Chương 18:

Ngày nghỉ, thừa dịp sắc trời cũng không tệ lắm, Tưởng Y Hàm giặt sạch ga giường và chăn gối, sau đó phơi trên ban công, vừa đi vào phòng, di động liền vang lên, cô cầm lên nghe.

"Y Hàm, vừa rồi điện thoại không ai tiếp, mình còn tưởng cậu không ở nhà." Mã Thần Du thanh âm nghe có chút gấp.

"Mình ở ban công phơi chăn, làm sao vậy?"

"Mình vừa nghe được một chuyện khiến mình thiếu chút nữa sinh non ."

Nghiêm trọng như thế?"Chuyện gì?"

"Có thể hay không sau khi mình nói với cậu , cũng hại cậu sinh non ?"

"Sinh non cái quỷ! Mã Thần Du, đừng làm rộn, mình không có mang thai."

"Đúng ha, được rồi, trực tiếp đã nói với cậu, em họ chồng mình, cái cô Đinh Vi Lâm kia , tuần trước ở Mỹ cùng một người Anh kết hôn."

"Đinh Vi Lâm kết hôn?" Sắp nửa năm không nghe được cái tên này.

"Nghe nói cô ta đi Mỹ nói chuyện trang phục với bên đại lý, vừa vặn quen biết người Anh kia làm việc ở Mỹ, tình yêu cuồng nhiệt hai tháng, tuần trước liền kết hôn, Đinh Vi Lâm trở về xử lý cửa hàng quần áo, hình như muốn bán đi, sau đó liền bay đi Mỹ rồi cùng chồng sinh sống ở đó."

"Phải không?" Tưởng Y Hàm nhàn nhạt nói .

"Phải không? Y Hàm, phản ứng của cậu cũng chỉ có như vậy?"

"Nếu không thì sao?"

"Đinh Vi Lâm hại cậu và Tống Đình Vĩ chia tay , chính mình lại vui vẻ đi kết hôn, cậu không cảm thấy rất tức giận, rất buồn nôn sao?" Mã Thần Du ở đầu điện thoại kia nói lòng đầy căm phẫn.

"Uy, mamy à, đừng kích động như vậy, hít sâu!" Cô một chút cũng không muốn hại người nào đó sinh non, bạn tốt mang thai hơn tám tháng, lần trước đến nhà cô ấy, bụng của cô ấy đã rất lớn .

"Kỳ thực cô ta có thể vui vẻ đi kết hôn, này không phải chuyện tốt sao, mình nên chúc phúc cô ta."

"Cậu còn chúc phúc cô ta? Nha, cậu thực sự muốn hại mình sinh non mà!"

Tưởng Y Hàm khẽ cười ."Cậu xác định chúng ta nói tiếp, cậu sẽ không sinh non?"

"Y Hàm, cậu thực sự đã nhận ra?" Nửa năm này, Y Hàm trở nên trầm mặc hơn nhiều, thành thục hơn không ít.

"Không có cái gọi là có nhìn thấy hay không, chỉ là cảm thấy những thứ ấy đều là chuyện đã qua."

Thần Du lúc trước nói Đinh Vi Lâm bị 『 Lý Đại Nhân 』 liệt vào danh sách cự tuyệt lui tới, sau đó không bài xích có người giới thiệu bạn trai cho cô ta. Còn gặp gỡ qua mấy lần, Thần Du khi đó còn nói xem ra Đinh Vi Lâm không có yêu Tống Đình Vĩ như mình tưởng tượng, dù sao đơn phương yêu, căn bản là không tạo nên bất luận tác dụng hóa học gì, cuối cùng hiểu ra, bứt ra cũng rất nhanh. Hiện tại kết hôn, cũng chứng minh điều đó.

Cô từng nghĩ qua, mình sở dĩ cùng Đình Vĩ chia tay, thực sự có liên quan đến Đinh Vi Lâm sao? Có lẽ, nhưng yếu tố chủ yếu nhất là bị ảnh hưởng bởi tâm lý của cô, cô bị bóng mờ hồi bé vây khốn, cho nên, cô lựa chọn sẽ không để cho mình bị thương nên chọn phương thức trốn tránh, lại không biết như vậy trái lại làm thương tổn rất nhiều người.

Lần trưởng thành này, làm cho cô trả giá rất lớn.

"Nếu như cậu thực sự nghĩ như vậy, như vậy cũng tốt."

"Mình thật sự nghĩ như vậy, cậu yên tâm, không cần lo lắng cho mình, cậu chỉ cần khỏe mạnh sinh hạ bảo bảo là được." Bạn tốt trời sinh lòng nhiệt tình, may mắn còn chưa có sinh con, cô cũng không muốn bạn tốt một bên vội vàng muốn sinh con một bên còn gọi điện thoại cho cô, người chuẩn bị làm mamy nàythật đúng là bận a.

Kết thúc cuộc gọi cùng bạn tốt, di động Tưởng Y Hàm rất nhanh lại vang lên. Sáng sớm hôm nay thật đúng là náo nhiệt.

Điện thoại là Đức thúc gọi tới , mỗi lần tiếp nghe điện thoại của hắn, trong lòng nàng thì có thua thiệt cảm.

"Đức thúc, sớm a, gần đây chú khoẻ không ạ?" Cô cười gửi lời hỏi thăm.

"Vẫn như trước, tạm ổn, Y Hàm, tuần sau sinh nhật năm mươi của ta, mấy người A Bảo bọn họ muốn chúc mừng sinh nhật ta, cháu cũng cùng đi đi."

Tưởng Y Hàm suy nghĩ ."Cháu đi được không? Có phải quá bất tiện không?"

"Không có gì bất tiện , cháu tới mừng sinh nhật ta, ta sẽ rất vui vẻ, nếu như cháu là để ý tên tiểu tử Đình Vĩ kia, cháu yên tâm, nó nói tuần sau phải đi Cao Hùng, sẽ không trở lại, mấy ngày trước đã gọi điện thoại nói sinh nhật vui vẻ với ta trước."

"Phải không?" Người kia tựa hồ vẫn rất bận.

Trước nhận được thiệp mừng từ Bảo thúc, cô cũng do dự có đi hay không, đến khi nghe nói anh đi Mỹ phát triển, cô mới tham gia hôn lễ của Bảo thúc và Trương tiểu thư, hôn lễ rất náo nhiệt, mà sau khi Bảo thúc kết hôn đã cùng vợ chuyển đến sống ở biệt thự Đức thúc tặng.

"Y Hàm, đến dự sinh nhật Đức thúc đi!"

"Được ạ, cháu biết rồi."

Tưởng Y Hàm để điện thoại di động xuống. Sẽ không có điện thoại gọi vào nữa đi?

Lúc Bảo thúc kết hôn, ông ấy liền đem hoa cô dâu, không cần cướp liền trực tiếp đưa cho cô, cầm bó hoa. Ngay lúc đó, cô có chút xấu hổ, bởi vì cô và Đình Vĩ chia tay một thời gian, giữa bọn họ cũng không có liên lạc gì, cô chỉ thỉnh thoảng từ chỗ Đức thúc Bảo thúc biết chuyện của anh, như là đi Mỹ phát triển, nhưng Bảo thúc nói một phen, nói xong làm cho cô đỏ vành mắt ——

"Y Hàm, nam nhân Tống gia đều rất si tình, cháu nhìn Đức ca sẽ biết, chị dâu cũng đi nhiều năm như vậy rồi, ông ấy vẫn còn nhớ , mà Đình Vĩ đứa bé kia, ta từ nhỏ nhìn nó lớn lên, cá tính của nó so với cha càng thêm cố chấp, ta nhìn ra được, sau khi các cháu chia tay, nó rất không tốt, liền chạy đi Mỹ cũng hẳn là bởi vì tâm tình không tốt, cho nên nó sau khi trở về, nếu như cháu còn yêu nó, liền cho nó một lần cơ hội, được không?"

Cô có tư cách gì đi chonam nhân kia cơ hội, chia tay đều do cô tạo thành .

Cô từng muốn gọi điện thoại cho anh, hướng anh nhận lỗi, nhưng cuối cùng vẫn không có gọi cho hắnanh, bởi vì cô sợ nam nhân kia muốn cô từ sau không cần gọi cho anh nữa, như vậy bọn họ liền hoàn toàn triệt để kết thúc, ngay cả nội tâm cô một tia hi vọng cuối cùng cũng không có .

Nói cho cùng, cô vẫn kỳ vọng.

Sao có thể không có kỳ vọng? Bao nhiêu đêm, cô hi vọng mình có thể lại được nam nhân ấm áp ôm, nghe anh ở bên tai nói yêu cô, ngay cả anh bộ dáng đẹp trai đùa giỡn ấu trĩ, cũng làm cho cô nhớ mong không ngớt.

Cô thực sự rất muốn anh, nghĩ đến toàn thân đau đớn không ngớt.

"Đình Vĩ, lần trước nói cậu học thành về nước, muốn đi chúc mừng một phen , nhưng vẫn luôn rất bận, mình thấy tối hôm nay được rồi, đi!"

Lời của Bạn học cũ Tôn Úy Thành, khiến Tống Đình Vĩ thấy có chút không đúng lắm. Úy Thành bây giờ muốn đi phóng túng, lại sợ Hạc Minh không cho phép đi! Anh chỉ là đi học tập mấy tháng mà thôi, có gì phải chúc mừng .

Bất quá, hiện tại anh đích xác muốn uống rượu, cho nên liền cùng mọi người đi chúc mừng anh 『 học thành về nước 』.

Ở buổi tụ hội, anh uống nhiều rượu, bởi vì tâm tình phiền tới cực điểm .

Tưởng Y Hàm nữ nhân kia, hẳn là từ trong miệng cha anh biết anh đi Mỹ đi, nếu không ở trong hôn lễ Bảo thúc không nhìn thấy anh, hẳn là cũng sẽ biết, nhưng cô lại một cuộc gọi cũng không có, cô thực sự một chút cũng không quan tâm anh?

Cha anh hôm nay gọi điện cho anh, nói Y Hàm đã đáp ứng tham dự sinh nhật của ông, đáp ứng sảng khoái như vậy, không phải là vì nghe nói anh sẽ không trở lại, cho nên mới đáp ứng đi!

Anh không biết mình ở đây tức giận cái gì, chỉ biết là nếu như bay giờ nữ nhân kia hiện ra trước mặt anh, anh sẽ... sẽ... sẽ làm như thế nào? Muốn mắng cô, hay vẫn là muốn ôm cô? Anh không biết .

Tâm tình đã phiền muộn tới cực điểm, lúc này anh còn phải nhìn những người này ân ái, không chỉ có Úy Thành bọn họ kia, ngay cả tiểu trợ lý cũng đem bạn trai đến, là thế nào, buổi tụ tập này rốt cuộc là muốn chúc mừng anh, hay là muốn kí©h thí©ɧ anh?

Phiền muộn, anh uống càng nhiều rượu hơn nữa.

Tan cuộc , anh mang theo men say ngồi lên taxi, sau khi nói cho tài xế địa chỉ, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Tiên sinh, tới rồi." Bác tài nói .

Sao nhanh như vậy, Tống Đình Vĩ mở mắt, thấy chỗ này, cảm thấy rất kinh ngạc. Vừa anh nói với tài xế là địa chỉ nhà của Tưởng Y Hàm?

Cô hạ cửa sổ xe, nhìn về phía trước nhà trọ. Anh rốt cuộc là suy nghĩ nhiều về nữ nhân kia, cư nhiên lại vô ý thức nói ra địa chỉ nhà cô? Không cần người khác chê cười anh, anh cũng muốn chê cười chính mình .

Thế nhưng nữ nhân kia đâu? Đối với việc chia tay, có một tia hối hận không? Có nhớ anh không?

Vì sao không gọi điện cho cô?

Anh biết, nếu không phải con mèo nhỏ cao ngạo kia tự mình muốn trở lại bên cạnh anh, thì người khác không cách nào miễn cưỡng được cô, mà anh cũng không muốn miễn cưỡng cô.

Anh yêu cô, cũng không bởi vì hai người tách ra mà giảm đi.

"Tài xế, xin lỗi, tôi vừa nói sai địa chỉ ."

Tống Đình Vĩ lần này hướng tài xế nói chính xác địa chỉ, sau đó có chút mệt mỏi lại lần nữa nhắm mắt lại anh đăm chiêu nhớ cô nên, không có phát hiện , vừa vặn từ trong nhà trọ đi ra, nhìn thấy anh ngồi trong taxi , biểu tình kinh ngạc.

Là thật, hay là cô nhìn lầm rồi? Tưởng Y Hàm muốn đuổi theo taxi, muốn nhìn rõ, nhưng taxi đã đi xa.

Vừa cô hình như đã thấy Đình Vĩ ngồi trên taxi , thật là anh sao?

Anh đến tìm cô? Vậy tại sao tới lại không xuống xe? Hơn nữa còn ngồi taxi.

Cô liền biết, anh ngồi taxi, bình thường là khi uống rượu, như vậy, anh uống rượu ?

Nhìn taxi đi xa, cô không chắc chắn bóng người kia đúng là Đình Vĩ, hay là vì mình nội tâm nhớ mong, nhìn lầm rồi? Vậy không phải là ngày có nghĩ đến, đêm liền nằm mộng đi?

Nhưng bất kể như thế nào, cô không thể phủ nhận mình phi thường nhớ anh.

Cô có phải không nên một mực chờ đợi như vậy? Này không giống cá tính của cô lắm , cô trước đây, mọi việc đều thích đến nới đến trốn. Là bởi sợ sẽ mất đi, cho nên mới trở nên nhát gan như vậy? Hay là phải nói thành thục, có chút ý nghĩ và cá tính, cô đã không hề xúc động như vậy.

Thế nhưng, cô hay là nên làm chút gì đi? Dù sao bọn họ chia tay, đều là lỗi của cô, không phải sao?

Nhớ lúc trước, Thần Du từng muốn cô nỗ lực tranh thủ tìm tình yêu của mình, nhưng đối với tình cảm, cô luôn không muốn tranh thủ bất luận cái gì, nhưng nhìn hiện tại, cô biết, lần này mình thực sự sai rồi.

Nhớ tới trước đây, nam nhân kia luôn vui lòng nói yêu cô, mà cô lại là đem cảm tình giấu thật sâu. Nếu có cơ hội gặp mặt, cô sẽ hướng anh nhận lỗi, còn có, mặc kệ anh còn yêu cô hay không , cô ít nhất phải cho anh biết, trong đoạn thời gian tách ra này, cô rất nhớ anh.

Thứ sáu bảy giờ tối, Tưởng Y Hàm đúng giờ đi tới phòng ăn, cô đem quà sinh nhật đưa cho Đức thúc, cũng chúc phúc ông mỗi ngày đều mạnh khoẻ, thọ tỉ Nam Sơn.

Ghế lô trong phòng ăn, có ba bàn khách , trừ các chủ quản xây dựng Hoằng Đức, người khác cô chưa từng gặp qua, cô đoán hẳn là chủ quản của công trường bên kia, mà Bảo thúc cùng vợ cũng tới,vợ Bảo thúc đã mang thai hai tháng , mặc dù dân gian có tập tục nói chưa đầy ba tháng không thể nói, nhưng Bảo thúc vẫn vui vẻ chia sẻ với mọi người ông sắp làm ba ba.

Cô hướng hai người chúc mừng, nhìn ra được hai người bọn họ rất vu vẻ chào đón bảo bảo, hôm nay có thể nói càng thêm hỉ, Đức thúc liền cười đến toe toét.

Nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào, báo có khách tới, thấy Tống Đình Vĩ đi vào, Tưởng Y Hàm ngây người tại chỗ, thân thể bởi vì khẩn trương mà cứng ngắc.

Anh không phải đi Cao Hùng, sao có thể đến?

Bàn chủ đã không còn vị trí trống , một vị chủ quản của xây dựng Hoằng Đức đứng dậy muốn nhường chỗ, nhưng bị Tống Đình Vĩ cự tuyệt, chỉ thấy thân thể cao to hướng một chỗ trống bàn bên cạnh ngồi xuống.

Là vì cô, anh mới không ngồi ở bàn chủ sao? Cô không xác định, bởi vì Đình Vĩ liếc nhìn cô một cái cũng không có, cô thậm chí hoài nghi anh không biết cô cũng tham dự , bất quá từ chỗ cô nhìn sang, vừa lúc có thể thấy hình dáng nam nhân hoàn mỹ anh tuấn nghiêng mặt, nửa năm không thấy, anh tựa hồ so với trong trí nhớ của cô càng đẹp trai hơn.

Mà chính cô cũng có thay đổi, cô bắt đầu để tóc dài, bất quá hiện nay vẫn còn hơi ngắn.

Tưởng Y Hàm vẫn chú ý anh, nghe thấy anh nói trở về gấp để cùng cha uống một chén, sau đó, cô thấy không ít người hướng anh mời rượu, anh thì ai đến cũng không cự tuyệt, vừa mới ngồi xuống, đã uống vài chén. Như vậy sẽ không say sao?

"Y Hàm, cháu thế nào không ăn gì vậy?" Thím nhỏ ngồi cạnh cô nói . Thím nhỏ là vợ của Bảo thúc, là Bảo thúc muốn cô gọi Trương tiểu thư là thím nhỏ , cô tuy cảm thấy là lạ , nhưng chỉ là xưng hô, không cần tính toán.

"Nha, được ạ." Tưởng Y Hàm ăn mấy miếng, thấy Tống Đình Vĩ vẫn uống rượu, cô đột nhiên để đũa xuống, mượn cớ muốn đi phòng vệ sinh, đứng dậy đi ra ngoài.