Chương 1: Phòng chiếu phim kinh hồn

Hành trước mặt trong bóng tối kéo dài vô tận, như thể mãi không có điểm cuối.

Một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài đến sàn cùng với mái tóc dài đen như tảo xoã xuống, đôi chân trần đi qua đi lại.

Bước chân của cô ta có chút lộn xộn, cơ thể run rẩy dưới chiếc áo khoác lông dày.

Đột nhiên, một cảm giác áp bức vô hình truyền đến từ phía sau, bước chân của cô ta càng lúc càng khẩn trương, dần dần thay đổi từ đi bộ sang chạy chạy trốn.

Tiếng thở gấp, tiếng bước chân lộn xộn, còn có tiếng tim đập thình thịch.

Những giọng nói hòa quyện, đan xen nhau trong hành lang tối tăm, biến thành một mạng lưới vô hình trói buộc cô gái cùng với nỗi sợ hãi, không thể thoát ra được.

Bỗng nhiên, bốn phía yên tĩnh khác thường, ......

Người phụ nữ cảm thấy có gì đó, má cô ta vì căng thẳng mà co giật và run rẩy. Trong bóng tối dường như có một đôi tay đặt trên vai cô ta, buộc cô ta phải dừng bước chân lao nhanh và khiến cô ta từ từ quay người lại.

Phía sau cô ta, chẳng biết từ lúc nào có nhiều thêm một người, ở rất gần cô ta, gần như chạm được vào chóp mũi cô ta.

Người đó có mái tóc dài, mặc áo lông và chiếc váy giống với cô ta, nhưng khuôn mặt người đó tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ......

Đúng lúc này, bóng ma đột nhiên mở mắt ra, lộ ra một hốc mắt trống rỗng như hố đen......

Kèm theo tiếng đàn nhanh hơn nước khiến tim người ta không khỏi đập thình thịch, người phụ nữ tóc dài trên màn hình lớn phát ra tiếng thét sợ hãi, và ngoài màn hình lớn, khán giả trong phòng chiếu phim không khỏi thở hổn hển.

Trong căn phòng chiếu phim nhỏ này, hai mươi, ba mươi người trẻ tuổi đang chăm chú xem phim, thần kinh căng thẳng, cảm xúc lên xuống theo diễn biến của nội dung phim, thỉnh thoảng họ sẽ giật mình bởi plot twist hoặc hiệu ứng âm thanh đột ngột, khiến họ không thể không phát ra những tiếng căng thẳng.

Trong tiếng kinh hô liên tiếp, phim trên màn hình cũng dần dần kết thúc, cho đến khi đèn trong phòng chiếu phim được bật sáng lên, những người xem phim cuối cùng mới thoát ra khỏi bầu không khí căng thẳng, thở phào nhẹ nhõm, thảo luận về bộ phim vừa xem, đứng dậy tụm năm tụm ba rời khỏi phòng chiếu phim nhỏ.

Không ai để ý rằng ở trong góc của hàng cuối cùng, một người phụ nữ tóc dài vẫn đang gục xuống ghế, cơ thể vặn vẹo trong một tư thế kỳ lạ, và khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy hơi ngẩng lên nghiêng sang một bên, như không có dấu vết của sự sống.

..................................................................................................................

Xuân hàng se lạnh, trong hành lang của đội cảnh sát hình sự của Cục Công an thành phố W, hai cảnh sát hình sự mặc thường phục đang vội vã đến hiện trường.

"Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu ra, tại sao cô lại đến xin đội trưởng Đổng, nói có thể chịu trách nhiệm đưa đồng nghiệp mới đi cùng?" Một nam cảnh sát có chiều cao trung bình, khuôn mặt tròn trịa, trong lúc đi cùng với đồng nghiệp, anh ta không nhịn được tò mò hỏi: "Tôi nghe nói hồi trước cô khăng khăng đi theo người ta để rèn luyện thể lực? Chịu không ít mệt mỏi chứ? Cái này thật sự không giống tác phong của cô!"

Cảnh sát hình sự nói chuyện tên là Triệu Đại Bảo, người nghe anh ta hỏi là một nữ cảnh sát trong nhóm của anh ta tên là Ninh Thư Nghệ.

Ninh Thư Nghệ là người đặt biệt nhất trong "Tứ đại hoa vàng" nổi tiếng của đội cảnh sát hình sự, bởi bộ não thông minh, nhìn qua là nhớ, đồng thời còn đọc nhiều sách nên ví cô như một cuốn bách khoa toàn thư di động, được các đồng nghiệp khác trong đội đặt biệt danh là "Vương Ngữ Yên của đội cảnh sát".

Về phần tại sao lại là "Vương Ngữ Yên", chủ yếu là bởi vì Ninh Thư Nghệ, ngoài kiến thức lý luận cực kỳ vững chắc thì những thứ khác liên quan đến thể lực đều lơ lửng ở độ cao thấp.

Trong bài kiểm tra thể lực, chạy lặp lại đạt tiêu chuẩn là 14 điểm 01, Ninh Thư Nghệ sẽ có thể chạy đạt 14 điểm.

Chạy 800 mét đạt tiêu chuẩn là 4 điểm 20, thành tích của Ninh Thư Nghệ chắc chắn là ở mức 4 điểm 19.

Tung mình nhảy cao đạt tiêu chuẩn là 2m3, và Ninh Thư Nghệ cũng tuyệt đối không chạm tới 2m4!

Mấy năm nay kể từ khi cô nhậm chức, các đồng nghiệp trong đội đã tập mãi thành quen với chuyện này, nếu cần sử dụng bộ não thì cứ tìm Ninh Thư Nghệ, chắc chắn không bao giờ sai!

Nếu cần làm việc vặt đòi hỏi thể lực, thì ......Đừng trông mong vào cô!

Trước đó trong đội có điều tới một người tên là Hoắc Nham, cao 1,8 mét và có hào quang 8m1, nghe nói là am hiểu bắn tỉa ở khoảng cách xa, lúc chuyển ngành ai cũng muốn cướp, bảo chạm vào là bỏng tay!.

Với một đồng nghiệp mới có năng lực như vậy, việc tìm ai dẫn dắt cũng là một vấn đề lớn.

Tìm một người mềm mại thì sợ không chịu nổi, tìm một người có thể chịu đựng được lại e ngại tính cách của hai bên quá mạnh, một núi không thể có hai hổ

Khi đội trưởng Đổng còn đang suy nghĩ xem nên để ai dẫn đắt đồng nghiệp mới thì Ninh Thư Nghệ đã chủ động đi lên xin.

Đội trưởng Đổng suy nghĩ, kinh nghiệm thực chiến của Hoắc Nham không thể chê vào đâu được, kỹ năng thể chất quân sự cũng là hạng nhất, Ninh Thư Nghệ là một kho tàng kiến thức nhỏ, đầu óc rất thông minh, hai người này có thế mạnh riêng, không ai yếu cả, cũng không xung đột với nhau, thật sự hợp nhau, cho nên liền đồng ý.

Đến đây, chuyện này còn chưa phát triển đến giai đoạn kỳ quái nhất, và điều kỳ quái nhất là đồng nghiệp mới không vui vẻ đón nhận sự sắp xếp của đội trưởng Đổng, cho rằng thể lực của Ninh Thư Nghệ quá yếu, và cảm thấy không phù hợp, trừ khi cô cải thiện thể lực.

Mọi người trong đội đều nghĩ rằng Ninh Thư Nghệ, người luôn coi việc rèn luyện thể chất là một nước lũ và thú dữ, chắc chắn sẽ biết khó mà lui, nhưng lần này cô thực sự đồng ý, cắn răngluyện tập với những người khác trong bốn, năm tháng, từ cuối mùa thu đến đầu mùa xuân.

Đồng nghiệp mới vừa nhậm chức đã thực hiện một nhiệm vụ giải cứu, tiêu diệt thành công bọn cướp, lập được công lớn, sau đó là tư vấn tâm lý, còn là huấn luyện cảnh sát. Ngoại trừ huấn luyện thể chất với giám sát Ninh Thư Nghệ, anh rất ít khi tiếp xúc với người khác, đây là lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức anh đi theo bọn họ hành động.

Mọi người trong đội đều nói Hoắc Nham này có tính cách cực kỳ hướng nội, nghiêm túc thận trọng, bởi vì lúc mới đến anh đã phản đối việc sắp xếp công việc của đội trưởng Đổng, thật sự không biết ở chung với người này có ổn hay không, nên trong lòng Triệu Đại Bảo nghi ngờ cũng không phải là lạ.

Đối mặt với nghi ngờ của Triệu Đại Bảo, Ninh Thư Nghệ thở dài, quay đầu nhìn anh ta: "Câu hỏi này tôi còn phải trả lời anh sao, anh nhìn tôi, sau đó nhìn vào gương, anh sẽ tìm được đáp án!

Bình thường trong công việc, gặp được một người có độ phối hợp cao thì cái gì cũng dễ nói. Chính anh tự suy nghĩ xem, trước đây hai chúng ta gặp phải một loại người đã không phối hợp còn chơi trò lưu manh, không những cả ngày hao phí nước bọt mà còn rước bực vào nguời!

Nếu là trộm cướp, chúng ta vẫn có thể lập tức chế ngự chúng, nhưng một số người càn quấy như là gia đình người bị hại. Những người mềm không ăn, hai người chúng ta có cứng rắn cũng không có khí thế đó thì sao có thể đối phó với đám người đấy!

Nếu muốn làm ít mà hiệu quả cao thì phải có một "Chung Quỳ*" như Hoắc Nham để trấn áp những "tiểu quỷ " khó xơi kia!"

*Thần Chung Quỳ (vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma)

Triệu Đại Bảo vừa nghe cô nói như vậy, cũng nhếch miệng mỉm cười, cảm thấy có chút bất lực, nhưng anh ta phải thừa nhận rằng Ninh Thư Nghệ đã nói trúng vào điểm yếu.

Trước đó Ninh Thư Nghệ cắn răng, đi theo Hoắc Nham mấy tháng để rèn luyện thể lực, so với trước cô có vẻ đen gầy. Dù là như vậy, so với hầu hết mọi người, cô vẫn có làn da trắng, trước đó cô ấy trắng như búp bê sứ, trên mặt còn có chút trẻ con, mặc kệ nhìn thế nào, cô vẫn là một em gái hàng xóm đáng yêu ngoan ngoãn.

Về phần bản thân anh ta, dùng những lời nói đùa cợt của đồng nghiệp La Uy trong đội, anh ta sinh ra đã có "mặt mày hiền lành", giống như tượng đất A Phúc, sự yêu thích đối với ngoại hình này đương nhiên không phải là vấn đề, nhưng nó cũng không tránh khỏi làm giảm sức răn đe.

"Thư Nghệ này, vậy cô cho anh Triệu hiểu rõ một chút! Hoắc Nham ở chung có ổn không?" Bởi vì suy tính của Ninh Thư Nghệ rất hợp lý, Triệu Đại Bảo quay sang hỏi thăm những vấn đề mình khá quan tâm: "Người này ở trong đội khoảng thời gian qua huấn luyện cái gì, chưa thấy mặt đối mặt nhiều, tôi nghe nói anh ta có cá tính, không phải là người hay sinh sự đấy chứ?"

Ninh Thư Nghệ suy nghĩ, tốc độ dưới chân cũng không giảm chút nào: "Nói sao nhỉ....... Cảm thấy có chút xa cách, nhưng thưởng phạt phân minh..

A, đúng rồi, anh ta có ý thức về thời gian rất mạnh mẽ, nếu anh muốn hòa hợp trong tương lai, anh phải đúng giờ và có hiệu quả trong công việc, vì vậy ngay bây giờ chúng ta hãy đi nhanh!