Chương 5:

CHƯƠNG 5:



Tống Đình Vĩ không bị động tác phô trương thanh thế của bọn họ dọa, khuôn mặt nghiêm tuấn, ngữ khí sắc bén nói: “ Đây là tội phá hoại tà sản, căn cứ điều luật số 354, làm hư hao tài sản của người khác, hoặc dồn ép người khác không chịu nổi, đủ làm tổn hại đến họ, sẽ bị xử phạt nhiều nhất hai năm tù giam có thời hạn. Mặt khác, lời nói của ba vị lúc trước đối với hai cô gái đã liênquan đến tội đe dọa và nganh nhiên sỉ nhục người khác.”

“Cái gì, tội đe dọa,ngang nhiên sỉ nhục? Tốt thôi, muốn tố liền tố đi, tôi cho cậu biết, tôi không dễ bị hù dọa đâu, các người nghĩ cho rõ, nếu như chúng tôi kiên trì không giải hòa, cô ta sẽ phải chờ đi tù.” Người con trai đùa giỡn nói. Hắn đã hỏi qua người khác, chỉ cần hắn không muốn hòa giải, người gây ra tai nạn sẽ phải ngồi tù, cũng bởi vì như vậy, hắn mới dám ra “công phu sư tử ngoạm” như vậy.

“Tôi nhớ, không hòa giải không nhất định phải ngồi tù, đương sự của tôi và mẹ cậu đã xảy ra tai nạn giao thông, thuộc về tội nhẹ, dù cho không đạt thành hòa giải cũng có thể hoãn thi hành hình phạt, hoặc là nộp phạt hành chính, không nhất thiết phải ngồi tù, ngược lại là các cậu, ngang nhiên đe dọa, sỉ nhục, nhân chứng vật chứng đều có, có lẽ mấy ngày nữa mấy người sẽ nhận được giấy triệu tập của tòa án.” Tống Đình Vĩ nói rất mạch lạc, như vậy làm cho anh toát lên sự trầm ổn uy nghiêm, có sức thuyết phục cao.

Lời của anh, khiến ba tên kia đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn mất hết khí thế. Bọn họ chỉ là muốn đòi ít tiền, cũng không nghĩ đến cuối cùng lại phải đi hầu tòa, thậm chí ngồi tù, đối phương biểu tình như Diêm La Vương, hoàn toàn không sợ bọn họ, điều này làm cho hắn rất bất ngờ.

Mà Tống Đình Vĩ cũng nhìn ra đối phương chẳng qua là mấy tên côn đồ mà thôi, trừ việc bắt nạt kẻ yếu, cũng không dám làm gì, đối phó loại người này, chỉ cần so sự hung hãn là được.

Nhưng anh cũng không muốn cùng bọn họ tiếp tục dây dưa, giải quyết nhanh vấn đề là tác phong của anh.

“Là một luật sư, tôi mong hai bên đạt được hòa giải, năm vạn tệ không thể tốt hơn, nếu cuối cùng phải ra tòa, tội cuả các vị còn nặng hơn, lúc đó “cái được không bù đắp đủ cái mất”, cho nên tôi đề nghị cầm năm vạn hòa tiền bồi thường, đối với cả hai đều tốt.”

Tống Đình Vĩ chỉ tốn năm phút liền giải quyết xong vấn đề, người con trai cuối cùng đồng ý ngày mai cùng nữ quản lý đến đồn cảnh sát giải hòa.

Sau khi ba tên kia rời đi, nữ quản lý mắt đỏ bừng, nghẹn ngào cảm tạ Tưởng Y Hàm và Tống Đình Vĩ, ác mộng của cô ấy cuối cùng cũng kết thúc.

Tưởng Y Hàm cảm thấy mình cũng không giúp ích được cái gì, đều là Tống Đình Vĩ giải quyết, mặc dù không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng rõ ràng dù không phải chuyện của anh , anh lại ra tay giúp đỡ, còn cả chuyện sửa xe, cô đối với anh cảm tình tựa như lại tốt hơn một chút.

Phương Dao lúc này đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Soái ca này đang theo đuổi cô sao? Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại cho cô, nghe thấy tiếng cãi vã nên rất khẩn trương hỏi, tôi mới nói cô đang gặp nguy hiểm, anh ấy liền lập tức chạy đến công ty chúng ta, trông bộ dáng anh ấy đối phó đám người kia, thật sự rất đẹp trai.” Cô nàng nhận ra giọng nói của anh là cùng một người.

Tưởng Y Hàm lúc này mới biết vì sao lại gặpanh ở đây, cô thật sự phi thường cảm ơn anh, mặc dù người được giúp không phải cô, nhưng cảm giác như mình lại thiếu anh một ân tình.

Tống Đình Vĩ nói, anh gọi điện thoại là muốn báo cho cô biết xe đã sửa xong, anh đã đến công ty cô, hơn nữa anh cũng muốn A Hòa giúp kiểm tra xe, cô không có xe vậy cùng anh đến xưởng sửa xe luôn.

Lần này Tưởng Y Hàm cũng không bài xích đề nghị của anh, có lẽ vì anh cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng, cô thế mà lại lần nữa đi nhờ xe anh, và cùng đi đến xưởng sửa xe.

Ngồi trong xe Tống Đình Vĩ, Tưởng Y Hàm vì chuyện vừa nãy lại lần nữa hướng anh nói cảm ơn.

"Tống luật sư, lần này thực sự rất cám ơn anh."

"Không cần nói cám ơn."

Tưởng Y Hàm nhớ tới lúc sáng nói cảm ơn, anh cũng trả lời như vậy, lúc đó cảm thấy anh có chút cao ngạo, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ anh chỉ là cảm thấy đây là chuyện nhỏ, không cần nói cảm ơn.

Rõ ràng là nói giống nhau, nhưng cảm giác lại thay đổi hoàn toàn, thực sự là không thể tưởng tượng ra, là bởi vì anh một lần nữa giúp cô sao? Chẳng trách người xưa có câu “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”. [tạm dịch là ăn của người thì phải nhún nhường người ta]

Bất quá anh giúp cô một lần cũng đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, lại còn có lần thứ hai, còn lại lần nữa cho cô đi nhờ xe, kỳ quái, anh không phải rất ghét cô sao?

Theo đạo lý, ghét một người thường muốn tránh còn không kịp, vì sao anh còn ra tay giúp cô? Hơn nữa khi biết cô gặp phiền phức, liền chạy tới công ty? Bởi vì thực sự quá khó nghĩ, tính tình thẳng thắn của Tưởng Y Hàm nổi lên, bèn mở miệng hỏi: "Nói thực ra,việc anh giúp tôi, tôi thực sự rất kinh ngạc, anh không phải rất ghét tôi sao?" Nói xong, không có nghe thấy anh phủ nhận, trong lòng cô nói thầm, không thể nào, anh thực sự ghét cô, vậy tại sao còn muốn giúp?

Tống Đình Vĩ cầm tay lái, chỉ hơi liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức lại nhìn về phía trước, "Lúc trước chưa hiểu nhiều về cô, tôi đích thực có cảm tình không tốt với cô."

Đây là ý gì? Còn chưa có hiểu cô, anh cũng đã ghét cô? Tưởng Y Hàm cảm thấy thập phần hoang đường, nhưng Tống Đình Vĩ tiếp tục giúp cô giải đáp thắc mắc.

"Có lẽ là một năm rưỡi trước, cha tôi mỗi lần nhìn thấy tôi, liền nhất định sẽ nhắc tới cô, tất cả đều là lời tán thưởng, nói cô vừa xinh đẹp lại chăm chỉ, muốn an bài tôi và cô tìm hiểu nhau một chút, cha tôi luôn không nhúng tay, hỏi chuyện tình cảm của tôi, ông ấy lần này lại nhiệt tình như vậy, khiến tôi không thể không hoài nghi rắp tâm của người nào đó."

Tưởng Y Hàm thực sự rất kinh ngạc. Không ngờ Đức thúc lại làm như vậy, cô chỉ cho rằng Đức thúc nói muốn cô làm con dâu là lời khách sáo, là đang nói đùa , bởi vậy không để bụng, mãi về sau ông an bài hai người gặp mặt, cô mới biết ông không phải nói đùa .

Thì ra là thế, chẳng trách ngay từ đầu thái độ của Tống Đình Vĩ đối với cô lại không thiện cảm như vậy, xem ra anh nghĩ, Đức thúc khác thường như thế, là bởi vì cô đùa giỡn tâm cơ, tận lực lấy lòng Đức thúc, bụng dạ khó lường.

Cô mạc danh kỳ diệu trở thành nữ nhân tâm cơ?

Mặc dù cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cô sẽ không trách Đức thúc, bởi vì đó cũng là tâm ý của trưởng bối, bất quá nếu như cô nói mình không biết tất cả những điều này, anh có tin hay không?

Tống Đình Vĩ không phủ nhận mình lúc đầu đối với Tưởng Y Hàm cảm tình không tốt, cha anh tích cực an bài hai người làm quen như vậy, khiến anh rất khó không liên tưởng cô có phải hay không trong lúc làm việc, liền tận lực lấy lòng cha anh, mục đích đơn giản là muốn trở thành con dâu Tống gia.

Bởi vì nữ nhân tận lực muốn tiếp cận anh giống như vậy, những năm gần đây anh gặp qua không ít, thậm chí cha bạn bè, một ít các thúc bá cũng ra sức muốn giới thiệu con gái cho anh, khiến anh thực phiền não, mấy lần anh đều muốn trực tiếp nói, cha anh rất nhiều sản nghiệp, tiếp cận anh không bằng trực tiếp tìm tới cha anh, anh cũng không để ý nếu cha muốn tìm mùa xuân thứ hai.

Tự tin mỹ lệ, khí chất đặc biệt, gương mặt xinh đẹp, nụ cười gợi cảm, đây là ấn tượng đầu tiên của anh với Tưởng Y Hàm, mặc dù anh không hiểu vì sao một người có cảm giác độc lập lại mang tâm cơ như vậy, luôn muốn cha anh giới thiệu bọn họ làm quen, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã biểu đạt sự chán ghét đối với cô, làm cho cô đừng lại gần mình, mà ngày đó, cô chỉ là cùng anh cúi chào, liền không hề nói gì với anh, tư thái rất cao, lúc đó anh cho rằng cô cố ý làm như vậy, khiến cho mình chú ý, cho nên càng phản cảm.

Sau đó ở công ty, bọn họ lại gặp mặt vài lần, anh không để ý đến cô, cô cũng vậy, anh cho rằng cô đang dùng thủ đoạn gì đó.

Mà hai tháng trước cha anh an bài bữa cơm gặp mặt, khiến anh sinh khí, vài ngày sau hết bận, anh liền gọi điện thoại cho cha, nhắc ông sau này đừng nữa làm vậy nữa, lúc đó ông nói Tưởng Y Hàm cũng phản ứng như thế.

Cha anh nói ông như vậy, là vì biết Tưởng Y Hàm và bạn trai chia tay, cho nên muốn để cho bọn họ tiến thêm một bước, ông lại lần nữa tán thưởng Tưởng Y Hàm là một người thật nỗ lực, mặc dù có chút hiếu thắng, nhưng thực là một tri kỷ tốt, cảm thấy cô gái như thế rất thích hợp làm vợ con trai mình.

Nhớ tới hai tháng trước ở phòng ăn, cô bước đi tiêu sái gọn gàng, anh lúc này nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ cô cũng là bị cha anh thiết kế , mà anh thì trách oan cô?

Anh không biết sao mình phải quan tâm có phải hay không đã trách oan cô, chỉ là cảm thấy lúc đó cô ngẩng đầu, tựa như con mèo nhỏ mỹ lệ cao ngạo, tư thái cao cao tại thượng rời khỏi phòng ăn, bộ dáng thật đáng yêu, làm cho người ta xúc động muốn sờ sờ .

Hơn nữa, ấn tượng của anh với cô hoàn toàn thay đổi.

Lần trước anh đến công ty của cha, nhìn thấy nữ sinh vừa làm vừa học cầm một túi quà nhỏ giao cho thư ký, nói muốn đưa cho Tưởng Y Hàm, anh hoang mang hỏi, mới biết nữ sinh này tuần trước mang theo em gái đi dạo bách hóa Đại Đông, bị nghi là kẻ trộm, nữ sinh rất sợ hãi, may nhờ Tưởng Y Hàm nói với bạn tốt đang làm việc ở bách hóa Đại Đông, gọi điện thoại cho cô ấy, vì có sự giúp đỡ của cô, cuối cùng không có việc gì, cho nên muốn tặng chút quà nhỏ tỏ lòng biết ơn.

Trong ấn tượng của anh, Tưởng Y Hàm hẳn là chỉ biết bợ đỡ nịnh hót các lão bản , sẽ không làm chuyện không có lợi ích, nhưng chuyện này làm anh phát hiện ý nghĩ của mình rất phiến diện, xem ra cô còn có tâm giúp đỡ người khác.

Thư ký còn nói, lần trước khi bà cụ ở gần đây tới công ty nhặt phế liệu, không cẩn thận bị đứt tay, chảy rất nhiều máu, Tưởng Y Hàm lập tức lái xe đưa bà đi bệnh viện, tuyệt không quan tâm có bẩn xe hay không , biết bà cụ có hoàn cảnh khó khăn, còn biếu bà chút tiền nói là muốn an ủi, để bà cụ dưỡng thương cho tốt, thư ký nói xong, liền khen Tưởng tiểu thư thực sự là người tốt từ trong tâm.

Người tốt từ trong tâm? Đúng vậy, người bình thường đích xác không thích xe bị dơ, huống chi đối phương chỉ là một bà cụ nhặt phế liệu.Cái nhìn của anh với Tưởng Y Hàm thay đổi lớn, giúp người lại không tranh công, cảm giác rất giống con mèo cao ngạo khi làm việc, anh đột nhiên nghĩ muốn một lần nữa tìm hiểu cô,nếu như có thể, trở thành bạn bè cũng không tệ, bất quá, hẳn là sẽ bị cự tuyệt đi?

Nhưng anh thực sự muốn cùng cô làm bạn bè.

Anh còn nhớ, sáng sớm lúc anh ngừng xe xong đang muốn xuống xe, trợ lý gọi điện thoại đến, anh liền ở trên xe cùng trợ lý nói điện thoại, không ngờ theo kính chiếu hậu nhìn thấy cô khóc, cô- người luôn luôn tỏa ra thần thái tự tin, lại thiệp mừng trên tay mà thương tâm rơi lệ, anh thực sự rất kinh ngạc, bất ngờ không nhỏ, cũng không kiềm được muốn biết thiệp mừng kia là của ai. Thấy bộ dạng cố nén nước mắt của cô, ngực hắn có một cỗ muộn phiền nói không ra lời.

Sau đó ở bệnh viện, anh rốt cuộc biết tấm thiệp mừng là của bạn trai cũ cô, nguyên lai là cô bị đá, đối phương còn sắp kết hôn. Nghe thấy cô nói sẽ không lại vì đối phương mà rơi nước mắt, anh chỉ cảm thấy đau lòng.

Nói chung, hiện tại ý nghĩ của anh với Tưởng Y Hàm đã thay đổi , chỉ là, cô với anh thái độ không tốt, cho tới bây giờ, anh vẫn còn cảm thấy cô muốn cùng mình giữ khoảng cách.

"Lại nói, cô cũng ghét tôi, là vì sao?"

Tưởng Y Hàm cho rằng anh sẽ không hỏi, kỳ thực cái này không cần hỏi, đương nhiên là bởi vì anh ghét cô, không ai sẽ thích “dùng mặt nóng đi tiếp mông lạnh”. [Ý là thích người mà đang rất ghét mình]

"Vì sao không trả lời?" Tống Đình Vĩ truy hỏi.

"Không có nguyên nhân đặc biệt khác, cũng là vì biết anh ghét tôi, tôi đương nhiên cũng liền ghét anh ." Đã có người muốn hỏi rõ ràng, vậy cô cũng không cần dấu diếm mà nói ra.

"Như vậy, nếu như tôi nói tôi không ghét cô, cô cũng sẽ như vậy?"

Xin nhờ, đây là cái vấn đề kỳ quái gì vậy? Chẳng lẽ anh hi vọng cô trả lời —— "Đúng, không sai, nếu như anh không ghét tôi, tôi cũng sẽ không ghét anh." Tưởng Y Hàm không hiểu dụng ý khi anh hỏi như vậy, mặc dù cảm thấy vấn đề này rấtcổ quái, cô vẫn gật đầu, dù sao hai người kỳ thực cũng không có ân oán gì, hơn nữa ấn tượng của cô bây giờ với anh cũng không tệ.

"Như vậy nếu tôi nói tôi không chỉ không ghét cô, còn muốn làmbạn với cô, cô cũng đồng ý.”