Khi ánh nắng giữa trưa chiếu rọi khắp công viên ngập tràn màu xanh lấp lánh rực rỡ. Đến giờ ăn trưa, công viên và khu phố yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng ve kêu râm ran.
Giờ này người qua lại không nhiều, chỉ có vài bóng người vội vã trở về nhà. Vừa mới kiếm được ít đồ ăn, Lão Hổ đang đi trên con đường nóng bức, bước qua những chiếc lá xanh rụng đầy đường thì gặp Mạch Mạch. Cả hai quyết định cùng đến cửa hàng thú cưng.
Nhưng chưa kịp ra khỏi khu phố, họ đã nghe thấy tiếng kêu cứu hoảng loạn của một con mèo, âm thanh rít lên phá vỡ sự yên tĩnh. Lão Hổ nhanh chóng hiểu lời cầu cứu của đối phương, cùng Mạch Mạch lao đến.
"Thiên Thiên, ngươi đang làm gì vậy?"
Lão Hổ đến gần mới phát hiện ra tiếng kêu đó là của Thiên Thiên, nó bị mắc kẹt ở cửa sổ của một ngôi nhà nhỏ. Bộ lông đen trắng của nó hòa lẫn với khung cửa sổ trang trí độc đáo và cái bụng tròn trịa của nó chính là nguyên nhân gây rắc rối khiến nó bị kẹt lại.
Thiên Thiên không ngừng đạp chân sau, bụi bay toán loạn nhưng nó vẫn không thoát ra được.
"Trước đây em chưa bao giờ bị kẹt như thế này, sao bây giờ lại thế này chứ?" Thiên Thiên bực bội kêu lên, lắc lư thân mình khiến Lão Hổ không thể nào giúp nó. Cuối cùng, Lão Hổ đành dùng một chân vuốt ve để nó bình tĩnh lại.
Lão Hổ kiên nhẫn không bỏ cuộc, cùng Mạch Mạch quan sát tình hình để tìm cách giải cứu. Nhưng chưa kịp nghĩ ra biện pháp, bỗng một tiếng chim hót vang lên trên không đó là một con hỉ thước đang bay tới, đôi mắt đầy giận dữ nhìn Thiên Thiên, rồi lao xuống.
Mỏ nhọn của con chim không ngừng mổ vào đầu Thiên Thiên, khiến nó kêu lên thảm thiết, ai nghe cũng tưởng rằng có người đang gϊếŧ mèo.
Lão Hổ bình thường rất thông minh nhưng lần này cũng không biết làm thế nào. Hành động của con hỉ thước rõ ràng là đang báo thù.
"Lão Hổ à, nếu chúng ta không cứu Thiên Thiên, đầu cậu ấy sẽ bị mổ nát mất!" Mạch Mạch không thể đứng nhìn Thiên Thiên bị mổ trọc đầu vì mèo rất yêu thích bộ lông dày của mình. Lỡ bị nhổ trọc thì xấu chết mất!
Lão Hổ không còn cách nào khác, tiến lên chuẩn bị đuổi con hỉ thước. Nhưng ngay sau đó, Thiên Thiên, không biết có phải bị mổ đến bật ra không, lao ra khỏi cửa sổ. Nó cũng đập lại con hỉ thước vài cái để xả giận nhưng thực ra móng vuốt không chạm tới nổi lông chim.
"Ngươi đã đắc tội gì với con hỉ thước đó vậy?" Lão Hổ nhìn hỉ thước bay xa, quan sát Thiên Thiên bị mổ trụi lông, cảm thấy tò mò.
"Em chỉ không cẩn thận làm rơi trứng của hỉ thước."
Hóa ra Thiên Thiên có thói quen ngủ trong tổ chim. Khi thấy tổ hỉ thước, nó đã thử chui vào ngủ. Nhưng ngay khi vừa lấy trứng ra, trứng đã biến mất.
Vì vậy, hỉ thước luôn tìm cách mổ Thiên Thiên, chỉ cần nhìn thấy nó là lại mổ, thật đáng thương!
Lão Hổ nghĩ rằng hỉ thước mới đáng thương, hoặc phải nói là những con chim xung quanh đều đáng thương. Trứng của chúng vừa sinh ra đã bị Thiên Thiên lấy đi. Bị mổ đầu trọc còn tốt hơn là mất con.
"Không sao đâu, hỉ thước đã bay đi rồi. Mọi người định đi đâu chơi?"
Mạch Mạch hào hứng kể với Thiên Thiên về việc muốn cùng Lão Hổ đến cửa hàng thú cưng. Cái đuôi của nó kích động đứng thẳng lên, thậm chí không kiểm soát được mà quấn vào Lão Hổ.
Không biết vì những căn nhà cây cho mèo hay vì ở bên cạnh Lão Hổ.
"Đó có gì hay ho chứ, em vừa kết bạn với một người bạn mới, chỗ nó có nhiều đồ chơi lắm." Thiên Thiên nhảy nhót, tưởng tượng đến đồ chơi, vui vẻ đuổi theo đuôi mình.
Bạn của Thiên Thiên sống trên một sườn núi sau khu dân cư thưa thớt, sườn núi không cao cũng không rộng.
Màu xanh ngập tràn núi, hoa dại khắp nơi khiến Lão Hổ và các bạn dừng bước, đặc biệt khi nhìn thấy con bướm nhẹ nhàng bay lên từ bụi hoa, không nhịn được nhào tới.
"Vượng Vượng, tớ đến tìm cậu này!"
Thiên Thiên nhìn thấy một con mèo trắng đang nằm phơi nắng không xa, lông nó lấp lánh dưới ánh nắng. Thiên Thiên hứng khởi nhào tới sau đó nhảy nhót không ngừng bên cạnh. Mèo trắng cũng rất vui mừng cùng Thiên Thiên chơi đùa.
Lão Hổ và các bạn tiến lại gần, phát hiện Vượng Vượng có rất nhiều đồ chơi: bóng, bút laser và cả những con chuột nhỏ. Những thứ này ở cửa hàng thú cưng đều cần tiền để mua, rất quý giá đối với mèo.
Quan trọng nhất, Lão Hổ phát hiện Vượng Vượng đang ngủ trong một căn nhà làm từ giấy. Không con mèo nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của giấy.
Lão Hổ hứng khởi nhảy vào, tìm tư thế thoải mái nhất rồi nằm cuộn tròn như một chiếc bánh mèo, không muốn rời đi.
Chủ yếu là đã lâu rồi Lão Hổ chưa thấy giấy. Từ khi khu phố thành lập nhà cho mèo hoang, những hộp giấy đã bị vứt bỏ. Nhà mới rất tốt nhưng chúng vẫn hoài niệm nhà cũ rách nát của mình.
Mảnh đất nhỏ này thực sự là thiên đường hạnh phúc cho mèo. Vì thế, trong khi chơi đùa, mọi người đã dần quen thuộc, thậm chí khi hoàng hôn buông xuống, trời dần tối cũng không muốn về.
Khi mọi người đang trong tình huống tiến thoái lưỡng năn là về hay không về thì Lão Hổ mời Vượng Vượng cùng về địa bàn của mình chơi.
Từ địa bàn của Vượng Vượng đến địa bàn của Lão Hổ phải qua cửa lớn khu phố, nơi này đông đúc, cư dân qua lại chào hỏi nhau, đặc biệt khi thấy Lão Hổ, tiếng nói chuyện càng lớn, thậm chí thu hút cả đám đông lại.
"Đó là Lão Hổ!"
"Lão Hổ! Lâu rồi không gặp, còn có cả Mạch Mạch nữa."
Lão Hổ dẫn Vượng Vượng và đàn em bị vây quanh, biểu cảm đầy bất đắc dĩ, cảm nhận những bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, cũng lười phản kháng. Nhưng Vượng Vượng thì bị dọa, đè thấp thân mình làm ra tư thế tấn công, không ngừng khè, ý định dọa họ lùi lại.
"Ha ha ha, Lão Hổ quen rồi, nhưng bạn của nó thì chưa."
"Có phải mèo mới đến không?"
"Tối thấy nó rất quen mắt."
"Tôi cũng vậy, gặp ở đâu rồi nhỉ?"
"Tôi nhớ rồi, đó là con mèo trên poster tìm mèo!" Một giọng nói trẻ vang lên trong đám đông, cư dân mới phát hiện ra mèo mới đến giống hệt mèo trên poster tìm mèo ở cửa khu phố.
【 Nhiệm vụ: Trợ giúp chủ nhân tìm mèo lạc 】
【 Khó khăn: Hai sao 】
【 Phần thưởng: Bốn hộp thức ăn cho mèo 】
Cư dân không dám chậm trễ, vội gọi theo số điện thoại trên poster. Chuông điện thoại vang lên ngay lập tức. Nhưng chưa kịp báo tin, Vượng Vượng đã nhanh nhẹn lách qua chỗ trống chui ra ngoài. Dù biết họ đang gọi chủ nhân của nó, Lão Hổ cũng không thể làm gì, chỉ có thể theo sau Vượng Vượng rồi lên kế hoạch sau.
Lãnh địa của Lão Hổ khác với sườn núi phủ đầy cỏ mà ngược lại có cây cối dày đặc, xanh um tươi tốt. Mỗi cây đều cao vυ"t, khiến Vượng Vượng cảm thấy ngứa ngáy, cái đuôi kích động dựng cao lên, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên cây.
“Vượng Vượng, có phải ngươi lén ra khỏi nhà không?” Lão Hổ nhanh nhẹn nhảy đến bên cạnh Vượng Vượng, đơn giản vạch trần.
“Đúng vậy, sao thế?” Vượng Vượng nghi hoặc quay đầu lại, đôi mắt kỳ lạ nhìn Lão Hổ, ngạc nhiên vì sao nó biết chuyện này.
“Vậy ngươi biết chủ nhân của ngươi đang tìm ngươi không?”
“Chủ nhân gì chứ, ta không có chủ nhân.”
Vượng Vượng nhíu mày, cái đuôi dựng cao cũng buông xuống, có thể thấy rõ nó rất chán ghét từ "chủ nhân".
Vượng Vượng không ghét người nuôi mình, bởi vì người đó mua cho nó rất nhiều cây bút laser và đồ chơi chuột, có thể thấy rằng người đó rất cưng chiều nó. Nhưng nó lại là một con mèo trời sinh yêu tự do, không thích bị giam cầm trong căn nhà nhỏ.
“Ngươi biết cô ấy khó chịu như thế nào không? Ta đang sống tốt trên sườn núi, cô ấy cứ nhất quyết phải bắt ta về nhà, lại còn gọi ta là Vượng Vượng, chẳng phải đó là tên của một con chó sao?”
Lão Hổ nghe Vượng Vượng nói, thì biết nó là một con mèo ngoài miệng cứng nhưng lòng mềm, nó cảm thấy Vượng Vượng cũng không ghét chủ nhân của mình đến vậy, nếu không thì sẽ không giữ cái tên mà nó ghét.
“Chắc không chỉ có lý do đó chứ?” Lão Hổ đoán.
“Thật ra là do nhà bên cạnh có một mùi rất khó chịu, ta không muốn ở đó mãi đâu!” Vượng Vượng nhăn mũi như thể mùi kỳ quái kia vẫn còn quanh quẩn nơi đầu mũi.
【 Nhiệm vụ: Điều tra nguyên nhân mùi lạ từ nhà hàng xóm 】
【 Độ khó: Bốn sao 】
【 Phần thưởng: Mười hai hộp thịt 】
Lão Hổ lần đầu tiên gặp nhiệm vụ mới trước khi hoàn thành nhiệm vụ cũ.
Độ khó bốn sao làm nó tạm gác lại, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết vấn đề trước mắt.
“Vậy làm sao bây giờ, con người không hiểu chúng ta nói gì.” Lão Hổ lo lắng bò xuống cây, lần đầu tiên phát hiện mình không giải quyết được vấn đề. Cuối cùng thì sức của mèo không thể so với con người, bị bắt là chuyện sớm muộn.
“Lão Hổ, tớ có cách này.” Mạch Mạch vẫn im lặng từ này đột nhiên nhảy nhót lăn lộn dưới gốc cây, làm lá rụng và bụi bám hết lên lông, nếu Chu Thuần mà nhìn thấy kiểu gì cũng tức điên.
“Tớ nghĩ có thể tìm một con mèo trắng hoang muốn làm mèo nhà để thay thế cho Vượng Vượng.” Đôi mắt xanh thẳm của Mạch Mạch sáng rực lên nhìn về phía Lão Hổ như muốn được công nhận và khích lệ.
Lão Hổ nhìn Mạch Mạch, ánh mắt trở nên mơ hồ, móng vuốt che giấu nắm lấy một chiếc lá xanh, xấu hổ ho khẽ.
Tuy không ngờ Mạch Mạch có thể thông minh như vậy nhưng Lão Hổ vẫn khen ngợi, hứa hẹn cho hai hộp thịt. Nó làm vậy không chỉ vì Mạch Mạch nghĩ ra cách hay mà còn vì bù đắp cho sự khinh thường trước đó.
Mặc dù Lão Hổ đã coi Mạch Mạch là bạn nhưng trong xương tủy vẫn khinh thường mèo nhà, giờ mới thật sự cảm thấy Mạch Mạch là một con mèo nhà khác biệt, là đồng bọn có thể chiến đấu bên cạnh.
Nhưng phải tìm đâu ra một con mèo giống hệt Vượng Vượng đây?