“Tìm mèo trắng hoang muốn làm mèo nhà? Em biết chỗ có.” Cầu Cầu nói, nó vừa ngủ vừa mơ màng mở mắt. Nếu không nghe rõ nó nói, còn tưởng nó đang nói mớ!
Vì vậy, Lão Hổ dẫn theo Mạch Mạch và những con mèo khác theo Cầu Cầu đi tới Sông Mạn Nhữ của Thường Thành.
Mạn Nhữ là con sông duy nhất chảy qua Thường Thành và nơi chúng định đến là đoạn giữa, khu trung tâm thành phố.
Gần con sông có rất nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau, xe cộ đi lại tấp nập, nhưng điều này không ngăn cản chúng đi qua khu vực công viên xanh mướt. Dọc đường, chúng gặp nhiều thanh niên đang đạp xe và các cặp đôi đi dạo bộ, tạo nên một không gian hài hòa.
Dòng sông chảy xiết và gió mạnh làm nước bắn lên lông khiến lông chúng rối tung và ướt nước. Lúc này, chúng mới có thời gian thưởng thức dòng sông trong xanh phản chiếu trời xanh, mây trắng và cây cối xanh biếc. Lão Hổ còn thấy cá tôm bơi lội dưới sông. Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, chắc nó đã nhảy xuống bắt cá rồi.
Tâm trạng dần trở nên bình thản nhưng ngay sau đó, chúng không thể kiềm chế nổi phẫn nộ khi thấy hành vi của một đứa trẻ phía trước.
Đứa trẻ có lẽ đang học tiểu học nhưng hành vi lại thiếu giáo dục vô cùng. Nó bắt lấy một con mèo con chưa đầy hai tháng tuổi, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của mèo con, đứng ở bờ sông rồi ném mèo xuống nước.
Lão Hổ không dám chần chừ, bỏ qua nỗi sợ nước của mình, nhảy theo cứu mèo con. Chúng không thể nhìn mèo con chết đuối.
Đặc biệt là Mạch Mạch, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy lo lắng nhưng vẫn cố dẫn một thanh niên qua đường đến bờ sông, miệng kêu meo meo nôn nóng.
“Có chuyện gì vậy?” Người thanh niên nghi hoặc nhưng khi thấy Lão Hổ ngậm mèo con giữa sông, anh không chần chừ, chạy đi lấy vợt rác ven sông và duỗi xuống.
Nhưng dòng sông chảy xiết, người thanh niên chỉ có thể liên tục đổi vị trí. Những người qua đường cũng chạy đến giúp, cuối cùng kéo được mèo con lên.
Lão Hổ ho ra một đống nước sông làm Mạch Mạch sợ hãi. Cầu Cầu và những con khác cũng nôn nóng kêu, tiếng meo meo nghe thật đau lòng.
Người qua đường trêu đùa: “Ha ha, vợ của mày lo cho mày muốn chết!”
Hiển nhiên, họ tưởng nhầm Mạch Mạch là mèo mẹ và Lão Hổ là mèo cha.
“Nhưng tụi mày không cẩn thận quá rồi, mang con kiểu gì mà rớt cả xuống sông, may mà chúng ta phát hiện kịp thời, không thì hậu quả không dám tưởng tượng.”
“Thật là mấy con mèo ngốc!”
“Không phải do mèo ngốc đâu! Chúng không tự ngã xuống, là đứa bé ném mèo con xuống, Lão Hổ nhảy xuống cứu.”
Người nói là một bé gái nhỏ, nắm tay mẹ, chỉ vào đứa bé đang bị một màn vừa rồi dọa sợ đứng sững một chỗ.
Cô bé chưa đầy bốn tuổi không biết hành vi ném mèo độc ác như thế nào, bé nghe mọi người nói Lão Hổ là một con mèo ngốc thì quyết định đứng ra giải thích, bảo vệ con mèo dũng cảm.
Nghe vậy mọi người đều xôn xao, nhìn đứa bé với ánh mắt khinh thường cũng không thể tin nổi. Đứa bé có chút chột dạ nhưng bộ dáng vẫn không biết hối cải.
“Thật đáng sợ, thảo nào Lão Tử nói nhân chi sơ tính bản ác.”
“Chắc do giáo dục của gia đình, mỗi đứa trẻ xấu đều có cha mẹ tồi.”
“Nên xử lý thế nào với đứa trẻ này?”
“Trước hết, đem mèo đi bệnh viện thú cưng đã, lỡ bị bệnh thì sao?”
Mọi người đồng tình, nhưng khi nhìn xuống thì Lão Hổ và các con mèo khác đã chuồn mất, chỉ còn mèo con ướt đẫm nằm trên đất.
Ra khỏi nơi đó, Lão Hổ nằm nghỉ, nhìn các bạn đang lo lắng, nhẹ nhàng cọ đầu Mạch Mạch để trấn an, rồi theo Cầu Cầu đến lãnh địa của mèo.
Địa bàn này do Hoa Hoa, một con mèo trắng làm chủ. Tính cách nó khá ổn trọng, Hoa Hoa giống Lão Hổ, đánh bại mọi kẻ thù. Theo Cầu Cầu nói Hoa Hoa muốn làm mèo nhà.
Nhưng đến nơi, chúng thấy lãnh địa trống vắng, chỉ có vài con mèo yếu ớt, hầu hết đã ra ngoài.
“Lão đại của các ngươi đâu?” Lão Hổ hỏi thử.
“Không biết!” Một con mèo mướp ba chân lười biếng nằm trên đất trả lời, nó nằm dài trên đất duỗi người.
“Sao trí nhớ mày lại kém vậy chứ, lão đại nói đi tìm Mạn Mạn mà!”
“Tìm Mạn Mạn làm gì?”
“Này! Đang nói chuyện lại ngủ nướng rồi!” Một con mèo khác không chịu nổi, trợn to mắt nhìn đối phương, nhịn không nổi vươn móng đánh bụp bụp, làm mèo lười mơ mơ màng màng tỉnh.
Theo lời mèo đồi mồi thì con mèo con mà Hoa Hoa bồi dưỡng làm lão đại hôm nay đột nhiên biến mất, vì thế Hoa Hoa đã dẫn theo các con khác đi tìm kiếm mèo con cả ngày. Việc mèo con mà mình nuôi từu bé tới lớn mất tích khiến nhóm mèo rất đau lòng, đây chính là lý do nó muốn đánh mèo mướp.
Lão Hổ và các con mèo khác quyết định cùng tìm kiếm, họ muốn thể hiện thành ý vì họ cần giúp đỡ.
“Mạn Mạn trông như thế nào, chúng ta cũng đi hỗ trợ!” Vượng Vượng hạ thấp thân người ngửi mùi.
“Mạn Mạn là một con mèo bò sữa hơn một tháng tuổi…”
Không để mèo đồi mồi nói tiếp, Lão Hổ nhớ tới mèo con vừa cứu giữa sông, thân mình khẽ nhúc nhích, nó đột nhiên nói xen vào: “Có phải dưới mũi có một đốm đen không?”
Nghe Lão Hổ nói, Mạch Mạch và những con khác cũng hiểu ra nguyên nhân, ánh mắt lóe lên hy vọng, chăm chú nhìn mèo đồi mồi.
“Mọi người biết ư? Mọi người thấy nó ở đâu vậy?” Mèo đồi mồi kinh ngạc đứng dậy, lúc này Lão Hổ mới nhận ra đối phương không có đuôi, dựa theo hình dạng vết thương rõ ràng là bị vũ khí sắc bén gây ra.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lão Hổ và biết được nơi nhìn thấy lần cuối cùng, Đồi Mồi vội vàng gọi mèo đi kêu Hoa Hoa và những con khác trở về.
“Cầu Cầu, là mọi người tìm thấy Mạn Mạn sao?” Hoa Hoa vừa trở về đã nhận ra Cầu Cầu, trong mắt đầy lo lắng. Đặc biệt là con mèo bò sữa đứng bên cạnh Hoa Hoa trong mắt tràn đầy mong đợi, như sợ hy vọng bị dập tắt.
Lão Hổ không do dự kể lại mọi chuyện, từ lúc gặp Mạn Mạn đến việc xảy ra.
Nghe chuyện Mạn Mạn bị ném xuống sông, mắt mèo nào cũng lóe lên lửa giận, mũi hơi mấp máy, để lộ hàm răng sắc nhọn, miệng phát ra tiếng gầm gừ.
Chúng đồng loạt mắng chửi đứa bé, tiếng kêu vang vọng cả khu rừng. Điều này khiến Lão Hổ và những con khác lo lắng, nó không biết Hoa Hoa có đồng ý giúp Vượng Vượng và trở thành mèo nhà hay không.
“Trước hết, ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm Mạn Mạn nhưng các ngươi phải đồng ý một điều kiện.” Lão Hổ nói, đề phòng có bất ngờ xảy ra.
“Điều kiện gì?”
“Ta sẽ nói sau khi tìm được Mạn Mạn!”
Cuối cùng, Hoa Hoa đồng ý và cùng Lão Hổ đến bệnh viện thú cưng gần nơi Mạn Mạn rơi xuống nước.
Bệnh viện có hai tầng, trong đại sảnh đông đúc, tiếng người nhà tranh cãi với bác sĩ, tiếng chó mèo kêu và tiếng thiết bị y tế vang vọng bên tai khiến Lão Hổ và những con khác chưa từng đặt chân tưới nơi này e dè.
“Đi thôi!”
Lão Hổ cố gắng khắc phục nỗi sợ bệnh viện, dẫn đầu bước vào. Mọi người theo Hoa Hoa đi ngửi mùi nhưng bệnh viện đông đúc, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cho dù có cái mũi nhạy bén cũng chúng không thể tìm ra manh mối gì.
“Đám mèo kia đến làm gì?”
“Chắc đói bụng?”
Nhân viên lễ tân đặt mấy hộp thức ăn mèo trước mặt chúng, làm động tác mời ăn.
Lão Hổ hiểu ý của đối phương, lắc đầu, dùng móng vuốt tạo khoảng theo chiều cao của mèo con, miệng kêu meo meo, mắt xanh biếc chớp chớp đầy hy vọng.
Nhưng do ngôn ngữ không thông, người kia tưởng chưa đủ, lại đi lấy thêm mấy hộp thức ăn.
Lão Hổ nhìn thân mình bụ bẫm lại nhìn đống thức ăn, tức giận quay đầu lại với nhân viên, dùng ngôn ngữ cơ thể tỏ vẻ kháng cự.
Nhân viên không những không hiểu, ngược lại mắt sáng lên vuốt ve mông Lão Hổ một phen, khiến nó tức giận quay đầu cào cho một móng vuốt.
Trong lúc Lão Hổ và nhân viên nói chuyện với nhau khi, Hoa Hoa và những con khác quan sát xung quanh, thừa lúc mọi người không chú ý lẻn vào, nhanh chóng chạy qua đám đông, không để ý tiếng kêu kinh ngạcbên tai, đi vào tận phòng cuối cùng bên trong bệnh viện tìm kiếm.
Chúng kiểm tra từng cái l*иg sắt, không sợ hãi ngay cả khi gặp chó lớn, còn gầm gừ lại cả mấy con chó thay cho cơn giận trong lòng.
May mắn thay trời không phụ lòng, cuối cùng, trong một loạt l*иg sắt, chúng đã tìm thấy Mạn Mạn đang ngủ, bụng tròn như quả bóng. Xem ra Mạn Mạn đã được chăm sóc tốt ở bệnh viện.