyết nhiệm vụ. Nó vẫn không quen với việc thân mật như vậy nên lắc đầu để xua tan cảm giác không thoải mái.

"Mi không thấy đánh giá một sao độ khó với nhiệm vụ này có vẻ không hợp lý sao?" Theo hệ thống, một sao là mức độ dễ nhất nhưng tại sao nhiệm vụ lại không đơn giản như nó tưởng?

Hệ thống từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn lo lắng, nó sợ Lão Hổ sẽ hỏi vấn đề này.

Cuối cùng, hệ thống cũng nhận ra điều không ổn, ban đầu nó nghĩ chỉ cần mèo đi bắt chuột là xong nhưng nhiệm vụ này đối với Lão Hổ không thể nào là một sao. Hệ thống phỏng đoán rằng mức độ này có lẽ được định theo mức độ khó của con người.

"Haha, tớ sai rồi, tớ sẽ ngay lập tức yêu cầu cải thiện lại chương trình."

Nhận ra Lão Hổ không đòi thêm phần thưởng sau khi mức độ khó tăng, hệ thống thở phào nhẹ nhõm. Nó đột nhiên cảm thấy buồn bã, nó chỉ là một hệ thống mới ra nghề mà đã phải đối mặt với một cấp độ khởi đầu như địa ngục, thật là đáng thương mà!